Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 68

Trên cầu thang, vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn.

Ông Cố đang uống trà, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Trì Ngư mặt đỏ bừng, trông như quả cà chua chín mọng, ánh mắt cứ né tránh.

"Con bị sốt à?" Ông Cố đẩy kính lên: "Gọi bác sĩ tới khám cho con nhé?"

"Con không sao ạ." Chu Trì Ngư nhanh chóng đeo balo, chui ngay vào xe.

Cố Uyên quay sang chào ông Cố: "Ông nội, bọn con đi đây."

"Khoan đã." Ông Cố gọi Cố Uyên lại, giọng có phần dò xét: "Con có biết em trai con thích con trai không?"

Ánh mắt Cố Uyên hiện lên một tia do dự: "Ông đang nói là..."

"Ừ, con nên hỏi tiểu Ngư xem cậu bạn trai đó là ai." Ông Cố thở dài: "Đừng để thằng bé bị lừa."

"Vâng." Cố Uyên thu lại ánh nhìn, cười nhẹ: "Tiểu Ngư đột nhiên nói chuyện này với ông sao?"

"Thằng bé có bạn trai." Ông Cố lật trang sách: "Người ta đã tìm tới tận cửa rồi."

Nghe đến đây, tay Cố Uyên siết chặt thành nắm đấm, nụ cười trên môi hoàn toàn biến mất.

"Bạn trai?" Hắn cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng không giấu nổi sự căng thẳng. Hắn cảm thấy chuyện bạn trai này thật khó tin, nhưng cũng lo ông Cố – người thuộc thế hệ trước – lại chấp nhận nó một cách nghiêm túc thế này.

"Có chắc không ạ? Con nghĩ chuyện này cần phải—"

"Đừng lo, tiểu Ngư từ chối rồi." Ông Cố hơi cau mày: "Thằng bé nói là đã thích một cậu con trai khác."

Nghe vậy, các ngón tay Cố Uyên dần thả lỏng, cảm xúc cũng dịu lại.

"Vậy là tốt rồi."

"Ừ." Ông Cố liếc hắn một cái đầy ẩn ý: "Nghe tiểu Ngư nói thì nó rất có tình cảm sâu đậm với người đó. Lễ trưởng thành lần này người kia không tới, nó thất vọng lắm."

"Con hiểu rồi." Cố Uyên nhìn ra ô tô đậu trong sân qua cửa sổ kính sát đất, ánh mắt ánh lên một nụ cười nhẹ: "Vậy bọn con đi trước."

Trên xe, Chu Trì Ngư ngồi im lặng, như thể đang cố tránh mặt, tựa đầu vào cửa sổ, còn hạ bàn gập giữa hai ghế xuống.

Cố Uyên thấy dáng vẻ cố tình làm bộ của cậu mà chỉ cười cười, không nói gì, cầm một tạp chí lên xem.

Hắn không để ý đến cậu, Chu Trì Ngư lại càng tỏ ra bướng bỉnh. Cậu lúc thì dựa vào bàn, lúc thì co chân uốn éo trên ghế như một ấu trùng nhỏ ngọ nguậy, không lúc nào ngồi yên.

Tài xế liếc nhìn Chu Trì Ngư qua gương chiếu hậu: "Thiếu gia, cậu không khỏe ạ?"

"Không có." Chu Trì Ngư đáp với giọng uể oải.

Cố Uyên bật cười nhẹ, rồi cúi đầu đọc nốt phần còn lại trong sách.

Không ngờ hành động đó khiến Chu Trì Ngư tức điên, cậu đá nhẹ hắn một cái rồi khoanh tay, xụ mặt giận dỗi.

Cố Uyên vẫn luôn để ý cậu qua khóe mắt. Khi xe dừng lại, hắn nhẹ nhàng kéo tay Chu Trì Ngư: "Tiểu Ngư, đến nơi rồi."

"Ừ." Chu Trì Ngư rút tay ra, lặng lẽ bước về phía trước. Đến khi bị bảo vệ chặn lại, cậu mới dừng lại và đứng ngay ngắn.

"Là người của tôi." Cố Uyên gật đầu với bảo vệ, rồi lại nắm lấy tay Chu Trì Ngư: "Sao lại giận thế?"

Chu Trì Ngư nheo mắt: "Em có giận đâu."

Cố Uyên nhìn cậu chăm chú, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, vừa lạnh lại vừa ấm áp.

"Vậy sao lại không chịu để ý tới anh?"

Ngón tay Cố Uyên quấn lấy cổ tay nhỏ của Chu Trì Ngư: "Hồi nhỏ mỗi lần em giận là vì không được ăn món mình thích. Bây giờ thì sao?"

Chu Trì Ngư cố tình tránh ánh mắt hắn, quay đầu đi: "Vì bạn trai em làm em giận."

Cửa thang máy mở ra, nhân viên tập đoàn lục tục bước ra.

Chu Trì Ngư theo phản xạ định rút tay ra, nhưng cánh tay cơ bắp mạnh mẽ của Cố Uyên giữ chặt lại, như sợi dây leo quấn chặt, dường như muốn cậu mãi mãi nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Mọi người tất nhiên đều nhận ra hai người, tự giác tránh ra để họ đi vào thang máy. Chu Trì Ngư theo bước chân Cố Uyên, tim đập thình thịch.

Cậu cảm nhận rõ ràng có người đang nhìn chằm chằm vào bàn tay họ đang nắm. Cảm giác này không khác gì đang yêu đương lén lút, khiến cậu cực kỳ hồi hộp.

"Đến phòng họp rồi."

Cố Uyên nắm tay Chu Trì Ngư đi xuống hành lang yên tĩnh, vẻ mặt điềm đạm. Hắn quay đầu lại nhìn nét mặt lúng túng và bối rối của Chu Trì Ngư, rồi đưa tay đặt sau cổ cậu, dịu dàng nói: "Làm em không vui là lỗi của anh. Nhưng là bạn trai em, chẳng lẽ anh không được phép biết lý do, để còn có cơ hội xin lỗi sao?"

Chu Trì Ngư cuối cùng cũng bật cười: "Không có luật nào cấm, nhưng nếu anh muốn xin lỗi, thì phải thể hiện bằng hành động đó nhé."

"Anh đồng ý." Cố Uyên vô tình vuốt qua sau tai nhạy cảm của Chu Trì Ngư, giúp cậu chỉnh lại tóc: "Vinh hạnh của anh mà."

Chu Trì Ngư ngẩng lên nhìn hắn, tim như ngâm trong mật ngọt, toàn thân đều cảm thấy ngọt ngào.

Thật ra, chính cậu cũng không biết rốt cuộc mình giận chuyện gì. Có thể là vì khi nãy trong xe Cố Uyên không để ý tới cậu?

Nhưng rõ ràng là cậu chủ động giữ khoảng cách trước.

Chu Trì Ngư hơi bối rối. Thì ra bị tình yêu chi phối cảm xúc lại có thể rối rắm đến thế này.

11 giờ sáng, buổi thương thảo dự án góp vốn tại Tân Cảng Việt Thành chính thức bắt đầu.

Tập đoàn Cố thị chuyên về phát triển đất đai, bất động sản và đầu tư. Hôm nay đối tác là người bản địa Việt Thành, nên đã chuẩn bị sẵn trà bánh và bữa trưa mang đậm phong vị địa phương.

Mọi người đã vào phòng họp, thì một gương mặt quen thuộc bước vào – Cố Phong. Chu Trì Ngư lén nhìn hắn ta một cái, rồi liếc nhìn Cố Uyên như muốn xác nhận điều gì đó.

Ai cũng biết, các hoạt động trong nước của Cố thị chủ yếu do ông Cố trực tiếp điều hành, con út Cố Minh và con gái lớn Cố Thanh phụ trách những công việc hỗ trợ. Hoạt động quốc tế thì do con trai cả Cố Thành đảm nhận. Vì vậy, việc Cố Phong xuất hiện cũng không phải điều lạ.

Mấy năm nay, Cố Phong đã cao lớn hơn, vẻ ngoài cũng khá điển trai. Từng cử chỉ hành động đều ra vẻ người xuất chúng, ngay cả việc vào phòng họp muộn cũng được sắp xếp riêng.

Hắn  ta bảo thư ký pha cho mình ly cà phê, rồi lạnh lùng liếc Chu Trì Ngư từ đầu tới chân, sau đó ngồi nghiêm chỉnh hỏi: "Tại sao trong phòng họp lại có người ngoài?"

Người ai cũng hiểu, "người ngoài" đó chính là Chu Trì Ngư.

Chu Trì Ngư không hề sợ hãi, giọng rõ ràng: "Ông nội cho tôi đến để học hỏi."

"Tôi đâu có hỏi cậu. Sao phải chen vào?" Cố Phong cười lạnh: "Hay là tự cậu cũng nghĩ mình đúng là người ngoài?"

Chu Trì Ngư nhìn thẳng vào mắt hắn ta: "Tôi chỉ trả lời lý do mình có mặt thôi."

"Nếu ai có ý kiến, có thể phản ánh với ban giám sát, đừng gây ảnh hưởng đến người khác ở đây." Cố Uyên chỉnh lại ghế cho Chu Trì Ngư, vỗ nhẹ vai cậu, ra hiệu đừng để ý.

Bị phản bác trước mặt bao người khiến sắc mặt Cố Phong khó coi hẳn. Hắn ta thở gấp, mặt đỏ gay.

Cuối cùng, hắn ta làm bộ như không thèm chấp, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo liếc nhìn Cố Uyên.

Cố Uyên không hề để tâm, mở máy tính ra ghi chép và chú thích những điểm quan trọng trong buổi họp.

Chính sự bình tĩnh ấy càng khiến Cố Phong khó chịu.

Năm ngoái, hắn ta đã bỏ rất nhiều công sức để thi vào MIT nhưng trượt. Trong khi đó, Cố Uyên – một người từng bị bệnh suốt mấy năm – lại đỗ một cách dễ dàng. Với Cố Phong, đó là một đòn giáng nặng nề.

Cố Minh vì chuyện đó mà rất tức giận, liên tục liên hệ với phòng tuyển sinh của MIT, cố tìm đường "đi cửa sau", nhưng nhà trường không chấp nhận. Cuối cùng, ông Cố phải đích thân khiển trách Cố Minh vì khiến gia đình mất mặt.

Buổi họp do Cố Uyên và cô của hắn – Cố Thanh – đồng chủ trì. Sau phần giới thiệu ngắn gọn, Cố Thanh bắt đầu đi vào nội dung chính.

Chu Trì Ngư nghe rất nghiêm túc. Những nội dung như phương án góp vốn, hình thức hợp tác và các rủi ro đều là những điều cậu đã tự tìm hiểu trước. Phần nào không hiểu, cậu đều đánh dấu lại để sau buổi họp hỏi cô hoặc Cố Uyên.

Thư ký của Cố Phong thì chỉ ghi lại những điểm chính. Cố Phong thì hoàn toàn không tập trung, ánh mắt liên tục nhìn về phía Chu Trì Ngư và Cố Uyên.

Hắn ta và Thẩm Vũ Tiêu từ nhỏ đã không ưa gì hai người này, giờ thấy họ trưởng thành rồi lại càng "diễn" trước mặt hắn ta, khiến hắn ta càng khó chịu.

Buổi họp kéo dài rất lâu. Vì phương án góp vốn còn nhiều điểm tranh cãi, nên đến chiều vẫn chưa thống nhất được.

Cố Phong bắt đầu thấy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng tỏ ra chăm chú để không bị mất điểm.

Chu Trì Ngư dù không có vấn đề gì về sức khỏe, nhưng bụng đã đói meo.

Cố Uyên đang ghi chú thì nghe thấy tiếng "ùng ục" kỳ lạ vang lên. Hắn quay sang nhìn, thấy Chu Trì Ngư ôm máy tính, mặt lúng túng cười.

Cố Uyên nhìn đồng hồ – đã hơn 3 giờ chiều. Phía đối tác vẫn chưa có ý định nghỉ ăn, ai nấy đều cau có, còn Cố Thanh thì đang cố tìm lý do thuyết phục đối phương.

Tình hình vẫn bế tắc.

Cố Uyên im lặng lấy ra hai thanh chocolate từ túi, lén lút đưa cho Chu Trì Ngư dưới bàn.

Thấy gói kẹo quen thuộc, Chu Trì Ngư cười tươi, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Cậu như điệp viên nhỏ nhận hàng, kín đáo bóc kẹo rồi lén lút ăn hết.

Vị socola đậm đà bùng nổ trong miệng, Chu Trì Ngư giả vờ chăm chú ghi chép, một hơi ăn hết luôn cả hai miếng, biểu cảm y chang hồi nhỏ khi lén ăn vặt.

Cố Uyên nghiêng đầu nhìn, phát hiện khóe môi Chu Trì Ngư còn dính chút socola, không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

Chu Trì Ngư tưởng hắn cười vì cậu mơ màng, vội ngồi nghiêm chỉnh lại, mắt hơi nheo, giả vờ như đang suy nghĩ sâu xa.

Cố Uyên không nói gì, chỉ thừa lúc mọi người không chú ý, lấy tờ giấy ghi chú che đi rồi nhẹ nhàng lau vết socola cho cậu.

Chu Trì Ngư lúc đó mới hiểu ra, bối rối gãi đầu, cười ngượng.

Buổi họp dài dòng cuối cùng cũng kết thúc sau ba tiếng đồng hồ. Cố Thanh dẫn các lãnh đạo cấp cao cùng đối tác đi ăn.

Cố Uyên không muốn đi cùng các bậc trưởng bối, sau khi chào cô mình thì chuẩn bị dẫn Chu Trì Ngư đi ăn ở một nhà hàng có không gian dễ chịu.

"Anh à, có phải sau này lớn rồi thì sẽ thường xuyên bị đói không?"

Chu Trì Ngư đeo ba lô, lầm bầm tự thề rằng sau này nếu mình làm sếp, nhất định sẽ cho nhân viên ăn đúng giờ. Cảm giác đói thật sự khó chịu quá.

Cố Uyên vừa từ phòng trà mang đến hai cái bánh đậu đỏ, sợ dạ dày của Chu Trì Ngư chịu không nổi nên đưa cậu ăn trước vài miếng. 

"Có thể là vậy, nhưng nếu đói thì cứ ăn thôi."

Cắn miếng bánh mềm ngọt, Chu Trì Ngư cười tít mắt đầy thỏa mãn: "Người lớn thật sự giỏi nhịn đói ghê."

Lúc này, thang máy mở ra, Cố Phong – vừa đi tìm ba mình – đang đứng ngay đó. Hắn ta thấy Cố Uyên đang đút bánh đậu đỏ cho Chu Trì Ngư thì cau mày khó chịu.

Chu Trì Ngư cũng chẳng tỏ ra thân thiện gì, trừng mắt nhìn Cố Phong một cái rồi hất cằm đứng trước mặt Cố Uyên, như tuyên bố lãnh thổ vậy.

Dư lại một cái bánh, Cố Uyên cũng ăn luôn. Vì sự có mặt Cố Phong nên hắn không nắm tay Chu Trì Ngư mà chỉ nhắc cậu lau sạch vụn bánh dính bên miệng.

"Hai người các người tình cảm cũng tốt thật đấy." Cố Phong cười khẩy đầy mỉa mai: "Không ngờ Cố đại thiếu gia lạnh lùng mà cũng biết nhắc người khác như vậy."

Cố Uyên không phản ứng, như thể chẳng nghe thấy.

Thấy vậy, Cố Phong càng thấy bực, không chịu bỏ qua, lại mỉa mai tiếp: "Chăm người ta kỹ vậy chắc cũng không phải công cốc, biết đâu lại được cho ít quà."

Lần này, Chu Trì Ngư không thể nhịn được nữa, đáp trả gay gắt: "Đối với những kẻ không biết cảm ơn, vô cảm như động vật máu lạnh thì sự tốt bụng chân thành đúng là điều xa xỉ."

Ánh mắt Cố Phong lập tức tối lại.

"Anh ấy tốt với tôi, tôi cũng muốn tốt lại với anh ấy. Việc này chẳng liên quan gì đến người ngoài cả." Chu Trì Ngư ánh mắt trong trẻo, cứng rắn không chút do dự: "Kể cả tôi có cho anh ấy tất cả những gì mình có, người khác cũng không có quyền lên tiếng."

Mặt Cố Phong bắt đầu méo mó vì tức. Từ nhỏ đến lớn, Cố Minh – ba hắn ta – luôn nhắc đến quan hệ thân thiết giữa Chu Trì Ngư và Cố Uyên với giọng điệu đầy ghen tị. Mẹ hắn ta cũng từng nói rằng quan hệ giữa Chu gia và Cố gia khiến tương lai vị trí của nhà hắn ta trong tập đoàn bị ảnh hưởng rất nhiều.

Hắn ta thậm chí từng bị ba trách cứ vì không bằng Cố Uyên, ngay cả kết giao bạn bè cũng không bằng – vì bạn bè của Cố Uyên toàn là người có thế lực.

"Vậy à?" Cố Phong cười lạnh: "Che chở thế, người ta nhìn vào không khéo tưởng hai đứa ngủ với nhau rồi đấy."

"Cố Phong!"

Một tiếng quát lớn phá tan bầu không khí im lặng trong thang máy. Khi Cố Phong định thần lại thì đã bị Cố Uyên túm cổ áo đẩy mạnh vào tường kính, không thể cử động.

Cố Phong vừa ăn một cú đấm vào mặt, máu trào ra ở khóe miệng nhưng vẫn gắng gượng nặn ra nụ cười khiêu khích: "Tức quá hóa giận? Hay là bị tôi nói trúng tim đen?"

"Tôi cảnh cáo cậu, giữ cái miệng cho sạch sẽ." Tay Cố Uyên siết chặt cổ áo Cố Phong, gân nổi rõ trên mu bàn tay, như thể cơn giận đang dồn nén sắp bùng phát: "Nếu không, cậu sẽ không bao giờ còn cơ hội mở miệng nữa."

"Ha ha..." Cố Phong vừa đau vừa hận, nhiều năm ghen ghét Cố Uyên giờ như bùng lên dữ dội: "Anh định làm gì tôi? Ông nội còn chưa chết đâu, dám đánh tôi thì không sợ ba anh xử lý à?"

"Cậu quá đáng lắm rồi!" Chu Trì Ngư lao đến kéo tay Cố Uyên, nhìn thấy nét căng thẳng trên mặt hắn thì nhẹ nhàng nắm tay anh trấn an: "Anh, không cần đôi co với loại người như vậy."

Vừa rồi, Chu Trì Ngư đã ghi nhớ toàn bộ những gì Cố Phong nói. Tối nay, cậu sẽ nói lại hết cho ông nội nghe, để ông biết rõ bộ mặt thật của Cố Phong.

Cửa thang máy "đinh" một tiếng mở ra, đám nhân viên đang đợi bên ngoài chứng kiến toàn bộ cảnh tượng như sắp đánh nhau, chẳng ai dám bước vào.

Ánh mắt Cố Uyên dần lạnh xuống, hắn buông Cố Phong ra. Cố Phong thừa cơ đấm lén, nhưng Cố Uyên dễ dàng bắt được, lập tức phản công, ấn hắn ta trở lại đập đầu vào vách kính.

Cố Phong trán đập vào kính, giống như gà trống bị đánh bại, vừa buồn cười lại thảm hại. Khi thấy nhiều người kéo đến xem, hắn ta vùng vẫy thoát khỏi Cố Uyên, lảo đảo bỏ chạy.

"Anh bị thương rồi kìa!" Chu Trì Ngư nhìn tay Cố Uyên thấy có một vết rách khá sâu.

"Không sao." Cố Uyên nhìn dáng vẻ lo lắng của Chu Trì Ngư, ánh mắt lạnh lùng bỗng dịu lại: "Chỉ cần xử lý vết thương chút là ổn."

Chu Trì Ngư thở dài, kéo tay Cố Uyên rời khỏi đám đông.

Với nhiều người chứng kiến như vậy, chắc không cần cậu mách, ông nội cũng sẽ biết chuyện thôi.

Trong chiếc Bentley màu đen, Cố Phong đang gượng gạo xử lý vết thương trên mặt, tinh thần vẫn còn tổn thương vì sự nhục nhã khi nãy.

Khi chuẩn bị rời đi, hắn ta nhìn thấy Cố Uyên và Chu Trì Ngư. Chu Trì Ngư trông rất lo cho Cố Uyên, nhẹ nhàng đưa tay lau từng vệt máu ở cổ hắn.

Cố Phong nheo mắt lại, càng lúc càng cảm thấy giữa hai người này có điều gì đó... không bình thường.

Bình Luận (0)
Comment