Chu Trì Ngư lập tức rụt tay lại, ánh mắt vô thức liếc sang phía thầy Lâm, thấy đối phương không phản ứng gì thì mới nhẹ nhõm thở ra.
Cố Uyên thì cứ như không có chuyện gì xảy ra: "Khá ngon."
"Ừm." Chu Trì Ngư cố giấu sự lúng túng, quay sang thầy Lâm cười cười: "Thầy cũng thử một miếng đi."
Thầy Lâm gật đầu đồng ý: "Được."
Trong suốt bữa ăn, ba người chủ yếu nói chuyện xoay quanh việc Chu Trì Ngư chuẩn bị cho vòng loại cuộc thi. Thầy Lâm hỏi: "Tiểu Ngư trước giờ tiếp xúc âm nhạc có vẻ không nhiều lắm, em từng tham gia cuộc thi nào chưa?"
"Em chưa từng thi hát bao giờ." Chu Trì Ngư vừa cắn miếng cá hồi vừa chống cằm nói: "Nhưng từ nhỏ em đã rất thích ca hát."
Lúc này Cố Uyên đứng dậy đi vệ sinh.
Chu Trì Ngư nhỏ giọng nói với thầy Lâm: "Thật ra em tham gia cuộc thi này chủ yếu là để tích điểm học phần..."
Nghe Chu Trì Ngư giải thích rõ ràng mọi chuyện, thầy Lâm khá bất ngờ: "Em muốn đi Mỹ du học là điều tốt, chỉ là... chẳng lẽ em không nỡ rời xa anh trai sao?"
"Cũng không hẳn là không nỡ." Chu Trì Ngư nói lấp lửng, hơi xấu hổ: "Nhưng nếu được học cùng anh ấy thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
Thầy Lâm mỉm cười, giữa đôi mày lộ ra chút suy nghĩ sâu xa.
"Trông em có vẻ rất dính anh trai."
"Vâng." Chu Trì Ngư cười híp cả mắt: "Chúng em tuy không phải anh em ruột, nhưng còn thân hơn cả anh em ruột."
Thầy Lâm gật đầu, ánh mắt vẫn điềm đạm như trước, dường như đang suy ngẫm điều gì: "Anh trai em có đang yêu ai không?"
"Không có đâu." Chu Trì Ngư hơi lảng tránh ánh mắt, có chút chột dạ: "Anh ấy không thích ai cả."
Thầy Lâm yên lặng nhìn phản ứng bối rối của Chu Trì Ngư, rồi cúi mắt mỉm cười: "Xem ra anh em khá kén chọn."
"Đúng rồi, người mà anh em thích chắc chắn phải rất xuất sắc."
Chu Trì Ngư thấy mình có hơi tự khen bản thân, nhưng cũng chẳng phải nói sai. Dù sao thì, một người ưu tú như cậu, cũng đâu phải dễ kiếm chứ.
Cậu nghĩ, nếu xứng với ai đó thì người đó chắc chỉ có thể là anh ấy.
Những suy nghĩ ngây thơ của Chu Trì Ngư không qua được mắt thầy Lâm, nhưng thầy cũng không nói thêm gì.
Ăn xong, tài xế Cố gia đến đón cả hai về, hai anh em không ngờ lại thấy ông nội Cố vẫn còn thức, đang chờ họ.
"Ông nội ơi!"
Chu Trì Ngư nhìn thấy vài bộ quần áo được trải ra trong phòng khách, tò mò liếc nhìn người đàn ông lạ đang đứng bên cạnh ông nội.
Người đàn ông giới thiệu: "Tôi là chuyên gia tạo hình riêng cho cậu chủ nhỏ trong cuộc thi. Hôm nay đặc biệt đến để giúp cậu thiết kế trang phục biểu diễn."
Chu Trì Ngư mấy ngày nay bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi, ông nội đều thấy cả. Ông mong có thể giúp được điều gì đó nên đã nhờ Bạch Ôn Nhiên mời một chuyên gia tạo hình đến tận nhà, để thiết kế cho Chu Trì Ngư vài bộ trang phục biểu diễn riêng.
"Cảm ơn ông nội. Hôm nay con còn đang băn khoăn không biết nên mặc gì lên sân khấu."
Chu Trì Ngư ôm lấy tay ông nội, tựa cằm lên vai ông một cách nũng nịu: "Sao ông nội của con lại tốt thế này chứ?"
Ông Cố vốn quen với mấy trò nịnh nọt ngọt ngào của Chu Trì Ngư, thậm chí còn liếc nhìn sang Cố Uyên mà nói đùa: "Tiểu Uyên, con nên học hỏi một chút."
Cố Uyên cầm ly nước, cong môi cười: "Con thẹn không bằng."
Sau khi biết bài thi là bài《Trust me》, chuyên gia tạo hình trầm ngâm một chút: "Cậu chọn bài R&B, phong cách thoải mái và phóng khoáng, có thể thử kiểu cổ điển hiện đại."
Dựa trên vóc dáng và phong thái của Chu Trì Ngư, anh ta thử một vài phong cách rồi đưa ra một mẫu mình ưng ý nhất: "Thế này thì sao? Tóc ngắn màu nâu ánh đồng chắc chắn sẽ hợp với cậu!"
Phải nói là tạo hình trên bản thiết kế rất bắt mắt: Vest nâu nhạt bó eo phối cùng sơ mi xanh Oxford bên trong, tổng thể vừa lịch thiệp vừa tươi mới, cực kỳ hợp với lứa tuổi của cậu.
Chu Trì Ngư sợ ông nội cảm thấy màu tóc hơi nổi bật nên lén nhìn sang Cố Uyên để dò ý. Cố Uyên hiểu ngay, lập tức khen: "Màu tóc này rất hợp với ánh đèn sân khấu, lên hình chắc chắn sẽ đẹp."
Ông nội nheo mắt lại, có vẻ không hiểu thẩm mỹ giới trẻ bây giờ lắm, nhưng ông cũng không can thiệp nhiều, chỉ nói: "Cứ để các con tự quyết."
...
Suốt cả đêm, Chu Trì Ngư đều tập luyện bài thi.
Dù phòng cách âm khá tốt, nhưng giữa giường của Cố Uyên và phòng của Chu Trì Ngư chỉ cách một bức tường nên vẫn nghe được khá rõ.
Thỉnh thoảng Chu Trì Ngư có vài đoạn lên sai nốt, nghe rất dễ thương. Cố Uyên chẳng hề thấy phiền, vừa nghe vừa đọc sách rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Chu Trì Ngư phát hiện bên gối mình có một chiếc hộp mềm nhung mịn. Cậu vẫn còn ngái ngủ, mở ra thì thấy bên trong là một chiếc vòng cổ có mặt hoa hồng.
Trên đó có để lại lời nhắn: [Chúc buổi sáng vui vẻ, mong rằng bé cưng của anh thi đấu thật suôn sẻ.]
Chiếc mặt hoa hồng này làm bằng vàng ánh kim.
Đối mặt với ánh mặt trời, những viên kim cương này dường như chợt bừng tỉnh, tỏa ra thứ ánh sáng mềm mại như tơ lụa. Chu Trì Ngư lại gần một chút, phát hiện trên cánh hoa hồng vàng được khắc họa tiết trăng sao rỗng tinh xảo, tay nghề vô cùng khéo léo.
Cậu chợt nhớ ra điều gì đó, chạy đến phòng thay đồ ướm thử lên bộ trang phục biểu diễn bị cất trong tủ lâu ngày, thấy hai thứ kết hợp với nhau lại hợp đến không ngờ.
Cậu biết ý đồ của Cố Uyên.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ. Cậu nhảy chân sáo chạy ra mở cửa, thấy Cố Uyên thì giơ cao sợi dây chuyền trong tay: "Anh! Anh mua từ bao giờ thế?"
"Sáng nay." Cố Uyên mặc một chiếc áo len màu cam đơn giản, trông ở nhà rất thoải mái. Hắn giúp Chu Trì Ngư chỉnh lại mấy sợi tóc ngốc đang lộn xộn rồi giải thích: "Bộ quần áo này hợp nhất với vài món phụ kiện đơn giản."
"Đẹp thật đấy."
Chu Trì Ngư cong mắt, ôm lấy eo Cố Uyên dụi dụi nhẹ nhàng vào ngực hắn: "Anh sao lại tốt với em thế?"
Cố Uyên liếc mắt sang phía sau, cúi người hôn nhẹ lên tai Chu Trì Ngư, sau đó đóng cửa phòng ngủ lại: "Chỉ có mỗi em là em trai, lại còn là bạn trai anh, không dỗ dành cẩn thận sau này em chạy mất thì sao?"
Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ kính tràn vào, phác họa nên dáng vẻ lười biếng và thư thái của Chu Trì Ngư.
Vì quá phấn khích, cậu vẫn chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, cổ áo rộng mở hờ hững, xương quai xanh mảnh khảnh ẩn hiện.
"Em không chạy đâu."
Vạt áo Chu Trì Ngư nhẹ nhàng đung đưa theo từng cử động nhỏ, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh siết chặt lấy Cố Uyên, như đóa tường vi trắng ban mai, trong trẻo thuần khiết và tươi đẹp.
Cố Uyên rũ mắt nhìn vẻ kinh diễm trong đáy mắt Chu Trì Ngư, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên đôi môi đang mỉm cười kia.
Trái tim trong lồng ngực bắt đầu nóng lên, hắn hôn lên hàng mi rung rinh theo hơi thở của Chu Trì Ngư, ngón cái v**t v* vành tai mềm mại.
Mọi giác quan đều thôi thúc đến gần, cánh tay Chu Trì Ngư vô thức vòng lấy cổ Cố Uyên, hai trái tim đang đập loạn xạ ngày càng sát lại.
Cố Uyên bế Chu Trì Ngư lên, nhẹ nhàng đặt cậu xuống ghế sofa và làm sâu thêm nụ hôn này.
...
Chiều thứ ai, vòng loại của cuộc thi "Top 10 giọng ca sinh viên" chính thức bắt đầu.
Khi Chu Trì Ngư xuất hiện tại hiện trường trong bộ lễ phục đó, Trần Khải Hiên và những người khác đều sững sờ, ngay sau đó tiếng huýt sáo và tiếng reo hò kinh ngạc bùng nổ không ngừng.
Bạch Trí Kỳ đứng từ xa nhìn Chu Trì Ngư, tay nắm chặt cây đàn guitar khẽ siết lại.
"Không hổ là Ngư thiếu gia, bộ đồ này trông như minh tinh vậy."
"Tiếp theo, xin mời thí sinh số 5, Chu Trì Ngư đến từ khoa Kinh tế và Tài chính."
Đèn sân khấu tắt, rồi đột ngột sáng lên.
Đón ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, đôi mắt Chu Trì Ngư như hồ nước chứa đầy tinh quang, sáng ngời và cuốn hút.
Thầy Lâm vì muốn cổ vũ cậu đã đến tận nơi trước cuộc thi. Nhìn chàng thiếu niên tóc vàng trẻ tuổi rực rỡ trên sân khấu, thầy như nhìn thấy thần Apollo, biểu tượng của âm nhạc và ánh sáng, tỏa ra sức quyến rũ thuần khiết trời sinh.
Khí chất của Chu Trì Ngư rất đặc biệt, trong trẻo, linh động, ôn hòa, nhưng trong xương cốt lại toát lên sự quật cường và sức mạnh, dường như bất kỳ khó khăn nào cũng không thể ảnh hưởng đến cậu. Có lẽ chính sự tương phản giữa bên ngoài và bên trong này đã khiến Chu Trì Ngư đặc biệt thu hút người khác.
Thầy lặng lẽ thưởng thức, trong đầu hiện lên một bóng dáng khác.
"Muốn hỏi anh, tin không tình yêu của em ~"
Giai điệu R&B nhẹ nhàng, thư thái lan tỏa khắp khán phòng. Giọng hát lạnh lùng, trong trẻo của Chu Trì Ngư lướt qua micro, trong suốt đến mức gần như trong suốt khiến bầu không khí vốn náo nhiệt trở nên im ắng.
Cậu rất hồi hộp, nhưng nghĩ đến Cố Uyên đang ở dưới khán đài nhìn mình, cả người lập tức bớt căng thẳng hơn.
Những tiếng xì xào kinh ngạc và bàn tán nối tiếp không ngừng, Chu Trì Ngư nâng mắt cười, khẽ vẫy tay về phía hàng ghế phía sau bên trái khán phòng khiến mọi người tò mò nhìn về hướng đó.
Qua màn hình đang thu, thần sắc Cố Uyên sững lại, say đắm nhìn chằm chằm vào người đang được bao quanh bởi tinh quang trên sân khấu, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Chu Trì Ngư đang vẫy tay về phía hắn.
Cùng lúc đó, hệ thống bình chọn mở ra, số phiếu của Chu Trì Ngư dẫn đầu một cách áp đảo, đứng đầu bảng.
Cố Uyên sau khi bỏ phiếu xong, trên tài khoản công khai, hắn thấy được ý kiến bất đồng.
[Tôi muốn tố cáo, thí sinh Chu Trì Ngư trong cuộc thi này bị nghi ngờ có liên quan đến việc mua phiếu.]