"Bạn trai của Chu Trì Ngư sao?"
"Có phải là vị hôn phu của cậu ấy không vậy?"
"Nhìn dáng vẻ thì giống kiểu cao thủ công nghệ."
Ba chữ "bạn trai" khiến Chu Trì Ngư hơi choáng váng. Lớp trưởng khẽ hỏi: "Bạn trai cậu chắc ăn chứ?"
Chu Trì Ngư mặt đỏ lên: "Chắc là... vậy..."
"Những ngày qua, tôi đã tổng hợp lại thời gian dừng lại trên giao diện bỏ phiếu của người dùng, phát hiện một điều khá thú vị."
"Cuộc thi lần này có tổng cộng 4.158 người tham gia bỏ phiếu. Trong đó, có 1.258 người dừng lại trên giao diện hơn 15 phút, 1.523 người dừng từ 7–15 phút, 852 người dừng từ 4–7 phút, còn 231 người dừng dưới 1 phút. Trong nhóm dừng dưới 30 giây, chỉ có 82 người — mà trong số đó chỉ có 5 người bỏ phiếu cho Chu Trì Ngư."
Người làm rõ sự việc nói với giọng điềm tĩnh, không vội vàng: "Theo logic thông thường, nếu Chu Trì Ngư thật sự thuê người bỏ phiếu thì những người đó hẳn phải có mục đích rõ ràng, không cần mất thời gian quá lâu trên giao diện bỏ phiếu. Chu Trì Ngư đã đứng thứ ba, đâu cần tìm tên lâu như vậy?"
"Dĩ nhiên, có thể nói họ tò mò muốn xem những thí sinh khác, nhưng đây là điểm đầu tiên khiến tôi nghi ngờ hợp lý về lời cáo buộc của người tung tin giả."
Các sinh viên trong sân vận động bắt đầu thì thầm bàn tán. Vì người làm rõ vấn đề này còn đưa cả video trực tiếp dữ liệu lên diễn đàn, chứng minh sự thật, nên nhiều sinh viên ngành công nghệ thông tin đã xác minh và dần dần tin tưởng những gì người đó nói.
"Người đó nói Chu Trì Ngư đã thuê bao nhiêu người?"
"Chắc phải vài trăm."
Lúc này, Chu Trì Ngư bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc — là Bạch Trí Kỳ.
"Tiếp theo, tôi sẽ trình bày cụ thể vì sao Chu Trì Ngư không thể thắng bằng cách mua phiếu."
Giao diện livestream đột nhiên chuyển sang nền đen, xuất hiện biểu tượng cảnh báo màu đỏ liên tục nhấp nháy như thể đang mô phỏng một cơn bão mạng.
Hệ thống bỏ phiếu của cuộc thi "Top 10 giọng ca sinh viên" hiện lên trước mặt mọi người. Người livestream cười nhẹ: "Từ thời điểm này, số phiếu của Chu Trì Ngư tăng đều đặn với tốc độ 20 phiếu mỗi phút cho đến khi kết thúc. Đương nhiên, cũng có thể cài đặt là 5 phiếu mỗi phút."
Một chuỗi lệnh kỳ lạ được đưa vào hệ thống. Hệ thống cảnh báo ngay lập tức ngừng phát tín hiệu báo động.
"Các bạn có thể liên hệ với đơn vị quản lý hệ thống, hỏi xem họ có phát hiện điều gì bất thường không — khả năng cao là họ không phát hiện được gì đâu."
Lượng người xem livestream đã lên đến 3.000 người. Tất cả sự chú ý đổ dồn về phía người hacker bí ẩn kia.
"Tôi muốn cho mọi người thấy là — nếu Chu Trì Ngư thật sự muốn gian lận, em ấy hoàn toàn có những cách tinh vi không ai hay biết, chẳng việc gì phải mạo hiểm."
"Người tung tin giả lần này rõ ràng có ý đồ không tốt. Từ đầu đến giờ, chỉ dựa vào vài bức ảnh chụp đoạn chat là đã kết luận được à? Là người nhà của Chu Trì Ngư, chúng tôi đã chuẩn bị sử dụng biện pháp pháp lý để giải quyết chuyện này. Nếu mọi người vẫn còn quan tâm, có thể tiếp tục theo dõi."
Buổi livestream kết thúc. Trên diễn đàn, chủ đề về tin đồn nóng ngày càng trở nên sôi nổi. Rất nhiều người bắt đầu "gắn thẻ" người tung tin giả để yêu cầu phản hồi, thậm chí còn tìm manh mối để truy ra danh tính thật sự của hắn ta.
Bên hồ, Bạch Trí Kỳ và bạn trai đang nhìn chằm chằm vào màn hình. Cả hai rơi vào im lặng. Sự việc lần này, từ đầu tới cuối đều do bạn trai Bạch Trí Kỳ lên kế hoạch, nhưng quyết định liều lĩnh như vậy cũng không phải không có phần do Bạch Trí Kỳ khơi gợi.
Sự xuất hiện của Chu Trì Ngư khiến vị trí tưởng như chắc chắn của Bạch Trí Kỳ trong top đầu bị lung lay. Cậu ta yêu âm nhạc, nhưng hành trình theo đuổi nó lại gặp không ít trở ngại. Khi nghe nói Chu Trì Ngư mời giảng viên Học viện Âm nhạc để luyện thi, trong lòng Bạch Trí Kỳ bắt đầu dậy lên sự ganh tị và bất an.
"Không sao, tất cả là do anh tình nguyện."
Bạn trai của Bạch Trí Kỳ không nỡ nhìn cậu ta buồn, mới nghĩ ra cách này. Họ vốn nghĩ nếu chuyện bị làm ầm lên, nhà trường sẽ vì áp lực dư luận mà hủy tư cách dự thi của Chu Trì Ngư. Nhưng không ngờ Chu Trì Ngư lại cứng rắn như thế.
"Cho dù có kiện, thì người bị gọi ra cũng chỉ là anh."
Kỳ Lỗi vỗ vai Bạch Trí Kỳ: "Cùng lắm thì bị xử phạt nhẹ thôi."
Bạch Trí Kỳ cúi đầu, ánh mắt trống rỗng, không còn thần thái gì nữa.
Có lẽ chỉ mình cậu ta biết rõ, sự chán ghét Chu Trì Ngư của mình không chỉ vì là đối thủ trong cuộc thi.
Ngay từ khi mới vào trường, cậu ta đã có thành kiến với Chu Trì Ngư.
Tại sao có người sinh ra đã ngậm thìa vàng? Những thiếu gia không biết thế nào là khổ cực, lại còn tranh giành ít ỏi tài nguyên với người bình thường như cậu ta, thật là vô lý.
Rời khỏi sân vận động, điều đầu tiên Chu Trì Ngư nghĩ đến là gọi điện cho Cố Uyên. Điện thoại vừa đổ chuông đã có người nhấc máy, bên kia vọng lại âm thanh khá ồn.
"Anh ơi! Là anh đúng không?"
Thực ra, trong lòng Chu Trì Ngư đã biết rõ câu trả lời. Cậu chỉ muốn một lần nữa được chính miệng xác nhận.
Người có thể vì cậu mà chạy đôn chạy đáo, tốn bao nhiêu công sức như vậy — ngoài Cố Uyên, còn có thể là ai khác?
"Ừ." Giọng Cố Uyên có chút mệt mỏi, nhưng lại mang theo sự nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. "Bây giờ em thấy thế nào rồi?"
Chu Trì Ngư cầm điện thoại cười: "Thật ra em vẫn ổn, không nói cho anh cũng chỉ vì sợ anh lo lắng."
"Chính vì em không nói gì mới khiến anh lo." Cố Uyên tạm dừng con chuột, day day ấn đường: "Bây giờ anh còn ở bên em, nếu sau này anh ở nước ngoài thì sao?"
"Ở nước ngoài cũng không sao mà..." Chu Trì Ngư cuối cùng vẫn không nói với Cố Uyên chuyện mình đã xin trao đổi tại MIT.
Cậu định dành điều đó làm một bất ngờ cho hắn.
"Sao lại không sao?" Cố Uyên hỏi lại.
Chu Trì Ngư khẽ đáp: "Sau này em sẽ không giấu anh chuyện gì nữa."
Cố Uyên bật cười: "Em trai nhỏ của anh thật ngoan."
Đây là lần đầu tiên Cố Uyên gọi cậu là "em trai" một cách thân mật như vậy. Chu Trì Ngư cảm thấy xấu hổ, kiếm cớ cúp máy.
Tin nhắn trong nhóm ký túc xá nhấp nháy liên tục, Trần Khải Hiên và các bạn lần lượt an ủi cậu, tiện thể mắng lại những kẻ đã bịa chuyện bôi nhọ cậu.
Bạch Trí Kỳ thì từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Nhưng Chu Trì Ngư đã quyết định giao chuyện này cho pháp luật giải quyết. Dù sao thì ai cũng nên tự chịu trách nhiệm cho việc mình làm.
Trên diễn đàn, danh tiếng của Chu Trì Ngư gần như lập tức đảo chiều, ngày càng có nhiều bạn lên tiếng bênh vực cậu. Tin tức lan nhanh đến mức cả thầy Lâm cũng biết chuyện. Có điều, thầy lại tò mò không biết chàng trai tự xưng là bạn trai của Chu Trì Ngư rốt cuộc là ai.
Nghe giọng thì có vẻ không phải là Cố Uyên.
Chu Trì Ngư tất nhiên không trả lời chuyện đó. Sở dĩ Cố Uyên dùng thiết bị thay đổi giọng nói là để bảo vệ cả hai người họ.
Tình cảm giữa họ, không thể để ai biết được.
...
Trước khi về nhà, Chu Trì Ngư cố ý ghé tiệm bánh mua một chiếc bánh kem. Mấy hôm nay Cố Uyên đều về nhà rất muộn, hai người có thể cùng nhau lặng lẽ ăn mừng trong phòng cũng xem như kết thúc mọi chuyện một cách trọn vẹn.
Tối về đến nhà, cậu nghĩ sẽ gặp Cố Uyên, ai ngờ trong phòng khách lại là cả nhà Cố Minh.
Cố Phong ngồi cạnh ông nội, vẻ mặt hả hê nhìn cậu: "Tôi đã kể hết vụ cậu bị oan với ông nội rồi."
Buổi livestream vừa kết thúc thì tin đã lan khắp cả trường đại học.
Khi Cố Phong biết người livestream làm sáng tỏ là "bạn trai" của Chu Trì Ngư, hắn ta mừng như bắt được vàng.
Chu Trì Ngư hóa ra là gay.
Lần này Cố Minh đến nhà, mục tiêu không phải Chu Trì Ngư. Ban đầu khi nghe Cố Phong nói về xu hướng giới tính của cậu, Cố Minh chẳng mấy quan tâm. Nhưng một giả thuyết từ Cố Phong khiến ông ta phải chú ý.
Chu Trì Ngư với Cố Uyên thân nhau như thế, liệu giữa hai người có điều gì mờ ám không?
"Cảm ơn." Dù biết Cố Phong không có ý tốt, Chu Trì Ngư vẫn giữ vẻ lịch sự ngoài mặt. Thấy sắc mặt ông nội không tốt lắm, cậu hơi do dự nên hỏi: "Anh Cố Uyên đã về chưa ạ?"
Ông đáp: "Nó còn đang ở phòng thí nghiệm."
"Vậy à." Chu Trì Ngư nhận ra ánh mắt ông nội dừng lại trên chiếc bánh kem mình mang về, bèn ngượng ngùng giải thích: "Như Cố Phong nói, con chỉ muốn ăn mừng một chút."
Ông gật đầu: "Tối rồi đừng ăn nhiều đồ ngọt, không tốt cho răng đâu."
Nghe vậy, Chu Trì Ngư cảm thấy vui trong lòng.
Ông nội vẫn xem cậu như một đứa trẻ con.
"Vâng." Chu Trì Ngư cười tít mắt: "Con chỉ ăn một miếng thôi, phần còn lại để anh Cố Uyên xử lý nốt ạ."
Nhắc đến Cố Uyên, sắc mặt ông Cố rõ ràng thay đổi, nhưng Chu Trì Ngư không nhận ra. Cậu chỉ cảm thấy hôm nay ông không vui cho lắm, lại thêm việc cha con nhà Cố Minh cũng có mặt, cậu nghi ngờ chính họ là người khiến ông không vui.
"Ông nội, vậy con về phòng chờ anh Cố Uyên nhé."
Chu Trì Ngư lặng lẽ liếc nhìn Cố Phong một cái, sau khi được ông nội gật đầu cho phép thì xách bánh kem lên lầu. Khi cậu đi khỏi, Cố Minh hơi nhướng mày: "Ba, ba thấy những gì tụi con nói có lý không?"
Ông Cố đặt tay phải lên tay vịn ghế sofa, ánh mắt sắc bén cụp xuống: "Cho dù tiểu Ngư thích con trai, cũng chưa chắc chứng minh được Cố Uyên cũng thích nó."
"Ba! Chính mắt con nhìn thấy hôm đó mà!"
"Ông nội, con chắc chắn là anh họ có tình cảm khác với tiểu Ngư, anh ấy vẫn luôn nắm tay cậu ấy, hai người thân thiết y như người yêu vậy!"
Cha con Cố Minh rất rõ mục tiêu của mình, họ cố tình muốn chứng minh rằng Cố Uyên có ý đồ không tốt với Chu Trì Ngư.
Muốn lật đổ gia đình Cố Thành thì bắt đầu từ Cố Uyên là hợp lý nhất.
Nếu giả như Cố Uyên thật sự có tình cảm khác thường với cậu em mà mình nuôi lớn từ nhỏ, thì hình ảnh đẹp của hắn trong mắt ông nội sẽ sụp đổ ngay lập tức.
"Ta không tin tiểu Uyên lại có thể vì tài sản của Chu gia mà có ý đồ với tiểu Ngư." Ông Cố nghiêm túc cân nhắc: "Tình cảm giữa bọn nhỏ, ta vẫn luôn nhìn thấy rõ. Các người nghĩ tiểu Uyên quá sâu xa, chuyện này các người sai rồi."
"Ba, ba cũng nên xem xét kỹ. Chúng con chỉ lo tiểu Ngư bị thiệt thòi." Cố Minh biết rất rõ điểm yếu của ông cụ: "Tài sản Chu gia khiến nhiều người ngoài thèm muốn. Nếu tiểu Uyên thực sự giành được tiểu Ngư, người ngoài sẽ nhìn gia đình mình ra sao?"
"Đủ rồi." Ông Cố chống tay đứng dậy, trong mắt ánh lên cơn giận âm ỉ: "Ta sẽ tự mình đánh giá."
Cha con Cố Minh nhìn nhau, thấy hôm nay đã đạt được mục đích nên không nói thêm gì nữa.
Tối hôm đó, Cố Uyên vừa từ phòng thí nghiệm về đã bị ông nội gọi vào thư phòng. Nhìn thấy ông nghiêm nghị, hắn bình tĩnh mỉm cười: "Ông nội, có chuyện gì sao ạ?"
"Cố Phong nói đã thấy con thân mật với tiểu Ngư, chẳng khác gì người yêu cả."
Ông Cố ngẩng đầu lên, đôi mắt tuy có tuổi nhưng vẫn sáng và sâu, nhìn chằm chằm vào Cố Uyên: "Con có gì muốn giải thích không?"
Ánh mắt Cố Uyên sâu thẳm, trong lòng mang theo một tia may mắn.
Hắn phải cảm ơn cha con Cố Minh, vì họ đã cho hắn một cơ hội mở đường.
"Ông nói tiểu Ngư có xu hướng thích con trai, thì là anh trai, con càng nên khiến em ấy hiểu rõ, đâu là tình yêu xứng đáng để em ấy theo đuổi. Như vậy có gì sai sao ạ?"
Ngón tay ông Cố nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Ý con là..."
"Con muốn tiểu Ngư hiểu rằng tình cảm của một người anh dành cho em ấy không hề thua kém người ngoài. Nếu em ấy cảm nhận được tình thương đủ sâu đậm từ người thân, thì sẽ không dễ bị người khác lợi dụng hay tổn thương."