"Chờ một chút, tiểu Ngư vẫn chưa ăn xong đâu."
Thầy Lâm nghiêng đầu nhìn Chu Trì Ngư đang ăn trong phòng ăn, trên khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Hơn nữa vừa mới ăn xong, bên ngoài lại lạnh như thế, để em ấy nghỉ một lát đã."
"Không sao, trên xe luôn bật sẵn máy sưởi rồi."
Cố Uyên dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén như thẩm phán: "Không làm phiền nữa."
Chu Trì Ngư đã chạy nhanh lại, trả lại áo khoác cho thầy Lâm, cười ngượng ngùng: "Cảm ơn thầy vì bữa tối hôm nay, tụi em xin phép về trước."
Thầy Lâm ánh mắt dịu dàng: "Mặc áo vào đi, bên ngoài lạnh lắm. Lần sau đến học rồi trả lại cũng được."
Chu Trì Ngư đang định nói lời cảm ơn thì Cố Uyên đã cởi áo khoác của mình, trả lại chiếc áo len cho thầy Lâm: "Mặc áo của anh đi."
Chu Trì Ngư mím môi, lén liếc Cố Uyên một cái.
"Được rồi." Thầy Lâm điềm đạm nhận lấy: "Hai em đi đường cẩn thận nhé."
Vừa ra khỏi cửa, Cố Uyên bung dù, nhẹ nhàng đỡ vai Chu Trì Ngư và nhắc cậu cẩn thận chỗ nước đọng. Chu Trì Ngư khoác áo khoác rộng thùng thình của hắn, vạt áo gần như chạm đầu gối, cổ áo hơi lệch sang bên, để lộ làn da trắng mịn ở cổ. Cậu giống như một chú nai con mảnh mai, dáng đi lúng túng mà đáng yêu.
Thầy Lâm đứng trên tầng hai, nhìn qua cửa sổ kính lớn ngắm hai bóng người giữa màn mưa phùn, vẻ mặt ôn hòa ẩn chứa chút cảm xúc sâu kín khó lường.
Trong xe, máy sưởi rất ấm, đến mức Chu Trì Ngư bắt đầu thấy hơi nóng, bèn cởi áo khoác ra rồi tựa người vào ghế phụ.
Cậu lén nhìn Cố Uyên, cảm thấy hôm nay hắn có vẻ hơi nghiêm túc. Dựa vào sự hiểu biết của mình, cậu đoán Cố Uyên chắc đang không vui.
"Anh, nhóm đề tài của anh bận lắm sao?"
Chu Trì Ngư cố gắng chuyển chủ đề, muốn an ủi Cố Uyên: "Anh ăn cơm chưa? Có nhà hàng này ngon lắm, để em đi ăn với anh nhé?"
Cố Uyên trầm giọng: "Anh ăn rồi."
"À... Vậy anh có mệt không?" Chu Trì Ngư thấp thỏm hỏi: "Nếu mệt thì mình về sớm nghỉ ngơi một chút."
"Tiểu Ngư—" Cố Uyên cắt ngang lời cậu, nhẹ nhàng siết vô lăng: "Em thấy thầy Lâm là người thế nào?"
"Thầy Lâm?" Chu Trì Ngư ngẩng đầu nhìn ra xa, nghiêm túc trả lời: "Thầy rất giỏi chuyên môn, lại hài hước vui tính, quan tâm học sinh, chắc trong trường được nhiều người quý mến lắm."
"Ừ." Đốt ngón tay Cố Uyên khẽ trắng bệch lên vì siết chặt, giọng càng lúc càng thấp: "Em có muốn đổi thầy dạy không? Anh quen một cô giáo chuyên dạy thanh nhạc nổi tiếng, từng làm nhạc cho nhiều nghệ sĩ."
"Em không muốn đổi lắm." Chu Trì Ngư tỏ ra khó xử: "Em thấy thầy Lâm rất tốt."
"Được rồi." Chiếc xe dừng lại ở đèn đỏ, Cố Uyên nắm lấy cổ tay Chu Trì Ngư, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu: "Sau này mỗi lần em đi học, anh sẽ đi cùng."
"Vâng."
Hôm sau là thứ bảy, ngày Chu Trì Ngư cùng thầy Lâm đi xem buổi hòa nhạc. Khi thầy Lâm đến đón, thấy cả Cố Uyên cũng đi cùng, thầy hơi bất ngờ rồi cười: "Không ngờ Cố thiếu gia cũng thích âm nhạc."
Cố Uyên gật đầu: "Đúng vậy."
Trên đường đi, Chu Trì Ngư ríu rít trò chuyện với thầy Lâm về các tác phẩm kinh điển của thời kỳ cổ điển. Thật ra trước đây cậu không hứng thú với âm nhạc lắm, nhưng sau vài buổi học với thầy Lâm, dần dần cảm thấy thú vị hơn.
Thầy Lâm tận tình giải đáp mọi câu hỏi, thi thoảng còn nhìn Cố Uyên qua gương chiếu hậu. Sau tối qua, có vẻ như sự cảnh giác của Cố Uyên với thầy đã tăng lên đáng kể.
"Cuối tuần sau tôi sẽ tham gia một xưởng sáng tác âm nhạc, nếu em thích thì đi cùng tôi."
"Cảm ơn thầy, em sẽ suy nghĩ thêm."
Chu Trì Ngư thật sự muốn đi, nhưng cuối tuần còn có lớp tinh anh do ông nội Cố sắp xếp, xin nghỉ cũng không dễ.
"Không sao, tôi sẽ chờ tin của em."
Nửa tiếng sau, cả ba vào nhà hát kịch.
Cố Uyên mua vé hơi trễ, chỗ ngồi cách khá xa chỗ hai người kia. Chu Trì Ngư lo hắn sẽ cảm thấy cô đơn nên cứ đứng do dự cạnh ghế của Cố Uyên.
Thầy Lâm nhận ra cậu đang lúng túng, vui vẻ đề nghị đổi chỗ với Cố Uyên. Cố Uyên hơi bất ngờ, nhưng cũng nhìn thầy vài giây rồi nhận vé.
Thầy Lâm mỉm cười, sau khi đưa vé còn vỗ nhẹ vai Cố Uyên: "Hãy tận hưởng buổi hòa nhạc này nhé."
Ánh đèn bạc lấp lánh trên cây đàn hạc, khi tiếng vĩ cầm đầu tiên vang lên, buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu.
"Thầy Lâm thật sự rất tốt." Chu Trì Ngư ghé sát tai Cố Uyên thì thầm: "Lúc nào có dịp, em muốn mời thầy đi ăn một bữa."
Cố Uyên khẽ chạm đầu ngón tay lên mu bàn tay của Chu Trì Ngư, vẻ mặt điềm tĩnh nói: "Anh đi cùng em."
Buổi hòa nhạc kết thúc, Cố Uyên chủ động mời thầy Lâm đi ăn tối, thầy Lâm vui vẻ đồng ý.
"Gần đây có một quán Nhật rất nổi tiếng, đầu bếp ở đó bốn năm liên tiếp nằm trong top 100 đầu bếp giỏi nhất thế giới. Không biết có hợp khẩu vị của thầy không."
Thầy Lâm mỉm cười hiền hậu: "Tôi thích ăn món Nhật."
"Chỗ đó có món kem sữa bò Hokkaido siêu ngon." Chu Trì Ngư mắt cong cong lên: "Anh à, thầy Lâm chắc chắn sẽ thích. Lúc đó mình gọi thêm vài phần nhé."
Cố Uyên khẽ cười đầy ẩn ý: "Là thầy Lâm muốn ăn, hay là ai đó khác muốn ăn đây?"
Chu Trì Ngư nhướng mày, giả vờ ngây ngô: "Tất nhiên là thầy Lâm thích ăn rồi."
Cố Uyên cười như biết hết mọi chuyện, nhìn qua gương chiếu hậu vào đôi mắt đen láy của cậu: "Tiểu Ngư từ nhỏ đã thích ăn kem. Để kiểm soát lượng đường, mỗi lần đi ăn ngoài, bọn tôi chỉ cho em ấy ăn đúng một phần."
Thầy Lâm ánh mắt dịu lại: "Ra là vậy."
"Anh lúc nào cũng vạch trần em hết." Chu Trì Ngư ngồi trên ghế phụ, nhìn Cố Uyên đầy ấm ức: "Lần sau để cho em giữ chút thể diện được không."
Cố Uyên cười nhạt: "Được rồi, anh sẽ không kể với người ngoài rằng vì muốn uống trộm trà sữa, em đã rủ cả chú tài xế cùng "vượt ngục" nữa."
Chu Trì Ngư cười khúc khích: "Suỵt!"
Thầy Lâm đang lái xe cũng bật cười, khóe mắt cong lên: "Hai anh em tình cảm thật tốt."
"Đúng vậy." Giọng Cố Uyên không còn dịu dàng như trước mà mang theo chút cứng rắn: "Vì vậy tôi sẽ không để ai có ý đồ với em ấy đâu."
Chu Trì Ngư đang nghịch dây an toàn, hoàn toàn không để ý hàm ý trong lời nói của Cố Uyên.
Thầy Lâm cười nhạt: "Thật đấy, nếu tôi cũng có một cậu em trai đáng yêu và trong sáng như tiểu Ngư, tôi cũng sẽ lo người khác bắt nạt em ấy."
"Ừ." Cố Uyên thản nhiên liếc qua vạt áo thầy Lâm: "Thầy nói đúng."
Lúc này, điện thoại trong ký túc xá của Chu Trì Ngư sáng đèn liên tục, thông báo rằng vòng loại của cuộc thi "Top 10 giọng ca sinh viên" sẽ diễn ra vào tuần sau. Cậu và Bạch Trí Kỳ đều sẽ tham gia, nên phải chuẩn bị hình tượng thật nổi bật để gây ấn tượng.
Chu Trì Ngư gửi lại một biểu tượng cảm ơn, quyết tâm giành điểm học phần từ cuộc thi này. Ngoài ra, cậu cũng đang chuẩn bị tham gia một cuộc thi khởi nghiệp toàn cầu do học viện thương mại tư nhân MIT tổ chức. Nếu đạt giải, đó sẽ là một lợi thế rất lớn.
—
Nhà hàng Nishiki có cách bày trí món ăn vô cùng tinh tế. Nguyên liệu không chỉ tươi mà còn được đầu bếp sắp xếp thành nhiều hình dáng nghệ thuật.
Chu Trì Ngư cầm ly kem, ánh mắt lén nhìn phần kem của Cố Uyên. Rõ ràng cậu không còn là trẻ con nữa mà Cố Uyên vẫn không cho ăn thêm phần thứ hai – thật là nghiêm khắc quá.
Cậu âm thầm "nói xấu" Cố Uyên trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn và ăn nhanh cho hết phần kem như sợ bị phát hiện.
"Anh à, em muốn gọi thêm món."
Cậu cầm iPad định lén đặt món mà không cho Cố Uyên thấy.
"Anh gọi cho em."
Cố Uyên nhìn thấu mánh khóe nhỏ ấy, rút iPad khỏi tay cậu: "Em muốn ăn gì?"
Chu Trì Ngư hụt hẫng vì bị tóm, bĩu môi: "Kem vị muối biển."
Cố Uyên liếc cậu một cái, cười nhẹ: "Em ăn một phần rồi còn gì."
"Lúc nãy em ăn là kem sữa bò, bây giờ em muốn thử vị muối biển, khác nhau mà."
Cố Uyên khẽ cười, nửa đùa: "Tiểu Ngư mà không làm luật sư thì thật đáng tiếc."
"Nếu anh không gọi cho em, em sẽ ăn anh luôn." Chu Trì Ngư phụng phịu, thấy Cố Uyên quá nghiêm khắc. Trước mặt thầy Lâm mà cũng không nể mặt chút nào, dù gì cũng nên dễ dãi một lần chứ.
"Được thôi." Cố Uyên nhướng mày nhẹ: "Nhưng chỉ được ăn nửa phần. Trời đang lạnh, anh sợ em đau bụng."
Chu Trì Ngư nghe vậy mặt giãn ra đôi chút, cầm phần kem của Cố Uyên múc một miếng nhỏ: "Nhưng còn dư lại nửa phần không ăn thì phí quá."
"Chút nữa anh ăn." Cố Uyên đưa tay thon dài lại gần, khẽ nghiêng người lau vệt kem trên khóe miệng Chu Trì Ngư, nói nhẹ nhàng: "Anh không ghét bỏ em đâu."
Mặt Chu Trì Ngư đỏ lên một lớp mỏng, cậu lén lút liếc thầy Lâm rồi làm mặt xấu với Cố Uyên để che đi sự ngượng ngùng.
Cố Uyên làm như không hiểu, dịu giọng hỏi: "Mắt em sao thế?"
"Không có gì, chắc do nhìn nhiều quá thôi." Chu Trì Ngư thầm thở dài, nghĩ bụng: Cố Uyên đúng là không biết xấu hổ, thầy Lâm mà nhìn ra quan hệ của tụi mình thì nguy to đó.
"Anh nói không ghét bỏ là một chuyện, nhưng chẳng lẽ bắt em ăn phần anh ăn dở?"
Cậu ôm lấy cái bàn nhỏ, cười tươi như hoa: "Vậy thì để em ăn hết luôn nhé."
"Hồi nhỏ chúng ta dùng chung cả bộ đồ ăn, có thấy em sợ anh ghét đâu." Giọng Cố Uyên nhẹ như lông vũ: "Thôi được, cho anh nếm một muỗng, còn lại em ăn hết đi."
Chu Trì Ngư còn chưa kịp phản ứng, thì mái tóc mềm mại của Cố Uyên đã lướt qua tay cậu rồi môi hắn chạm vào phần muỗng cậu vừa ăn.