"Nhẫn sao?"
Chu Trì Ngư không thể tin vào những gì đang hiện ra trước mắt.
Chiếc nhẫn này... là dành cho cậu sao?
Trái tim trong lồng ngực đập mạnh đến mức như muốn vỡ tung. Cậu giơ bàn tay với những khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng đưa qua hình ảnh chiếu thực tế ảo. Khi đầu ngón tay chạm đến chiếc nhẫn ấy, hàng loạt hoa hồng trắng bất ngờ nở rộ quanh cậu.
Cậu như nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Cố Uyên đối diện.
"Ba mẹ! Hai người nhìn xem, con cưỡi ngựa gỗ có đẹp không?"
Một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên bên tai cậu. Cậu quay phắt lại, phát hiện sau lưng mình là một đứa nhỏ tròn tròn, trắng trẻo, đang cưỡi ngựa đồ chơi và hát ca vui vẻ.
Đó là...
Đôi mắt Chu Trì Ngư dần ươn ướt.
Đứa trẻ ấy chính là cậu lúc ba tuổi.
"Con ngựa nhỏ của tiểu Ngư dễ thương nhất thế giới!" Tiếng nói đầy tình cảm vang lên.
Cơ thể Chu Trì Ngư khựng lại, cậu bước chầm chậm về phía giọng nói, và khi nhìn thấy hai người quen thuộc ấy, giọng nức nở bật ra khỏi cổ họng: "Ba, mẹ..."
Cặp vợ chồng trẻ đang ôm cậu bé vào lòng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc: "Tiểu Ngư của chúng ta ba tuổi rồi, dường như cao hơn rồi nhỉ?"
Cậu bé tròn tròn nhoẻn miệng cười, nhón chân lên đầy tự hào: "Vâng! Con cao hơn rồi!"
"Cho ba ôm cái nào!"
"Ôi trời, tiểu Ngư đã thành người lớn rồi này."
Cậu bé được ba bế bổng lên quá đầu, cười khanh khách: "Từ hôm nay, con có thể bảo vệ ba mẹ rồi nha!"
Khung cảnh ấm áp hạnh phúc ấy khiến ai có mặt cũng đều xúc động.
Ông Cố nhẹ run cánh tay, nở một nụ cười đầy đau lòng.
Khoa học kỹ thuật quả thật kỳ diệu, tiểu Ngư của ông cuối cùng cũng có thể gặp lại ba mẹ mình.
Phía trên trần là một màn hình lớn, ánh sáng mô phỏng trăng rơi xuống dịu dàng, phủ lên ba người một nhà.
Hạ Chiêu không chớp mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt, không thể dùng lời để miêu tả sự xúc động trong lòng.
Âm thanh non nớt dần tan biến, hình ảnh cả gia đình cũng dần tan vào ánh sáng màu tím nhạt.
"Đừng đi mà!"
Chu Trì Ngư vội lau nước mắt nơi khóe mắt, chạy mấy bước về phía trước, đúng lúc hình ảnh bé con lại xuất hiện trở lại trước mắt cậu.
"Ba mẹ..." Cậu khẽ cong môi cười không ra tiếng.
Thật tốt... Người thân của cậu vẫn ở đây, mà lần này, xuất hiện bên cạnh họ còn có người mà cậu ngày đêm mong nhớ.
"Nguyện vọng sinh nhật năm 4 tuổi của con là được ăn thật nhiều đồ ăn vặt!" Bé con bốn tuổi ngồi trong lòng ông nội Chu, thổi tắt ngọn nến: "Ông nội, ông phải giúp con thực hiện đó nha!"
"Yên tâm đi, có ông nội ở đây, nguyện vọng của tiểu Ngư nhất định sẽ thành sự thật!"
Tiểu Ngư bốn tuổi không lo nghĩ gì, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến hôm sau sẽ được ăn món ngon nào.
Ba mẹ bé ngồi bên cạnh, xung quanh bàn dài phủ vàng là hàng loạt quà tặng được chất cao như núi nhỏ.
"Tiểu Ngư của chúng ta càng ngày càng đáng yêu." Người nhà vừa nói vừa hôn lên má bé: "Tiểu Ngư là bé trai dễ thương nhất trên đời."
"Ông ơi..." Giọng Chu Trì Ngư khàn đi, bước xuyên qua hình ảnh bữa tiệc sinh nhật, tiến tới gần bé con tròn tròn.
Cậu không mong gì hơn việc được tương tác thật với những người thân đã mất, chỉ cần đến gần họ hơn một chút cũng là điều quý giá.
Điều khiến cậu ngạc nhiên là ông nội Chu dường như thật sự nghe thấy giọng cậu, và ngước lên bằng ánh mắt hiền từ quen thuộc.
Ánh mắt họ gặp nhau. Cậu sững sờ, nhịp thở cũng bất giác rối loạn.
Ông nội mỉm cười trìu mến: "Tiểu Ngư của chúng ta đã 18 tuổi rồi, sao vẫn còn khóc nhè thế này?"
Trong giây phút ấy, Chu Trì Ngư loạng choạng vài bước về phía trước, như xuyên qua một bức tường vô hình, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy gò của ông nội: "Ông ơi, ông nhìn thấy con thật sao?"
Ánh mắt ông nội dịu dàng, như đang từ biệt lần cuối: "Tất nhiên là ông thấy con rồi."
"Tiểu Ngư 18 tuổi rồi, phải luôn vui vẻ mỗi ngày nhé."
Ánh sáng trên màn hình lúc sáng lúc tối, trên chiếc nhẫn nơi tay Chu Trì Ngư hiện lên dày đặc các con số. Cậu lau nước mắt, thì bị một âm thanh phía sau thu hút.
"Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của tiểu Ngư. Từ giờ trở đi, chúng ta là người một nhà. Con không chỉ có ông nội, mà còn có cả anh trai nữa."
Chu Trì Ngư nhìn chằm chằm vào chính mình năm tuổi, nước mắt lại tuôn trào.
Cậu đã đến Cố gia rồi.
"Tiểu Ngư, nguyện vọng sinh nhật năm 6 tuổi của em là gì nào?" Cố Uyên khi đó mới 6 tuổi, nhẹ nhàng ôm lấy bé con nhỏ hơn mình một chút, ánh mắt long lanh đầy trìu mến như đang ôm báu vật: "Không phải lại là ăn thật nhiều đồ ngon đấy chứ?"
Chu Trì Ngư sững người. Thì ra Cố Uyên năm 6 tuổi đã nhìn mình bằng ánh mắt như vậy?
"Nguyện vọng của em là: Anh trai có thể khỏe mạnh."
Nhóc Cố Uyên hơi ngạc nhiên, trong mắt thoáng hiện vẻ bất ngờ.
Khi Chu Trì Ngư thổi tắt nến, bé ôm lấy Cố Uyên thật chặt: "Ừm."
"Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của tiểu Ngư..."
"Tiểu Ngư tám tuổi nhất định phải dũng cảm hơn nữa nhé."
"Nguyện vọng sinh nhật năm chín tuổi của con là..."
Xung quanh liên tục xuất hiện những khung cảnh mới – từng khoảnh khắc sinh nhật của Chu Trì Ngư qua từng năm đều lần lượt hiện ra, tràn ngập không gian.
Có Chu Trì Ngư với chóp mũi dính đầy kem, có Chu Trì Ngư mặc bộ đồ người nhện, cũng có Chu Trì Ngư giả làm hoàng tử bé — mỗi sinh nhật đều ngập tràn tiếng cười và niềm vui.
Tất cả khách mời cũng có thể nhìn thấy mọi điều đang diễn ra, vừa kinh ngạc vì công nghệ hiện đại, vừa cảm động trước tấm lòng mà món quà này thể hiện.
Ông Hạ gia thở dài cảm thán như chính mình cũng đang xúc động: "Tiểu Uyên nhà ông với tiểu Ngư tình cảm thật tốt."
Ông Cố tóc đã bạc đi nhiều trong mấy năm qua, nắm chặt cây gậy trong tay: "Đúng vậy, chỉ tiếc là hôm nay tiểu Uyên bị trễ chuyến bay, không thể có mặt trực tiếp."
Hạ Chiêu nghe các bậc trưởng bối trò chuyện, đáy mắt hiện lên nét cô đơn, khẽ cụp mi mắt xuống.
Tình cảm giữa Cố Uyên và Chu Trì Ngư... có lẽ cả đời này cậu ta cũng không thể chen vào được.
"Hy vọng sinh nhật 18 tuổi của tiểu Ngư thật sự hạnh phúc."
Trên trần vang lên giọng nói của Cố Uyên, Chu Trì Ngư lập tức ngẩng đầu lên: "Anh ơi?"
"Anh!"
Cậu sốt ruột ngẩng đầu gọi tên anh trai, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Giữa khung cảnh ảo, ba mẹ và ông nội của Chu Trì Ngư bất ngờ xuất hiện. Ba người họ nhẹ nhàng đặt món quà sinh nhật lên bàn và vẫy tay với cậu.
"Ba... mẹ... ông nội..."
Cổ họng Chu Trì Ngư nghẹn lại, trông cậu như một đứa trẻ vừa bị tủi thân, vội chạy đến trước mặt ba người.
Dù cậu có rất nhiều ảnh chụp quý giá, thì so với hình ảnh ba mẹ và ông nội đang hiện ra trước mắt – sống động và chân thật như người thật – vẫn là một trời một vực.
Ba mẹ cậu không khác gì trong ký ức. Mẹ cậu cười thật đẹp – vẫn là người đẹp nhất trên đời.
"Đã lâu rồi con không mơ thấy ba mẹ."
Giọng nói của Chu Trì Ngư đầy buồn bã: "Con cũng không hiểu vì sao nữa."
Hồi nhỏ, gần như đêm nào cậu cũng mơ thấy người thân, nhưng càng lớn, những giấc mơ đó càng trở nên hiếm hoi.
"Tiểu Ngư." Ba cậu dang tay ra ôm lấy cậu: "Chúng ta luôn luôn yêu con, chưa bao giờ ngừng cả."
Chu Trì Ngư nghẹn ngào, nhào vào vòng tay ba.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng cậu thật sự cảm nhận được hơi ấm.
"Hy vọng sau này khi trưởng thành, tiểu Ngư sẽ càng mạnh mẽ, kiên cường và mỗi ngày đều thật hạnh phúc." Ba cậu vỗ nhẹ vai: "Dù gặp chuyện khó khăn gì cũng đừng sợ, được không?"
"Vâng ạ!" Chu Trì Ngư vừa khóc vừa gật đầu, rồi nhẹ nhàng mở món quà ra. Bên trong là một chiếc ghim cài áo bằng bạc: "Con cũng luôn luôn yêu mọi người, chưa từng dừng lại."
"Sinh nhật vui vẻ." Mẹ cậu dịu dàng nhìn cậu, từ tốn xoa mái tóc cậu: "Bảo bối tiểu Ngư của mẹ."
Ba cậu giơ tay, trước mặt bỗng hiện ra một chiếc bánh sinh nhật với nến đã được cắm sẵn: "Tiểu Ngư, con hãy ước một điều đi."
Nước mắt nghẹn nơi cổ họng khiến cậu hít thở cũng khó, cậu nhẹ nhàng cắn môi, nghẹn ngào nói: "Điều ước của con là..."
Cậu có rất nhiều điều muốn ước...
"Con hy vọng ba mẹ sẽ sống thật hạnh phúc ở kiếp sau. Nếu có duyên, con vẫn muốn gặp lại ba mẹ."
"Bảo bối của mẹ, chắc chắn rồi." Mẹ cậu ôm cậu lần cuối: "Chúng ta nhất định sẽ gặp lại."
...
Rời khỏi căn phòng triển lãm, Chu Trì Ngư bước chân nặng nề đến bên hồ và ngồi một mình.
Không thể phủ nhận rằng buổi lễ trưởng thành hôm nay đã mang đến cho cậu một niềm vui bất ngờ không tưởng.
Nhưng sau sự bất ngờ lộng lẫy ấy, bên trong lòng cậu lại trống rỗng và buồn bã – một cảm xúc không thể lấp đầy.
Mọi người đã đi cùng ông Cố sang phòng khác để dùng tiệc, còn cậu vẫn ngồi lặng, tâm trạng chưa thể thoát khỏi cảnh vừa rồi.
Lý do cậu buồn, có lẽ là vì... Cố Uyên không có mặt ở đây.
Vừa nãy ông Cố nói rằng chuyến bay của Cố Uyên đã bị chuyển hướng, nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa mới về đến.
Nhưng điều khiến cậu thấy kỳ lạ là – tại sao Cố Uyên không nhắn gì cho cậu?
Cậu cúi đầu, ngồi chờ tin nhắn từ hắn.
Phía sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân sột soạt. Cậu quay đầu lại và thấy Ô Thần đang bước tới.
Ô Thần nhìn vẻ mặt cô đơn của cậu, bĩu môi nói: "Sao vậy? Thấy tôi không phải là anh cậu nên thất vọng hả?"
"Không đâu." Chu Trì Ngư lau mắt đỏ hoe, quấn chặt áo khoác quanh người: "Tôi vẫn chưa liên lạc được với anh ấy, cứ nghĩ anh ấy đã về rồi."
"Nghe ông Cố nói chuyến bay bị hoãn." Ô Thần ngồi xuống bên cạnh, định nói gì đó rồi lại thôi: "Món quà lần này của anh Cố Uyên thật sự cảm động ghê."
"Ừm." Chu Trì Ngư khẽ đáp: "Lâu rồi tôi không còn mơ thấy họ. Nếu không có anh ấy, chắc tôi chẳng bao giờ được gặp lại họ theo cách này."
Cố Uyên là người hiểu cậu nhất trên thế giới này – biết điều gì khiến cậu day dứt mãi, và điều gì khiến cậu không thể buông bỏ.
"Nén bi thương."
Ô Thần không biết phải an ủi thế nào, lẩm bẩm: "Thật ra cậu cũng đã rất may mắn, có một người anh rất yêu thương, lại còn có ông nội luôn bảo vệ cậu, thêm cả khối tài sản hàng tỷ nữa – đều là của cậu hết."
Trong mắt mọi người, Chu Trì Ngư giống như người trúng xổ số cuộc đời. Dù mất đi người thân, cậu chẳng thiếu thốn gì cả – đã tốt hơn rất nhiều người khác rồi.
"Đừng trách tôi nói thẳng. Tôi nghe người lớn nói suốt là cậu có vận may quá trời. Nếu mà người nuôi cậu hồi đó có tâm địa không tốt, thì chưa chắc cậu đã sống được tới lúc trưởng thành đâu."
Ô Thần nhún vai: "Cho nên đừng buồn quá."
Những điều đó, Chu Trì Ngư đương nhiên hiểu rõ.
Cậu nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ trước mặt, nhẹ giọng nói: "Kiếp trước chắc tôi đã làm rất nhiều việc tốt."
Ô Thần bật cười: "Nói vậy nghe cũng được đấy."
"Nếu không, sao lại có thể gặp được ông nội và anh trai."
Gió thổi ánh trăng lấp lánh, Chu Trì Ngư mỉm cười đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đi thôi, mọi người còn đang chờ."
Ô Thần nhanh chân đuổi theo: "Này, thật ra tôi muốn hỏi một chuyện, cậu với Cố Uyên là sao vậy?"
Chu Trì Ngư chắp tay sau lưng, giả vờ không hiểu: "Là sao cơ?"
"Hai người có gì mờ ám đúng không." Ô Thần nheo mắt: "Đừng hòng qua mắt tôi."
Chu Trì Ngư kinh ngạc nhìn Ô Thần.
Thì ra nhiều người đã nhận ra rồi sao?
Cậu ngốc nghếch hỏi: "Sao cậu biết?"
"Nói gì vậy." Ô Thần trêu: "Chỉ riêng cái cách Cố Uyên lao ra biển cứu cậu thôi là đủ thấy rồi, ngay cả ruột thịt cũng chưa chắc làm vậy, huống hồ hai người đâu phải ruột thịt thật."
Chu Trì Ngư nghĩ bụng đúng là mình hơi chậm hiểu, nhưng vẫn không đồng tình với cách nói của Ô Thần.
"Nói bậy."
Cậu tin tưởng chắc chắn: "Cho dù anh ấy không có tình cảm kiểu đó với tôi, chỉ đơn giản là anh em thôi, anh ấy vẫn sẽ không do dự mà cứu tôi."
"Ồ? Nói vậy là anh ấy có tình cảm kiểu đó từ lâu rồi nhỉ." Ô Thần như vừa phát hiện điều gì to lớn: "Vậy hai người tính nói chuyện này với người lớn thế nào?"
Quan hệ "anh em" giữa Cố Uyên và Chu Trì Ngư là điều ai cũng biết, nhất là với gia tộc có danh tiếng như vậy, nếu hai người thật sự ở bên nhau thì sẽ là một tin cực sốc.
"Còn chưa biết." Chu Trì Ngư thở dài: "Chắc họ sẽ rất khó chấp nhận."
"Chắc chắn rồi." Ô Thần lắc đầu cảm thán: "Hai người sẽ vất vả lắm."
Chu Trì Ngư quay lại đại sảnh, ngồi xuống bên cạnh ông Cố.
Ông cụ nhìn thấy mắt cậu có chút sưng, nhẹ giọng nói: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Không cần đâu ạ."
Chu Trì Ngư thuận tay ôm lấy cánh tay ông: "Hôm nay con là nhân vật chính, sao có thể vắng mặt được."
Huống chi buổi lễ hôm nay là do ông đích thân chuẩn bị – đó là tất cả tấm lòng của ông dành cho cậu.
Ông Cố xoa đầu cậu: "Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ mang bánh sinh nhật ra."
"Vâng vâng!"
Mãi đến 11 giờ tối, khách mời mới lần lượt rời đi.
Chu Trì Ngư tiễn khách xong, ngồi ngẩn người ở sân.
Quản gia Trần thấy cậu không vui, mang theo áo khoác khoác lên vai cậu: "Lần này mọi người tặng rất nhiều món quà thú vị, con có muốn xem thử không?"
Chu Trì Ngư lắc đầu: "Để mai xem cũng được ạ."
Quản gia Trần nhìn đồng hồ: "Sắp 12 giờ rồi, không vào nghỉ ngơi sao?"
"Con vào ngay." Chu Trì Ngư ngẩng đầu lên, thấy mắt của quản gia Trần cũng hơi sưng.
Cậu bỗng nhận ra một chuyện mà mình đã bỏ qua.
Quản gia Trần và ông nội có tình cảm gắn bó bao năm như vậy, giờ gặp lại, trong lòng chú ấy chắc chắn cũng rất buồn.
"Chú vào nghỉ đi."
Chu Trì Ngư nắm lấy bàn tay đầy chai sạn của quản gia Trần: "Con không sao đâu, chỉ là hơi nhớ anh thôi."
"Cậu Cố vài ngày nữa sẽ về thôi." Quản gia Trần vỗ vai cậu: "Bếp đã nấu sữa đậu đỏ mà con thích, để chú đi lấy."
"Cảm ơn chú." Chu Trì Ngư co chân lại, dựa vào ghế mây, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thì thầm: "Đồ Cố Uyên đáng ghét, sao lại không nhắn cho em lấy một tin nhắn hay cuộc gọi vậy? Dù bất tiện thế nào, gửi cái tin cũng được mà..."
"Một tin nhắn không bằng gặp trực tiếp."
Ở cửa sân, vang lên giọng nói mà cậu ngày đêm mong nhớ.