Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 73

Vì vụ việc ngày càng được chú ý nhiều hơn, nhà trường bắt đầu vào cuộc điều tra. Người tung tin giả dường như rất hiểu rõ về gia cảnh của Chu Trì Ngư, thậm chí còn đem chuyện mối quan hệ hợp tác giữa tập đoàn ZN và khoa sinh học của trường trong mấy năm gần đây công khai ra ngoài, như ngầm cảnh cáo nhà trường không được bao che.

Vì vậy, nhà trường cũng rất đau đầu. Dù điều tra cho thấy Chu Trì Ngư không gian lận thì lòng tin của người khác cũng đã bị lung lay.

Sau khi học xong buổi chiều, Chu Trì Ngư bắt đầu theo dõi sát sao lượng phiếu bầu ở khoa Tài chính. Khi thấy người đứng thứ tư là Bạch Trí Kỳ, cậu khẽ cắn môi, trong lòng xen lẫn sự kiên quyết và mơ hồ.

Cậu cần biết từ lúc bắt đầu bỏ phiếu, những ai đã giữ vị trí thứ tư. Người đang ở vị trí đó rõ ràng là có chuẩn bị từ trước, không thể là hành động ngẫu nhiên sau cuộc thi – nếu vậy thì chuyện này đã được tính toán từ trước rồi.

Tuy nhiên, cậu cũng không chắc suy đoán của mình là đúng.

Cậu không muốn nhìn Bạch Trí Kỳ bằng ánh mắt nghi ngờ như vậy.

Dù là bạn cùng phòng không quá thân thiết, nhưng họ vẫn thường ăn cơm cùng nhau, quan hệ cũng khá hoà hợp.

Lúc này, Chu Trì Ngư nhận được thông báo xác nhận đã đăng ký thành công cuộc thi khởi nghiệp toàn cầu do Học viện Thương mại Long Thương tổ chức, nên dự định đến tập đoàn một chuyến.

Trung tâm nghiên cứu x-lab của Thanh Đại sẽ hỗ trợ chuyên gia và tài chính cho các cuộc thi quốc tế kiểu này, nhưng vì thời gian đã gấp, muốn tham gia phải qua nhiều vòng xét duyệt. Vì thế cậu tính mời một giáo sư chuyên môn hướng dẫn riêng cho mình.

Tại tập đoàn ZN, cậu có một trợ lý riêng tên là Hạ Trà Lãng – người đã luôn phụ trách các việc chuẩn bị cho cậu tham gia cuộc thi. Họ cần gặp mặt để bàn bạc chi tiết.

Trùng hợp là trên đường đến tập đoàn, cậu nhận được cuộc gọi từ thầy Lâm.

"Tiểu Ngư, chuyện bỏ phiếu tôi nghe nói rồi. Có cần tôi giúp gì không?"

Chu Trì Ngư trong lòng cảm thấy rất áy náy. Trong bài viết bóc phốt có đề cập đến chuyện cậu từng nhờ một giáo sư của nhạc viện phụ đạo cho mình. Dù không nêu tên, nhưng nếu ai muốn điều tra thì sớm muộn cũng sẽ tìm ra được.

"Thầy Lâm, làm liên lụy đến thầy, em thật sự xin lỗi."

"Chuyện này em tự mình xử lý được, xin thầy yên tâm."

Đối mặt với sự từ chối lễ phép của Chu Trì Ngư, thầy Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ giọng bảo: "Em có những người bạn tốt như vậy, cũng có rất nhiều người lớn yêu thương em thật lòng. Nếu em thấy áp lực quá, nhất định sẽ có người sẵn sàng giúp em san sẻ. Còn tôi, nếu cần gì, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẵn sàng lên tiếng vì em."

"Cảm ơn thầy Lâm."

Chu Trì Ngư sợ tài xế nghe được câu chuyện rồi sẽ về kể lại với ông nội, nên cố ý nói: "Chú Lý, con gặp chút khó khăn trong việc học thôi, sẽ nhanh chóng giải quyết được. Đừng nói với ông nội nhé. Ông tuổi cao, lại bị cao huyết áp, con sợ ông lo lắng ảnh hưởng sức khỏe."

"Không sao đâu." Tài xế gật đầu nhẹ nhàng.

Khi rời khỏi tập đoàn thì đã gần 10 giờ đêm. Điều khiến Chu Trì Ngư bất ngờ là Cố Uyên lại đang đợi mình trên xe.

"Anh? Em tưởng anh đang bận làm thí nghiệm cơ mà?"

Thấy Cố Uyên, sống mũi Chu Trì Ngư cay xè, bao nhiêu uất ức và chua xót dâng lên trong lòng.

Cậu sợ bị phát hiện ra nên tránh ánh mắt dịu dàng của đối phương, cố tình quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Phản ứng đầu tiên của cậu là: Không thể để Cố Uyên biết chuyện này.

Và trong tiềm thức, cậu thấy sợ.

Cậu lo lắng Cố Uyên cũng sẽ nghi ngờ mình thật sự có bỏ tiền mua phiếu. Nhưng theo những gì cậu hiểu về Cố Uyên, hắn nhất định sẽ tin tưởng mình. Có lẽ nhiều hơn cả nỗi sợ bị hiểu lầm, là cậu không muốn để người kia phải lo lắng vì chuyện này.

"Anh làm xong rồi. Nghe tài xế bảo em đang ở công ty, nên anh đến đón em."

Vừa dứt lời, lòng bàn tay Chu Trì Ngư bỗng được nhét vào một thứ ấm nóng. Cậu cúi xuống nhìn: "Khoai lang đỏ phô mai hầm?"

"Ừ." Cố Uyên giơ tay kéo Chu Trì Ngư vào lòng, giúp cậu xoa thái dương: "Mệt lắm phải không?"

"Ừm." Chu Trì Ngư cắn một miếng đồ ngọt thơm mềm, lông mi run nhẹ: "Ngon lắm."

"Thích thì ăn nhiều vào." Giọng nói Cố Uyên nhẹ nhàng, vang lên trong không gian yên tĩnh càng thêm ấm áp: "Dạo gần đây em lại gầy đi rồi."

"Không có đâu."

Chu Trì Ngư cứng miệng đáp: "Em vẫn ăn ngủ tốt mà."

"Vậy thì tốt." Cố Uyên khẽ vuốt tóc cậu, trong lòng lặng lẽ đắn đo, cuối cùng lại chỉ thở dài thật nhẹ.

Hắn đoán Chu Trì Ngư chắc chắn đã biết chuyện bỏ phiếu rồi.

"Yên tâm đi." Chu Trì Ngư ngáp một cái, ngả đầu lên vai Cố Uyên, cố tỏ ra thoải mái nhắm mắt lại: "Anh dạo này trong phòng thí nghiệm có bận lắm không?"

"Cũng không đến mức quá bận."

Cố Uyên hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng dụi mũi vào khóe mắt cậu, hơi thở chậm rãi, dịu dàng.

Cổ dần nóng ran, Chu Trì Ngư mở mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía tài xế đang lái xe.

"Này..."

Hơi thở cậu bắt đầu loạn, lông mi run run lướt qua môi Cố Uyên, người kia khẽ mỉm cười, lén hôn lên môi cậu một cái.

Tài xế vẫn chuyên tâm lái xe phía trước, Chu Trì Ngư lúc này mới thả lỏng cảnh giác, nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào vai Cố Uyên, như muốn thể hiện sự đáp lại tình cảm.

Không gian trong xe yên tĩnh, hai người ôm chặt lấy nhau, dường như không khác gì khi còn nhỏ.

"Anh ơi..."

Chu Trì Ngư cảm thấy nghẹn ngào, lặng lẽ vùi đầu vào lòng ngực của Cố Uyên.

Cậu thật sự rất muốn được cùng hắn sớm sang MIT du học chung.

Tài xế lâu lâu liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy hai người vẫn thân thiết như hồi nhỏ thì mỉm cười, không hề hay biết rằng cái ôm tưởng như vô tư đó lại chứa đựng thứ tình cảm mơ hồ và vụng dại.

Lúc này, cả Cố gia đã đi nghỉ. Cố Uyên đưa Chu Trì Ngư về phòng ngủ, rồi quay về phòng mình tiếp tục viết mã lập trình.

Chu Trì Ngư quá mệt mỏi, vừa ngả người xuống giường đã ngủ ngay. Cậu không còn chú ý đến diễn đàn nữa – nơi tràn ngập những lời công kích nặng nề. Người tung tin giả rất tinh vi, biết cách lợi dụng tâm lý bài xích người giàu của dư luận để dán lên cậu hàng loạt định kiến và phán xét.

Trong phòng ngủ của Cố Uyên, tiếng "cạch cạch" gõ phím vang lên không ngừng trong đêm yên tĩnh. Hắn nắm chặt con chuột, ánh sáng từ màn hình chiếu lên đôi mắt hắn khiến đôi mắt ấy càng thêm sâu thẳm.

Những bình luận cay nghiệt cuồn cuộn như sóng cuốn lấy tâm trí hắn. Cố Uyên rất muốn lên tiếng bênh vực Chu Trì Ngư, nhưng lại nhận ra mình chẳng thể làm được gì.

Trong ngực dâng lên cơn lạnh lẽo như cắt da cắt thịt. Tay hắn lơ lửng trên bàn phím một lúc, rồi dứt khoát gõ xuống.

Còn một ngày nữa là đến thời điểm đưa ra bằng chứng minh oan cho Chu Trì Ngư, hắn cần hành động nhanh hơn.

...

Hôm sau, khi Chu Trì Ngư đi học thì Cố Uyên đã đến phòng thí nghiệm. Hôm nay cậu ăn nhiều bất thường – một lúc bốn cái bánh bao thịt bò khiến ông Cố phải nhíu mày lo lắng, sợ cậu lại rơi vào tình trạng như hồi nhỏ.

Lúc này, ông Cố nhận được một cuộc gọi: "Sáng sớm như thế, tiểu Phong gọi điện có việc gì vậy?"

Nghe đến cái tên Cố Phong, Chu Trì Ngư bỗng có linh cảm không lành.

Cậu lặng lẽ bưng chén cháo, len lén nhìn ông nội. Sắc mặt ông ngày càng sa sầm.

"Chu Trì Ngư vì muốn lấy giải mà dám công khai mua phiếu, thuê bạn bè giả mạo bỏ phiếu cho mình, chuyện này đang gây xôn xao dư luận!"

"Hôm nay đến trường, mọi người biết cháu có quan hệ với nó, ai cũng hỏi tới hỏi lui, cháu sắp phát điên rồi!"

"Ông nội, chuyện này chẳng khác nào một vết nhơ! Cháu lo nếu chuyện lan rộng, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ông và cả tập đoàn. Bọn cư dân mạng giờ ghê gớm lắm."

"Ta biết rồi." Ông Cố cúp máy, nhìn Chu Trì Ngư chằm chằm với đôi mắt tròn như chuông, nơi khóe mắt đầy nếp nhăn và vẻ mỏi mệt: "Tiểu Ngư, gần đây ở trường xảy ra chuyện gì sao?"

Chu Trì Ngư có chút hoảng, cúi đầu nhỏ giọng: "Không có..."

"Tiểu Phong vừa nói với ông chuyện cuộc thi." Ông Cố chậm rãi: "Con không cần giấu ông. Dù chuyện có lớn tới đâu, ông cũng có thể giúp con giải quyết."

"Con... con bị bạn học vu oan..."

Chu Trì Ngư kể lại đầu đuôi sự việc, áy náy cắn môi: "Con xin lỗi ông nội, con có phải đã khiến gia đình thêm phiền toái rồi không?"

"Không phải lỗi của con." Ông Cố thở dài: "Con nên nói với ông sớm hơn. Gần đây con có bị ấm ức gì không?"

"Không đâu." Chu Trì Ngư cúi đầu húp cháo, hai vành tai đỏ ửng: "Những bình luận ác ý đó không ảnh hưởng được đến con."

"Tiểu Phong nói trên diễn đàn trường, chuyện này đã lan truyền khắp nơi." Ông Cố lo lắng nhìn cậu: "Cứ để ông xử lý chuyện còn lại. Mấy hôm nay, con cứ nghỉ ngơi đi."

"Không cần đâu!" Chu Trì Ngư vội vàng từ chối: "Con đã liên hệ được với người tung tin giả rồi. Tin là mọi chuyện sẽ sớm được làm sáng tỏ."

Ông Cố nhíu mày liên tục, rõ ràng không đồng tình với cách làm của cậu.

"Ông cho con thêm ba ngày thôi."

Chu Trì Ngư ánh mắt kiên định: "Hãy để con tự xử lý trước."

...

Giữa trưa 12 giờ, sau khi kết thúc tiết chuyên ngành buổi sáng.

Chu Trì Ngư đeo ba lô, lặng lẽ đi theo Bạch Trí Kỳ.

Trước đó, cậu đã nhờ bạn liên hệ với người phụ trách hệ thống kiểm phiếu. Dữ liệu cho thấy từ lúc bắt đầu mở thùng phiếu, người đứng thứ 4 luôn là Bạch Trí Kỳ.

Cậu còn xem rất kỹ từng dòng trong bài đăng vu khống. Một biểu tượng cảm xúc trong đó không thể hiển thị trên điện thoại của cậu, nên có thể đoán người tung tin dùng điện thoại không phải iOS.

Trùng hợp thay, điện thoại của Bạch Trí Kỳ là Android.

Từ đầu buổi học, cậu đã âm thầm quan sát. Hôm nay cảm xúc của Bạch Trí Kỳ rất khác lạ, như thể đang lơ lửng đâu đó, bút rơi liên tục xuống đất. Cậu quyết định chủ động tiếp cận để dò xét.

"Tiểu Bạch."

Chu Trì Ngư th* d*c chạy theo: "Cậu định đi căn tin ăn trưa à?"

"À, à..." Bạch Trí Kỳ hơi giật mình, rồi lùi về sau một bước: "À không, tôi định đến thư viện."

"Cậu không ăn cơm sao?" Chu Trì Ngư cười nghiêng đầu: "Hai giờ chiều còn có tiết học đấy."

"Không cần đâu, tôi ăn sáng no lắm rồi." Không khí xung quanh như đông cứng lại. Bạch Trí Kỳ siết chặt quai cặp, đôi mắt sau kính tràn đầy hoảng loạn: "Tôi đi trước đây."

"Được."

Chu Trì Ngư nhìn chằm chằm vào bóng lưng người ấy, trong đôi mắt màu hổ phách như phủ một lớp sương mỏng.

Cậu dường như đã đoán ra điều gì đó.

Chu Trì Ngư bước nhanh đuổi theo Bạch Trí Kỳ, phát hiện người này không hề đến thư viện như đã nói mà lại đi vào khu dạy học của khoa nghệ thuật, đang thì thầm trò chuyện với một người bạn.

Người bạn kia cũng đeo kính, đôi mắt một mí nheo lại trông rất lanh lợi. Tuy Chu Trì Ngư không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng qua ngôn ngữ cơ thể, cậu có thể đoán được chút manh mối.

Cậu nghĩ, nam sinh học viện nghệ thuật kia có lẽ thích Bạch Trí Kỳ.

Bởi vì ánh mắt mà người đó nhìn Bạch Trí Kỳ... chính là ánh mắt mà anh trai cậu hay dành cho cậu.

Tan học buổi chiều cũng đã gần 6 giờ. Chu Trì Ngư định tiếp tục theo dõi Bạch Trí Kỳ, nhưng lớp trưởng thông báo rằng khoa đã đặt mua sách chuyên ngành, cần đến nhận trước khi được về.

Sau khi nhận sách xong, Chu Trì Ngư quay đầu tìm Bạch Trí Kỳ thì phát hiện đối phương đã biến mất.

Tại sân vận động, sinh viên khoa Tài chính lần lượt đến nhận sách. Sau khi nhận phần mình, Chu Trì Ngư ở lại giúp lớp trưởng ghi chép và đánh dấu. Còn hơn 200 cuốn chưa có người đến nhận, cậu chăm chú ghi số sách thì bỗng nghe một giọng nói không mấy vui vẻ vang lên.

"Có tiền thì sướng thật đấy. Muốn học hát thì mời giảng viên từ Học viện Âm nhạc kèm riêng. Muốn nổi tiếng thì chỉ cần rải ít tiền tiêu vặt là mua được mấy nghìn phiếu bình chọn. Loại người không từ thủ đoạn thế mà vẫn có người chụp hình chung với nó nữa?"

Chu Trì Ngư khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nam sinh vừa nói.

"Đây chỉ là một cuộc thi ca hát nho nhỏ thôi, chắc gì người ta không dễ dàng đậu Harvard làm nghiên cứu sinh chứ?"

"Anh trai nó chẳng phải đang học MIT sao? Biết đâu cũng là bỏ tiền ra mà vào được."

Hai câu nói đó không lớn không nhỏ, nhưng khiến cả sân vận động bỗng chốc lặng ngắt. Mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Chu Trì Ngư.

Cậu nắm chặt tay áo hoodie khiến nó nhăn nhúm, đôi mắt vẫn trong veo. Khi đứng dậy, lại toát ra một nét sắc sảo và kiên quyết không thể bỏ qua.

Cậu có thể không quan tâm đến những lời đàm tiếu về bản thân, nhưng tuyệt đối không thể để Cố Uyên bị liên lụy.

"Nếu muốn nói tôi, thì cứ nhắm vào tôi. Tại sao lại lôi anh tôi vào?"

Hai nam sinh thấy Chu Trì Ngư phản ứng lại thì giả vờ không nghe thấy, vẫn phối hợp ăn ý tiếp tục:

"Xem ra có người bị nói trúng tim đen rồi."

"Phải đó! Có giỏi thì đưa bằng chứng ra phản bác đi!"

"Chuyện cuộc thi rõ ràng là có người vu oan cho tôi..." Chu Trì Ngư nói không to, nhưng từng chữ đều rõ ràng: "Người tố cáo nên là người có trách nhiệm cung cấp bằng chứng. Hiện tại tất cả chứng cứ của hắn ta chỉ là vài ảnh chụp tin nhắn, đến video còn không có. Dựa vào đâu bắt tôi phải tự chứng minh là mình vô tội? Nếu như tôi dùng tài khoản phụ đổi ảnh đại diện thành hai người các người rồi đăng mấy thứ phát ngôn trái pháp luật, thì các người cũng sẽ bị vu tội sao?"

"Cậu ——"

Hai người kia rõ ràng cứng họng, không biết phản bác thế nào.

"Chính tên tung tin giả nói, cậu nhắn tin đe dọa hắn ta!"

"Gia đình cậu có cả đội ngũ luật sư, ai thắng nổi chứ?"

Tới lúc này, Chu Trì Ngư mới biết người tung tin giả đã nhận được tin nhắn cậu gửi. Không những không tỏ ra ăn năn, hắn ta còn đăng tải cả đoạn trò chuyện lên diễn đàn, tỏ vẻ bản thân đang bị đe dọa và vô cùng sợ hãi.

"Ha!" Chu Trì Ngư khẽ bật cười mỉa mai: "Thì ra là hắn ta lại nghĩ như vậy."

"Ê! Mọi người mau xem! Có người đang livestream trên diễn đàn để minh oan cho Chu Trì Ngư kìa!"

"Livestream?"

Mọi người xung quanh lập tức mở diễn đàn để theo dõi tình hình. Chu Trì Ngư còn chưa kịp phản ứng thì một bạn học đã nhấn mở livestream, và giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên từ điện thoại:

[ Xin chào mọi người, tôi là bạn trai của Chu Trì Ngư. Hôm nay tôi sẽ công bố tất cả những điểm nghi vấn và bằng chứng về sự việc này. ]

Bình Luận (0)
Comment