Chu Trì Ngư và Cố Uyên vừa mới về nhà không bao lâu thì ông Cố đã gọi hai người lên thư phòng. Điều khiến họ bất ngờ là lần này không phải Cố Minh đến mách lẻo với ông, mà chính phó tổng giám đốc đã báo cáo sự việc với ông Cố.
Chu Trì Ngư chủ động giải thích trước, mở đoạn ghi âm cho ông Cố nghe. Khi thấy sắc mặt ông càng lúc càng khó coi, Cố Uyên lên tiếng: "Chúng cháu không gây chuyện với Cố Phong, là cậu ta cố tình châm chọc khiêu khích trước, nói ra những lời rất xúc phạm chúng cháu."
Tuy nhiên, phần nội dung cụ thể của những lời đó, Cố Uyên không nói rõ cho ông.
"Ông nội, chuyện này cũng xin đừng truy cứu nữa." Giữa đám con cháu, mâu thuẫn cãi vã không đáng để làm lớn chuyện. Cố Uyên lo rằng nếu làm ầm lên, Chu Trì Ngư sẽ bị liên lụy. Huống chi những lời Cố Phong nói nếu lan ra ngoài thì cũng ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ giữa họ.
"Ông hiểu rồi." Ông Cố khoát tay: "Hai đứa ra ngoài đi."
Ra khỏi thư phòng, Chu Trì Ngư nhỏ giọng hỏi: "Anh, sao không nói cho ông chuyện Cố Phong bảo chúng ta có quan hệ mờ ám?"
Cố Uyên đưa cậu về phòng, khóe môi thoáng nụ cười: "Vì vốn dĩ là có một chút thật mà."
Chu Trì Ngư nhướng mày: "Vậy chẳng phải là để hắn ta được lời rồi à? Mà lời hắn ta nói quá đáng thật, cứ nhằm vào anh mãi."
"Anh bị nhằm cũng không sao, anh không để bụng." Cố Uyên phân tích thiệt hơn: "Nếu mình nói chuyện đó cho ông nội, ông chắc chắn sẽ nổi giận, có khi bắt Cố Phong phải xin lỗi trước mặt họ hàng cũng không chừng. Nhưng đến lúc tụi mình công khai yêu nhau thật, Cố Phong thể nào cũng nhân cơ hội đâm thọc, mà chỉ trích tụi mình cũng sẽ nhiều hơn."
Chu Trì Ngư nghĩ ngợi rồi lí nhí nói: "Cũng có lý."
"Ngủ sớm một chút đi." Cố Uyên xoa đầu cậu.
Chu Trì Ngư ngẩng lên, khẽ cọ mũi và môi vào lòng bàn tay rồi nghiêng đầu hôn một cái lên tay hắn: "Anh ngủ ngon nha."
Sau khi cửa phòng đóng lại, Cố Uyên đi dọc hành lang chậm rãi, nét mặt nghiêm lại như đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng.
Có lẽ, có thể lợi dụng Cố Phong để đạt được một số mục đích...
—
Giữa tháng 11, thời tiết trong thành phố bắt đầu trở lạnh rõ rệt.
Chu Trì Ngư mỗi ngày đều ăn mặc như một bé chim cánh cụt, và bắt đầu vật lộn với hội chứng "lười rời giường".
Gần đây, cuộc thi "Top 10 giọng ca sinh viên" trong trường được tổ chức sôi nổi. Do thời tiết lạnh, cậu ít tham gia các hoạt động xã hội, lại thấy có nhiều người đăng ký nên cậu cũng muốn thử.
Hơn nữa, ngày diễn ra vòng chung kết lại đúng là ngày kỷ niệm lần đầu tiên cậu gặp Cố Uyên. Cậu muốn hát một bài thật ý nghĩa dành riêng cho hắn.
"Ngư thiếu, hôm nay tan học có dự định gì không?" Trần Khải Hiên phát hiện gần đây Chu Trì Ngư cứ tan học là biến mất, gần như chẳng bao giờ ăn trưa trong căn tin. Có lần còn thấy Cố Uyên đứng chờ cậu ở cổng, hai anh em tay nắm tay nói chuyện cười đùa y như người yêu.
"Tôi đi phòng giáo vụ."
Chu Trì Ngư đeo ba lô, vội vã chạy trước giờ tan làm của thầy cô để đến tòa hành chính.
Dạo gần đây cậu đang tìm hiểu điều kiện đăng ký chương trình trao đổi sinh viên đến MIT. Ngoài điểm GPA và tiếng Anh, còn cần có thư giới thiệu, bài luận cá nhân và cả kế hoạch nghiên cứu.
Nghe nói, với ngành khoa học công nghệ thì việc xin đi MIT dễ hơn, còn tài chính như cậu thì khó khăn hơn nhiều.
Ông Cố từng nói chuyện riêng với cậu, hy vọng cậu đừng vì tình cảm hay vì nghĩ gia đình không có ai bên cạnh mà bỏ lỡ cơ hội học tập. Một năm học trao đổi ở Mỹ là cơ hội rất quý giá, ông hy vọng cậu trân trọng. Nhưng cậu vẫn chưa nói chuyện này với Cố Uyên, vì sợ làm hắn kỳ vọng quá sớm. Cậu muốn chờ khi chắc chắn sẽ tạo bất ngờ cho hắn.
Từ phòng giáo vụ bước ra, Chu Trì Ngư nhận được nhiều thông tin hữu ích. Ngoài việc cạnh tranh nội bộ trong trường, cậu còn có thể tự liên hệ giáo sư ngành tài chính ở MIT để xin giới thiệu trực tiếp, gia tăng khả năng được chọn.
Tối đó, Cố Uyên vừa kết thúc tiết học cuối thì đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đợi mình ở cửa lớp. Mấy hôm nay, bạn học cùng ngành với Cố Uyên đã quá quen với việc Chu Trì Ngư đến đưa đón. Là người hướng ngoại, chỉ trong vài ngày cậu đã hòa nhập với mọi người, còn kết bạn WeChat với rất nhiều người. Có lúc còn giúp họ mua đồ ăn.
"Tiểu Ngư, tạm biệt nhé!"
"Tiểu Ngư, lại đến đón anh trai hả?"
"Tiểu Ngư, mai sáng chị muốn mua bánh trứng chiên ở cổng sau, em có muốn chị mua giúp không?"
Cố Uyên đỡ lấy ba lô của cậu, nhướng mày cười: "Quả nhiên, em vẫn luôn là thiên tài xã giao."
"Dĩ nhiên rồi!" Chu Trì Ngư ôm lấy mấy món ăn vặt vừa mua, hào hứng kể với Cố Uyên chuyện mình sẽ tham gia cuộc thi "Top 10 giọng ca sinh viên".
Ngoài yêu cầu về thành tích, MIT còn rất quan tâm đến thành tích hoạt động ngoại khóa. Cuộc thi này là một sự kiện lớn ở Thanh Đại, nếu lọt vào top 10 thì sẽ có thêm điểm cộng từ phía nhà trường, còn có thể được ưu tiên từ phía chính phủ nữa.
Cậu cũng không mong quá nhiều, chỉ cần lọt vào top 10 trong trường là ổn. Như vậy cũng đủ để cậu được cộng thêm vài tín chỉ rồi.
"Hồi nhỏ anh cũng nghe em hát vài lần mà." Cố Uyên đưa tay vuốt lại tóc mai cho cậu: "Dường như tóc lại dài ra rồi đấy."
"Dinh dưỡng tốt nên mọc nhanh thôi." Chu Trì Ngư chuẩn bị hát thử một đoạn cho hắn nghe: "Anh, nghe thử giọng em có hay không nhé."
Cố Uyên hơi nhướng mày cười: "Vinh hạnh của anh!"
"Hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh~"
Chu Trì Ngư vừa hát bài đồng dao, vừa cười híp cả mắt, trông ngây thơ và đáng yêu vô cùng.
Cố Uyên cố nén cười, nhẹ vỗ tay: "Nghe hay lắm."
"Giọng em bẩm sinh cũng được lắm đúng không?" Chu Trì Ngư rất tự tin: "Em định mời một giáo viên hướng dẫn để luyện thêm. Biết đâu có thể vượt qua vòng loại của khoa, vào được chung kết thì sao."
Ánh mắt Cố Uyên dịu dàng: "Em định hát bài gì?"
Chu Trì Ngư đáp: "Em sẽ nhờ giáo viên phụ đạo giúp chọn bài phù hợp với chất giọng của em."
"Cố lên nhé." Cố Uyên cười khẽ: "Bé cưng của anh nhất định sẽ làm được."
Qua người quen giới thiệu, Cố Uyên đã mời được một thầy giáo dạy thanh nhạc cho Chu Trì Ngư. Tối đó, hắn dẫn cậu đến học buổi đầu tiên.
Thật ra, Cố Uyên khá tò mò về lý do tại sao Chu Trì Ngư lại muốn thi giọng hát sinh viên, vì từ nhỏ cậu vốn không quá hứng thú với âm nhạc.
Dọc đường đi, Chu Trì Ngư cứ ngâm nga mấy bài đồng dao ngày bé khiến Cố Uyên phải bật cười, trêu là giọng cậu to như chuông nhà thờ ở Berlin.
Người phụ trách dạy tên là thầy Lâm, 38 tuổi, là giám khảo của nhiều cuộc thi thanh nhạc cấp quốc gia.
Thầy Lâm mặc áo len cổ tròn màu xanh đen, đeo kính gọng vàng, ánh mắt dịu dàng và điềm đạm, như đã trải qua nhiều năm tháng tĩnh lặng.
Khi thấy hai người họ với diện mạo rất nổi bật, thầy Lâm cho người mang ra chút bánh ngọt tiếp khách, rồi nhẹ nhàng đùa: "Theo tôi thấy, chỉ cần dựa vào ngoại hình thì tiểu Ngư cũng đủ đoạt giải rồi."
Thầy đã tìm hiểu sơ qua về Chu Trì Ngư, nhưng không ngờ ngoài đời cậu lại đẹp đến mức như búp bê lai Tây, vừa thuần khiết vừa cuốn hút.
"Cảm ơn thầy Lâm đã khen. Tuy em đẹp thật, nhưng em muốn dùng thực lực để thắng cơ." Chu Trì Ngư cười hì hì đáp lại.
Ai cũng biết, ở giai đoạn đầu cuộc thi "Top 10 giọng ca sinh viên" sẽ có phần bình chọn khán giả, nên năm nào cũng xảy ra cuộc chiến giành phiếu rất căng thẳng. Người đẹp đương nhiên luôn có chút lợi thế.
Chu Trì Ngư đói bụng, vừa ăn bánh vừa khen: "Bánh của thầy ngon thật đó ạ."
"Thích thì mang theo chút về ăn." Thầy Lâm lúc này mới quay sang nhìn Cố Uyên, ánh mắt như nhìn thấu tất cả, cười nhẹ: "Cậu đây chắc là thiếu gia của Cố gia."
"Gọi tôi Cố Uyên là được."
Cố Uyên gật đầu, để ý thấy nhà thầy Lâm rất ngăn nắp sạch sẽ, từng món đồ đều được sắp đặt gọn gàng đến mức trông như không có người ở.
"Tiểu Ngư, ăn no chưa?" Thầy Lâm đẩy nhẹ kính, hỏi: "Chúng ta bắt đầu học được chứ?"
"Dạ được!" Chu Trì Ngư phồng má gật đầu liên tục, khiến thầy phải bật cười: "Ăn từ từ, nhớ uống ngụm nước đã."
Nhà thầy có phòng cách âm chuyên để luyện thanh. Chu Trì Ngư bước vào, quay đầu nói với Cố Uyên: "Anh ơi, anh đợi em ngoài này nha."
Cố Uyên định đi cùng vào, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Mấy buổi luyện thanh thế này thường phải phát ra nhiều âm thanh kỳ quái, dễ bị xấu hổ. Chu Trì Ngư sợ bị thầy la thì mất hình tượng trước mặt Cố Uyên, nên nói: "Anh cứ nghỉ ngơi một lát đi, nghe em hát có khi em ngại."
Cố Uyên hiểu ý, gật đầu: "Được rồi."
Khi cánh cửa cách âm dày đóng lại, thầy Lâm dịu dàng đưa nước cho cậu: "Tiểu Ngư, ngồi đây nhé."
"Cảm ơn thầy."
Chu Trì Ngư nhận ra nỗi lo ban đầu của mình có phần hơi lo xa. Thầy Lâm là người cực kỳ hiền lành và nhẹ nhàng, không hề nghiêm khắc như cậu tưởng.
Cái ghế cao hơi khó ngồi lên, cậu vừa bưng ly nước vừa loạng choạng bước tới. Thầy Lâm dịu dàng đỡ vai cậu: "Tiểu Ngư thích thể loại nhạc nào?"
Chu Trì Ngư cảm ơn, mùi hương nhẹ nhàng từ người thầy quanh quẩn bên cậu. Cậu nghiêng đầu liếc nhìn thầy, nhận ra ngũ quan của thầy rất đẹp trai.
"Em thích nhạc phổ biến, R&B chẳng hạn."
Thầy Lâm mỉm cười: "Vậy để thầy chọn cho em một bài nhé."
Ở phòng khách, Cố Uyên đang tranh thủ làm bài tập. Nhóm dự án có nhiều việc cần hắn giải quyết. Vừa lúc đó thầy giáo chủ nhiệm gửi tin, mong hắn quay về trường một chuyến.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nhắn lại rằng hiện tại có việc quan trọng cần xử lý. Để Chu Trì Ngư ở đây một mình, hắn thật sự không yên tâm.
"Em thường làm gì lúc rảnh?" Sau khoảng một tiếng học, thầy Lâm cho Chu Trì Ngư nghỉ ngơi một chút, đồng thời làm mẫu cho cậu cách thở bằng bụng.
"Không có sở thích cố định. Miễn là vui thì em đều thích." Chu Trì Ngư vừa trả lời vừa xoa xoa quai hàm hơi mỏi.
"Cuối tuần này có bạn rủ tôi đi nghe một buổi hòa nhạc, em có muốn đi cùng không?" Thầy Lâm mỉm cười: "Là buổi diễn chính thức của một đoàn nhạc đến từ Đan Mạch, vé rất khó mua đấy."
"Cảm ơn thầy." Chu Trì Ngư bắt đầu mệt sau khi luyện khí, bèn ăn thêm chút bánh: "Em chưa từng đi nghe hòa nhạc bao giờ."
"Thứ bảy sáng tôi sẽ qua đón em." Thầy Lâm đứng lên, tựa nhẹ vào đàn piano, cầm ly nước lại gần cậu hơn một chút: "Cố Uyên là anh ruột em à?"
"Không, em từ nhỏ đã sống nhờ nhà anh ấy." Chu Trì Ngư ngậm bánh, nghiêng đầu nhìn qua khe cửa quan sát Cố Uyên.
Như có cảm ứng, Cố Uyên ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt cậu. Chu Trì Ngư bật cười, rồi lén nháy mắt một cái với hắn.
Tay Cố Uyên khựng lại giữa chừng. Cái nháy mắt đó khiến lòng hắn như bị chọc ngứa.
Chu Trì Ngư đúng là đáng yêu không chịu nổi.
10 giờ tối, buổi học kết thúc. Tiền học phí lẽ ra Cố Uyên đã định trả qua ngân phiếu, nhưng thầy Lâm kiên quyết từ chối: "Các em là người quen giới thiệu đến, sao tôi có thể lấy tiền được?"
Cố Uyên và Chu Trì Ngư tất nhiên không muốn chiếm lợi của người khác, nhưng thầy Lâm thái độ rất kiên định, cuối cùng họ đành cất lại ngân phiếu.
Trên đường về nhà, Chu Trì Ngư kể về việc thầy Lâm mời đi nghe hòa nhạc, không ngớt lời khen ngợi phong cách và sự chuyên nghiệp của thầy.
Dù không còn trẻ, nhưng thầy Lâm bảo dưỡng rất tốt, cử chỉ nho nhã, ánh mắt dịu dàng như làn nước mùa xuân trôi qua đá xanh Giang Nam, không hề mất đi phong độ.
Điều quan trọng là, thầy còn rất dễ mến.
Cố Uyên nhìn ánh mắt ngưỡng mộ trên gương mặt Chu Trì Ngư, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngư, để anh đi cùng em nhé."
"Cũng được..." Chu Trì Ngư có chút khó xử: "Nhưng em không chắc có mua được vé không. Thầy giáo nói buổi hoà nhạc này rất hot."
Cố Uyên nghiêm túc vừa nhìn đường vừa đáp: "Không sao, để anh nghĩ cách."
Liên tục ba ngày, mỗi khi tan học Chu Trì Ngư đều đến nhà thầy Lâm để học. Thầy đã chọn cho cậu ba bài hát, trong đó bài tên《Trust me》sẽ là bài cậu dùng để thi vòng loại cuộc thi.
Trần Khải Hiên biết Chu Trì Ngư đặc biệt mời thầy ở học viện âm nhạc phụ đạo, khoa trương nói: "Đúng là đại thiếu gia, chắc thầy đó đắt lắm nhỉ."
Chu Trì Ngư vừa gặm bánh bao nhân thịt vừa đáp: "Thầy không lấy tiền dạy tôi."
Trần Khải Hiên nhướn mày, cũng không thấy lạ khi vị giáo sư đó "hào phóng" như vậy.
Có thể làm quen với người như Chu Trì Ngư là mở rộng mối quan hệ, đối với thầy giáo trình độ như vậy thì cũng xem như là trao đổi ngang giá.
"Cậu chăm thế." Bạn cùng lớp Bạch Trí Kỳ đùa: "Sợ nhất là thiếu gia vừa có tiền vừa chăm chỉ. Theo tôi thấy cậu bỏ tiền ra mua phiếu bầu còn đỡ vất vả hơn. Tối nào cũng học thế kia, mệt chết."
Chu Trì Ngư lại không nghĩ thế. Cậu cảm thấy bỏ tiền ra vận động phiếu bầu thì không quang minh chính đại, có thắng cũng không đáng tự hào.
Hơn nữa cậu cũng muốn học thêm kỹ năng mới. Gần đây, cậu đang học đàn guitar với thầy Lâm, dự định sau này sẽ đàn cho Cố Uyên nghe.
Chu Trì Ngư ăn được vài miếng cơm rồi vội bắt taxi đến nhà thầy Lâm.
Hôm nay là thứ sáu, nhóm dự án của Cố Uyên bận đến mức không thể thoát thân được nên cậu đành đi một mình.
Bạch Trí Kỳ nhìn bóng Chu Trì Ngư rời đi, nói với các bạn cùng phòng: "Viện mình chỉ có ba suất vào vòng chung kết thôi. Tiểu Ngư chăm thế, chắc không có gì cản nổi. Nhưng mấy cậu nghĩ xem, cậu ấy tham gia cuộc thi này chắc không phải vì cái học bổng nhỏ kia đâu nhỉ?"
"Dĩ nhiên rồi."
Trần Khải Hiên biết Bạch Trí Kỳ từ nhỏ đã yêu âm nhạc và cũng đăng ký tham gia cuộc thi năm nay, nên an ủi: "Cậu đừng áp lực quá. Đối thủ của cậu không chắc là thiếu gia đâu."
Trong ba người đứng đầu mỗi viện sẽ được thưởng hai ngàn và một tai nghe Bluetooth. Bạch Trí Kỳ ban đầu rất tự tin, nhưng bây giờ thì hơi lo lắng: "Thật ghen tị với mấy người có gia thế tốt, muốn học nhạc là có giáo viên từ học viện âm nhạc trung ương kèm riêng."
Trần Khải Hiên hiểu tâm trạng của cậu ta, vỗ vai an ủi: "Không sao đâu, bọn mình có năng khiếu mà."
—
Tháng 11, mưa bụi lạnh giá len lỏi vào tận xương.
Chu Trì Ngư quấn chặt khăn choàng, chạy đến trước cửa nhà thầy Lâm.
Cố Uyên vốn không yên tâm để cậu đi một mình, đã dặn tài xế đưa cậu đến tận nơi. Nhưng con tài xế bị viêm phổi, nên cậu không muốn làm phiền quản gia, đành tự mình đi.
Dù sao cậu cũng không còn nhỏ, tự đi học thì cũng không có gì quá khó.
Thầy Lâm mở cửa ra, thấy Chu Trì Ngư lạnh run, lông mày hơi cau lại: "Sao lạnh đến thế?"
Chu Trì Ngư cười cười, đứng ở cửa phủi hơi ẩm trên người: "Hôm nay trời đột nhiên lạnh quá, em dễ bị lạnh mà."
"Mau vào đi."
Thầy Lâm cởi chiếc áo len lông dê khoác lên người Chu Trì Ngư, rồi đưa cậu ngồi xuống sofa ấm áp: "Để tôi rót ly nước ấm cho em nhé?"
"Cảm ơn thầy."
Chóp mũi Chu Trì Ngư hơi hồng lên, đôi mắt trong vắt phủ một lớp sương mờ, trông như cún con lạc chủ khiến người ta chỉ muốn ôm một cái.
Thầy Lâm cầm khăn lông khô tới, dịu dàng hỏi: "Muốn tôi giúp em lau tóc không?"
"Không cần đâu ạ, cảm ơn thầy."
Chu Trì Ngư uống vài ngụm nước ấm, rồi cầm khăn lau mạnh tóc: "Thầy ơi, mình học thôi ạ."
Thầy Lâm nghiêng đầu nhìn cậu, mùi hương tùng tuyết xen chút mùi chanh nhẹ nhàng lan tỏa quanh người: "Em giống như một chú sư tử con vậy."
Chu Trì Ngư bị nhận xét thế thì ngại ngùng, giơ tay vuốt lại mái tóc rối: "Có khoa trương vậy sao ạ?"
Thầy Lâm lấy chiếc khăn dạ lông để lên đùi cậu, động tác nhẹ nhàng như đang v**t v* một cây đàn piano quý giá: "Cứ thư giãn đi, hôm nay nội dung không nhiều lắm, em nghỉ một lát đã."
Phương pháp dạy học này đúng kiểu mà Chu Trì Ngư thích. Mỗi buổi học, kiến thức không quá nhiều, nhưng kỹ năng âm nhạc của cậu lại tiến bộ rõ rệt.
"Em ăn gì chưa?" Thầy Lâm ngẩng đầu xem đồng hồ rồi hỏi: "Nếu chưa ăn thì để tôi nấu gì đó cho em nhé?"
"Cũng hơi đói ạ."
Nhưng Chu Trì Ngư lại có phần ngại. Cậu đã được học miễn phí rồi, giờ còn ăn cơm nhà thầy nữa thì hơi quá.
"Xong buổi học em về nhà ăn cũng được ạ."
Thầy Lâm cúi người rót nước cho cậu, mái tóc xoăn nâu nhạt rủ xuống trán, động tác vừa tao nhã vừa đúng mực: "Đừng khách sáo. Nhà hàng gần đây đồ ăn ngon lắm, là của bạn tôi mở."
Chu Trì Ngư "Á..." một tiếng, cuối cùng cũng không tiếp tục giằng co với cơn thèm ăn trong bụng: "Cảm ơn thầy."
Đồ ăn được mang đến sau khoảng một tiếng. Hôm nay thầy Lâm chủ yếu giúp Chu Trì Ngư chỉnh lại cao độ giọng hát, cả hai không vào phòng luyện tập mà ngồi ngay trên thảm, vừa luyện hát vừa trò chuyện thân thiết như bạn bè.
Lúc đầu Chu Trì Ngư còn thấy hơi lạnh, nhưng chiếc thảm lông dê trên người dày đến mức hát một chút là mặt đỏ bừng, lòng bàn tay cũng bắt đầu nóng lên.
Thức ăn nhà hàng này đúng là ngon thật, Chu Trì Ngư vừa ăn vừa hứa, sau này nhất định sẽ mời thầy Lâm đi ăn trực tiếp một bữa.
Thầy Lâm gắp cho cậu một miếng sườn nếp, đôi mắt sau gọng kính lộ vẻ trầm lắng pha chút ý cười.
Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên.
Thầy Lâm ra mở cửa, thấy Cố Uyên đang đứng bên ngoài.
"Cố thiếu gia." Thầy Lâm ra hiệu mời hắn vào nhà: "Đến đón em trai à?"
"Vâng." Cố Uyên vừa mới biết tài xế không đưa Chu Trì Ngư đến học như thường lệ, nên sau khi giải quyết xong việc đã vội vàng chạy qua đây.
Ngay cả hắn cũng không rõ tại sao mình lại lo lắng như vậy khi để Chu Trì Ngư học một mình ở nhà thầy Lâm, rõ ràng thầy là người quen trong giới chuyên môn, hoàn toàn không phải người xấu.
"Tiểu Ngư đang ăn cơm đấy, cậu có muốn ăn chút gì không?"
"Không cần đâu, làm phiền thầy quá rồi."
Cố Uyên bước vào phòng khách, lập tức thấy dáng người quen thuộc ấy.
Chu Trì Ngư đang co lại trên ghế, má phồng phồng đầy thức ăn như bé mèo con ham ăn, ánh mắt long lanh như có sao, cả người toát ra vẻ thỏa mãn và vui vẻ.
"Ngại quá, em trai tôi đã làm phiền thầy khi đến học ở đây, giờ còn để thầy lo cả bữa tối cho em ấy nữa."
Ánh mắt Cố Uyên dừng lại nơi ống tay áo len mà Chu Trì Ngư xắn lên – rõ ràng là áo của thầy Lâm.
Hắn khẽ siết tay, ánh mắt dần tối lại.
Bộ đồ này chắc chắn là của thầy Lâm.
"Chúng tôi xin phép về trước."
Cố Uyên tránh ánh đèn trong phòng khách, nhìn thẳng vào thầy Lâm. Hàng lông mi đổ bóng xuống mắt hắn, tạo nên một vẻ sắc lạnh âm u.