Tiếng gió rít bên tai, Chu Trì Ngư đứng bật dậy, quay đầu nhìn thấy Cố Uyên đang nháy mắt với mình rồi đi về phía cậu.
"Anh!"
Cậu dang hai tay ra, nhưng khi sắp chạm vào Cố Uyên thì khựng lại, hơi sững người, bàn tay lơ lửng giữa không trung.
"Sao anh không trả lời tin nhắn của em?"
Giọng cậu mang theo chút giận dỗi và uất ức: "Dù là có điều bất ngờ gì, thì ít ra cũng nên để em yên tâm một chút chứ."
Đêm tháng mười một, gió mang theo hơi lạnh rõ rệt.
Cố Uyên nhẹ nhàng đặt tay lên vai Chu Trì Ngư, ôm cậu vào lòng: "Là anh sai."
"Chính là anh sai." Chu Trì Ngư tựa đầu vào vai hắn, mặt xị ra như bánh bao nhỏ: "Tuy em rất thích món quà anh chuẩn bị, nhưng em không có ý định tha thứ cho anh đâu."
Cố Uyên khẽ cười, âm thanh rơi bên tai Chu Trì Ngư. Cậu lầm bầm: "Anh còn dám cười."
Cố Uyên cúi đầu cọ nhẹ lên tóc cậu, rồi từ túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ được chế tác tinh xảo, mở ra ngay trước mặt cậu.
Chu Trì Ngư ngạc nhiên, nhận ra bên trong là chiếc nhẫn cậu từng thấy trong không gian thực tế ảo – chỉ khác là lần này, nó được gắn vào một sợi dây chuyền.
"Chúc mừng sinh nhật."
Cố Uyên cầm dây chuyền lên, giơ dưới ánh trăng: "Anh chuẩn bị món quà này với mong muốn giúp em hoàn thành một giấc mơ – anh biết em luôn mong được gặp lại họ một lần. Chiếc nhẫn này mang ý nghĩa rất đơn giản: mong nó sẽ là chiếc chìa khóa mang lại hạnh phúc cho em, dù là tình thân hay tình yêu."
Ánh trăng phủ lên chiếc nhẫn một lớp ánh sáng bạc. Những viên kim cương nhỏ lấp lánh, trong suốt và thuần khiết.
Chu Trì Ngư nhìn chiếc nhẫn, hơi ngẩn người.
"Tiểu Ngư."
Trong ánh mắt Cố Uyên ẩn chứa chút lo lắng, nắm chặt sợi dây chuyền.
Trong mắt người ngoài, chiếc nhẫn không nghi ngờ gì là biểu tượng của tình yêu. Món quà này khiến Chu Trì Ngư có phần áp lực.
"Nếu em không muốn —"
"Cảm ơn anh." Chu Trì Ngư rũ hàng mi dài, ngoan ngoãn nghiêng đầu, để lộ cổ, như một bé dê con tự nguyện bước vào chuồng, khuôn mặt đầy vẻ thuần khiết: "Em thật sự rất thích."
Trên mặt Cố Uyên thoáng hiện lên vẻ bất ngờ. Dù động tác có chút ngập ngừng, nhưng hắn vẫn giúp Chu Trì Ngư đeo dây chuyền.
Cuối cùng, hắn giấu chiếc nhẫn vào trong áo len của Chu Trì Ngư, rồi ôm cậu vào lòng: "Cảm ơn em."
Chu Trì Ngư ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: "Anh, sao lại cảm ơn em?"
"Cảm ơn em đã chấp nhận nó."
Cố Uyên đặt tay sau cổ Chu Trì Ngư, siết nhẹ: "Dù thế nào đi nữa, anh vẫn biết ơn vì em đã đồng ý đeo nó."
Chu Trì Ngư nghiêng đầu, trong ánh mắt mờ tối của Cố Uyên bắt được một tia thấp thỏm không yên.
"Anh." Chu Trì Ngư đưa tay kéo lấy tay Cố Uyên: "Anh còn nhớ chuyện em từng nói là có tin vui không?"
"Ừ, anh nhớ." Cố Uyên khẽ cười: "Tin vui gì thế? Có liên quan đến việc học không?"
"Dĩ nhiên là không rồi." Chu Trì Ngư hắng giọng, nắm lấy vai Cố Uyên, khẽ kiễng chân thì thầm bên tai hắn: "Anh có muốn ở bên em không?"
Cố Uyên bất ngờ đến mức cứng người, mắt trợn to. Hắn nhìn bầu trời đêm đen kịt phía xa, cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của Chu Trì Ngư đang dõi theo mình.
Trái tim như đập loạn cả lên trong lồng ngực, hắn nhìn thẳng vào mắt Chu Trì Ngư, thử thăm dò: "Sao đột nhiên lại nói ra điều đó?"
Đôi mắt Chu Trì Ngư sáng long lanh, ánh nhìn giống hệt như lúc nhỏ thấy đồ ăn vặt: "Vì em thích anh."
Cơn gió trong sân làm bay vạt áo của hai người, cũng như cuốn theo trái tim Cố Uyên.
Lông mi hắn run lên theo gió: "Thật sao?"
Câu hỏi đó đầy vẻ không tự tin.
Một người luôn được gọi là thiên tài như Cố Uyên, nhưng khi đối diện với người mình yêu thì lại chẳng dám chắc chắn gì cả.
"Ừm."
Chu Trì Ngư không phải là kiểu người dễ bị lung lay. Trải qua biết bao chuyện, cậu đã hiểu ra một điều – do dự chỉ khiến hạnh phúc bị vụt mất. Cậu yêu Cố Uyên, một phần là tình thân chiếm khoảng 50%, nhưng 50% còn lại là cảm xúc âm ỉ trong những đêm dài, sự ghen tuông cậu không dám đối mặt, và nỗi sợ rằng một ngày nào đó Cố Uyên sẽ yêu người khác.
Cũng giống như Cố Uyên sợ cậu yêu người khác vậy.
"Thật sự không phải là đang đùa chứ?"
Giọng Cố Uyên run lên không thể kiểm soát: "Nếu ngày mai em đột nhiên nói rằng không muốn ở bên anh nữa, anh sợ mình không chịu nổi."
"Em không phải kiểu người như vậy." Giọng Chu Trì Ngư nhỏ nhưng chắc chắn: "Em vẫn luôn thích anh, chỉ là trước đây em không nhận ra cái thích đó đã pha lẫn cảm xúc chiếm hữu và ghen tuông của tình yêu. Em sợ mất anh, không chỉ là sợ mất một người anh, mà còn là sợ mất chính con người Cố Uyên."
"Điều duy nhất em lo, là ông nội và dì Bạch, chú Cố. Em sợ họ sẽ hối hận..."
"Hối hận vì đã đối xử tốt với em như vậy."
Chu Trì Ngư cúi đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Nhưng em thích anh quá nhiều, không muốn mất anh."
"Tiểu Ngư..."
Cố Uyên trong lòng dâng lên nỗi xúc động xen lẫn áy náy. Hắn hiểu rõ rằng khi ở bên nhau, người phải chịu áp lực và đau khổ nhiều hơn chính là Chu Trì Ngư. Tất cả sự rối rắm đều là điều dễ hiểu.
"Sau khi chúng ta bên nhau, chuyện công khai hay áp lực dư luận cứ để anh lo, được không? Anh có thể đảm bảo rằng sẽ không để em phải chịu một chút tổn thương nào. Chỉ cần em đồng ý ở bên anh, không hối hận, dù em muốn anh làm gì, anh cũng sẵn sàng."
"Anh." Chu Trì Ngư nhẹ nhàng lắc đầu: "Chúng ta còn quá trẻ, nhiều ranh giới còn chưa thể xác định. Nhưng nếu em đã chọn ở bên anh, thì em cũng phải gánh phần trách nhiệm của một người yêu. Em sẽ cố gắng trưởng thành, trở nên mạnh mẽ và tự gánh vác phần trách nhiệm của mình. Tình yêu là chuyện của hai người, cần cả hai cùng cố gắng."
Cố Uyên nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu lên, như đang nâng niu một báu vật quý giá, không dám dùng lực quá mạnh.
"Cảm ơn..."
Từ "cảm ơn" vừa thoát ra, đã bị một nụ hôn bất ngờ của Cố Uyên chặn lại. Hắn ôm lấy Chu Trì Ngư, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mềm mại ấy.
Vị nho ngọt nhạt lưu lại trong khoang miệng Chu Trì Ngư, lan toả khi đôi môi hai người quấn lấy nhau. Cậu ngửa đầu theo bản năng, vòng eo bị Cố Uyên siết chặt, cố gắng bắt kịp nhịp điệu của đối phương.
Cảm giác lần này khác hẳn với hai lần hôn trước. Dù bọn họ đã hôn nhau, nhưng nụ hôn này mang theo cảm xúc hoàn toàn mới.
Cậu nhắm mắt lại, tận hưởng sự ấm áp trong vòng tay Cố Uyên.
Cố Uyên ôm cậu rất chặt, như muốn ép cậu tan vào ngực mình.
Quản gia Trần đẩy cửa mang sữa đậu đỏ ra sân, nhìn thấy cảnh trước mặt thì giật mình, khay sữa nghiêng hẳn.
Chú nín thở, lặng lẽ khép cửa lại, tránh quấy rầy hai người.
"Anh." Chu Trì Ngư kiễng chân, vòng tay qua cổ Cố Uyên: "Em mệt quá."
Cố Uyên vì chiều ý cậu nên nghiêng người, cuối cùng dứt khoát bế cậu lên, ngồi vào chiếc ghế mây ngoài sân.
Chiếc ghế nhẹ nhàng đung đưa theo độ cong của nền đất. Cố Uyên ngả người ra sau, tay vòng qua eo Chu Trì Ngư, nhẹ nhàng v**t v*. Mất đi điểm tựa, Chu Trì Ngư thuận thế dựa hẳn vào ngực Cố Uyên, đôi môi dán sát hơn.
Cố Uyên bật cười, rồi nụ hôn trở nên sâu hơn và mãnh liệt hơn. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh của Chu Trì Ngư, nghiêng người ôm cậu vào lòng, dùng áo khoác lớn phủ kín cậu.
Chiếc ghế lắc ngày càng mạnh, Chu Trì Ngư choáng váng, hai tay chống lên người Cố Uyên cố gắng thoát ra, nhưng áo khoác như gông cùm, giữ chặt cậu lại, không cách nào thoát được.
Khi cảm thấy sắp không thở nổi, cuối cùng Cố Uyên cũng buông ra, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu.
Cậu ngơ ngác mở mắt, thở ra một tiếng: "Tê..."
Cố Uyên ôm eo cậu, chỉnh lại tư thế, đặt cậu ngồi lên người mình: "Vậy thế này thì sao?"
Chu Trì Ngư uể oải tựa đầu vào ngực hắn, như một chú cá nhỏ sắp ngợp nước, cố gắng hít thở không khí: "Đỡ hơn rồi..."
Vừa dứt lời, cậu đột nhiên lấy tay che miệng, bối rối nhìn Cố Uyên.
Vì mùi vị trong miệng toàn là hương nho – hương vị của Cố Uyên.
"Sao thế?" Cố Uyên ôm vai cậu, cài cúc áo khoác lại, hoàn toàn bao bọc Chu Trì Ngư bên trong. Hắn khẽ cúi người: "Nghĩ gì mà đăm chiêu thế?"
Hắn khẽ chạm vào chóp mũi cậu: "Sao mà thẫn thờ vậy?"
"Không có gì." Chu Trì Ngư tựa cằm vào lồng ngực ấm áp của hắn, lim dim đôi mắt: "Em cảm thấy mình giống con gấu koala."
Cố Uyên bật cười khẽ: "Ừ, đúng là giống thật."
Chu Trì Ngư co chân lại, ngón tay khẽ gõ vào tay Cố Uyên, hưởng thụ sự yên bình hiếm có này.
Cơ thể Cố Uyên vừa ấm lại vừa rắn chắc, thật dễ chịu giữa đêm lạnh.
Cậu như một chú lười nhỏ rúc vào người hắn, thở ra làn khí ấm: "Anh, lần này em nhận được rất nhiều quà."
"Ừ." Cố Uyên xoa đầu cậu, ngón tay luồn qua tóc cậu: "Em thích chứ?"
"Cũng được." Chu Trì Ngư nhắm mắt lại: "Hôm nào anh cùng em mở hết đi."
"Không thành vấn đề."
Ánh trăng rọi xuống vai hai người đang ôm nhau, Chu Trì Ngư dần dần nhắm mắt lại, cuối cùng thiếp đi trong vòng tay Cố Uyên.
"Tiểu Ngư, cứ yên tâm, mọi chuyện cứ để anh lo."
Cố Uyên bế Chu Trì Ngư rời khỏi sân, đêm hôm đó là một trong những đêm ngon giấc nhất mà hắn từng có trong suốt nhiều năm qua.
...
Sáng hôm sau, Chu Trì Ngư bị quản gia Trần đánh thức.
Hôm nay là Chủ nhật, hiếm khi cả nhà đông đủ, ông Cố đã bảo nhà bếp chuẩn bị một bữa brunch thịnh soạn, toàn là những món hai cậu chủ yêu thích.
Chu Trì Ngư vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc từ tối qua, đến mức quên cả cách mình về lại phòng ngủ như thế nào.
Cậu vội vàng rửa mặt đánh răng xong, mặc một chiếc áo len trắng rồi nhanh chóng xuống lầu, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khó hiểu của quản gia Trần.
Vừa ló mặt ra, cậu đã bắt gặp ánh mắt của Cố Uyên đang nhìn mình, Cố Uyên mỉm cười ra hiệu cho cậu ngồi cạnh mình.
Cậu hơi lúng túng sờ mũi, rồi khẽ chào các bậc trưởng bối.
"Xem ra tối qua tiểu Ngư rất vui, chắc là ngủ muộn phải không?"
Ông Cố không ngờ Cố Uyên lại về sớm như vậy, cười: "Anh con đã về rồi, con cũng không biết hả?"
"Dạ... biết chứ ạ." Chu Trì Ngư cười lấp lửng. Vừa ngồi xuống, cậu bất ngờ nhận ra trước mặt mình là tô cháo hải sản có phần đặc biệt đầy đặn, tôm đều đã được bóc sẵn.
"Anh con tự tay bóc hải sản cho con đấy." Ông Cố cố tình trêu chọc: "Chúng ta chẳng ai được phần đâu nhé."
Chu Trì Ngư ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của Cố Thành. Không hiểu sao cậu thấy hơi căng thẳng, lập tức nói lảng đi: "Ông ơi, chén cháo này để ông ăn ạ."
Ông Cố bật cười sảng khoái: "Thằng bé này, bị chọc tí là bối rối. Ông đâu có tranh phần với con đâu."
"Tối qua hai anh em có nói chuyện với nhau không?" Với ông Cố mà nói, việc Cố Uyên trở về là chuyện rất đáng mừng. Gần đây Chu Trì Ngư chìm trong chuyện yêu đương, ông cũng không tiện hỏi quá nhiều, giờ có anh trai bên cạnh, ít nhất cậu còn có người để tâm sự.
"Có nói chuyện ạ." Cố Uyên thong thả ăn sáng, rồi đặt dao nĩa xuống: "Ông ơi, hôm nay con đi công ty với ông đúng không ạ?"
"Con tự đi đi, chiều nay ông có việc rồi." Ông Cố gắp cho Chu Trì Ngư một miếng lươn nướng Kabayaki: "Tiểu Ngư có muốn theo anh đi học hỏi không?"
Chu Trì Ngư vừa ăn cháo vừa khẽ gật đầu: "Dạ, con đi."
"Chiều nay tiểu Uyên phải đi đàm phán dự án đầu tư với Việt Thành, con đi theo học hỏi một chút cũng tốt."
Ăn xong, Chu Trì Ngư định lên lầu thay quần áo.
Vừa bước lên cầu thang, hai tiếng bước chân khác nhau vang lên. Chu Trì Ngư quay lại thì thấy Cố Uyên đang đi theo phía sau. Cậu vô thức bước nhanh hơn, nhưng vẫn bị Cố Uyên đuổi kịp ngay trước cửa phòng.
"Này." Cố Uyên ôm eo cậu một cái, Chu Trì Ngư hoảng hốt liếc xung quanh, chưa dám vào phòng vội: "Anh, em định thay quần áo. Có chuyện gì sao?"
"Ừ." Cố Uyên buông tay, hai tay đút túi, dựa lưng vào tường: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn em một chút thôi."
"Vậy... em vào đây."
Chu Trì Ngư đẩy cửa phòng mở ra một góc, cảnh giác nhìn Cố Uyên. May mắn là hắn không có ý định vào cùng, thậm chí đến lúc cậu đóng cửa lại cũng không có động tĩnh gì.
Cậu thở phào, cởi áo len và quần ra rồi chân trần bước vào phòng thay đồ, chuẩn bị chọn một bộ đồ trông chỉn chu hơn.
Trong phòng có điều hòa ấm áp, cảm giác rất dễ chịu. Chu Trì Ngư chỉ mặc mỗi q**n l*t tam giác mà cũng không thấy lạnh. Khi cậu lấy quần áo từ phòng thay đồ đi ra thì phát hiện Cố Uyên đang ngồi thản nhiên trên ghế sofa đọc sách.
"Anh!" Chu Trì Ngư vừa xấu hổ vừa tức giận: "Sao anh vào được đây?" Cửa phòng cậu rõ ràng cần mật mã mới mở được.
"Anh vào thẳng thôi." Cố Uyên lật sách ra, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu từ đầu tới chân: "Sao em không mặc gì?"
"Vị bạn học này, đây là phòng em! Em đang thay đồ mà!" Chu Trì Ngư che người lại: "Tự tiện vào phòng người khác mà không xin phép là hành vi bất lịch sự đó!"
Cố Uyên vẫn bình thản, tiếp tục lật sách: "Đây là phòng anh."
"Được rồi được rồi!"
"Anh đúng là lúc nào cũng có lý!"
Chu Trì Ngư tức đến mức lẩm bẩm rồi vội vàng chạy về phòng thay đồ. Khi trở ra, cậu đã mặc một bộ quần áo chỉnh tề.
"Em tuyên bố, em sẽ chuyển khỏi căn phòng này."
Thấy Chu Trì Ngư vừa bối rối vừa bực, Cố Uyên khẽ mỉm cười, môi cong nhẹ: "Chuyển đi đâu? Em ở phòng anh bao nhiêu năm rồi, có từng trả tiền thuê chưa?"
"Anh còn hơn cả mấy ông địa chủ thời phong kiến nữa." Chu Trì Ngư lấy vali ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Thiếu gia đây có rất nhiều tiền, cho anh hẳn một ngàn vạn, khỏi cần thối lại!"
"Anh không cần tiền."
Cố Uyên nắm lấy tay Chu Trì Ngư, đẩy nhẹ chiếc vali ra xa. Tay còn lại dễ dàng bế cậu lên, hai người ngồi xuống ghế sofa.
"Này!" Bên tai là hơi thở nóng rực, Chu Trì Ngư đang ngồi trên đùi Cố Uyên, mặt đỏ như tôm luộc: "Vậy anh muốn gì?"
Cố Uyên đặt tay sau gáy cậu, giọng nói mang theo ý cười: "Tiền thuê của anh không thể dùng tiền để trả."
Đây là lần đầu tiên Chu Trì Ngư thấy Cố Uyên như vậy.
"Điều khoản kiểu bá đạo thật." Cậu nuốt nước bọt nhẹ hai lần, giọng nhỏ dần: "Nhưng mà... anh đã ghi điều khoản đó vào hợp đồng chưa? Ngay cả hợp đồng thuê mà anh còn không có, coi chừng em tố anh trốn thuế."
Cố Uyên cười càng rạng rỡ: "Thì ra tất cả những gì em học được đều dùng để xử lý anh."
"Dĩ nhiên rồi!" Đáy mắt Chu Trì Ngư ánh lên một tia đắc ý: "Em học hành cực kỳ nghiêm túc đó."
Cố Uyên nhìn cậu, nụ cười dịu dàng nở rộng trên gương mặt.
Trên khuôn mặt Chu Trì Ngư lúc này, hắn thấy được ánh mắt lanh lợi y như khi cậu mới năm tuổi.
"Tiểu Ngư giỏi lắm, chắc phải thưởng cho em một chút?" Cố Uyên nói đùa, rồi chầm chậm nghiêng người sát lại, hôn nhẹ bên tai Chu Trì Ngư: "Tiền thuê nhà... đã thu xong rồi."