"Tiểu Ngư, lâu rồi không gặp."
Hạ Chiêu đứng đối diện Chu Trì Ngư, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào cậu. Gần đây cậu ta cũng có nghe về chuyện thi hát cấp trường ở Thanh Đại và biết rằng Chu Trì Ngư đang ở trung tâm của dư luận, nên đã chú ý nhiều hơn.
"Gần đây cậu có phải gầy đi không?"
Âm thanh ồn ào xung quanh như bị khuếch đại vô hạn, Chu Trì Ngư cảm thấy bối rối, giống như có ai đó đang cầm kim châm đâm thẳng vào ngực cậu.
Ông Cố để ý thấy sự bất thường của Chu Trì Ngư, lo lắng hỏi: "Tiểu Ngư, con sao vậy?"
"Không có gì đâu ạ." Chu Trì Ngư vội vàng cúi đầu, sợ ông Cố phát hiện ra điều gì: "Con chỉ đang nghĩ là dạo này mình thật sự đã gầy đi một chút."
Nhắc đến chuyện cân nặng, ông Cố càng thêm xót xa cho Chu Trì Ngư.
Ông luôn cảm thấy tiểu Ngư nhà mình hồi nhỏ mũm mĩm, đáng yêu lại hoạt bát như một bé bánh bao. Dù bác sĩ từng bảo trẻ con quá mập sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng giờ thì Chu Trì Ngư lại gầy quá.
"Ông sẽ bảo bếp nấu cho con mấy món ngon để bồi bổ."
Lúc này, phó chủ tịch câu lạc bộ doanh nghiệp đến chào hỏi ông Cố, ông dẫn theo Chu Trì Ngư, cùng phó chủ tịch nói: "Thủ tục gia nhập hội của tiểu Ngư đã làm xong rồi chứ?"
Người đó gật đầu: "Yên tâm, đã hoàn tất rồi."
Chu Trì Ngư là người thừa kế duy nhất của Chu gia, lấy thân phận đại diện tập đoàn để gia nhập câu lạc bộ doanh nghiệp là điều không có gì bàn cãi.
Dĩ nhiên, việc ông Cố sốt sắng như vậy còn có lý do khác: Chu Trì Ngư đã đủ 18 tuổi, trong tập đoàn có một số người không thiện chí ngày càng cảnh giác, ông muốn giúp tiểu Ngư sớm tạo uy tín. Dù Chu Trì Ngư chưa đủ năng lực quản lý toàn bộ tập đoàn, nhưng ít nhất trên danh nghĩa, vị trí đó phải thuộc về cậu.
Thấy Chu Trì Ngư có vẻ bối rối, ông Cố giải thích rõ dụng ý của mình. Ông hy vọng Chu Trì Ngư mau chóng trưởng thành, như vậy mới có thể bảo vệ được những gì thế hệ đi trước để lại.
"Cảm ơn ông nội."
Những ký ức tuổi thơ ùa về trong lòng, Chu Trì Ngư càng lớn càng thấm thía được tình cảm quý giá mà ông nội dành cho mình.
Cậu thậm chí cảm thấy, đó là điều quý giá nhất trên đời.
"Sao lại khóc rồi?"
Giọng ông Cố tuy trầm nhưng dịu dàng, bàn tay già nua vỗ nhẹ lên vai đang run của Chu Trì Ngư: "Đã 18 tuổi rồi, không thể cứ động tí là khóc như trẻ con nữa."
"Vâng ạ." Chu Trì Ngư mím môi, khẽ nói: "Con chỉ là cảm động thôi. Sau này nhất định sẽ gấp đôi hiếu kính ông."
Những lời như vậy, Chu Trì Ngư không biết đã nói bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn.
Nhưng lần nào, ông Cố cũng đều tin tưởng tuyệt đối vào sự chân thành trong đó.
"Được, ông sẽ chờ."
Tiệc tối hôm nay được tổ chức long trọng hơn hẳn thường lệ, những người có mặt đều là những doanh nhân nổi tiếng trong nước ở nhiều lĩnh vực. Nhân lúc mình vẫn còn chưa nghỉ hưu, ông Cố đặc biệt đưa hai đứa nhỏ đi gặp gỡ đối tác và bạn bè lâu năm. Sau khi an ủi đứa cháu yêu quý xong, ông dẫn cậu đi bắt chuyện cùng người khác.
Tối nay, Chu Trì Ngư đã làm quen được rất nhiều tiền bối, bao gồm cả các chủ tịch từng hợp tác lâu năm với tập đoàn ZN. Mọi người thấy cậu tuổi còn nhỏ, tuy trên mặt đều nở nụ cười thân thiện nhưng trong lòng lại không ngừng âm thầm đánh giá.
Vì quá mệt mỏi với việc xã giao, Chu Trì Ngư bưng ly nước trái cây ngồi một mình ở khu nghỉ, chán chường quan sát mọi người.
Cậu vẫn luôn để ý hội trường, nhưng không thấy Cố Uyên và gia đình tổng giám đốc Lâm trở lại.
Cậu lo lắng và bắt đầu suy nghĩ liệu ông Cố có mục đích gì.
Chẳng lẽ ông nội muốn liên hôn với Lâm gia?
Trong đầu Chu Trì Ngư bất giác tưởng tượng ra hàng loạt kịch bản "cẩu huyết" thường thấy trong tiểu thuyết hào môn, nghĩ không chừng tác giả sắp cho cậu và Cố Uyên - đôi tình nhân khổ mệnh, phải chia xa.
"Tiểu Chu tổng."
Chu Trì Ngư ngẩng đầu, thấy người đến là phó tổng của tập đoàn ZN.
"Nghe nói dạo này cậu đang bận chuẩn bị cho cuộc thi khởi nghiệp 100k của MIT?" Trần phó tổng cười nói: "Nếu cần hỗ trợ gì, cậu cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."
Chu Trì Ngư không ngờ chuyện này lại lan truyền nhanh đến vậy: "Cảm ơn anh, dạo này tôi đang đọc qua một số tạp chí chuyên ngành và nghiên cứu của tập đoàn do trợ lý gửi, nếu gặp khó khăn, tôi sẽ xin ý kiến anh."
Trần phó tổng có phần bất ngờ trước sự khiêm tốn của Chu Trì Ngư. Anh vốn chỉ phụ trách bộ phận xuất khẩu dược phẩm, không ngờ cậu lại cư xử lễ độ như vậy.
"Cậu khách sáo quá, đó là việc tôi nên làm." Trần phó tổng xuất thân tiến sĩ ngành sinh học, từng làm việc tại bộ phận nghiên cứu dược phẩm nên cũng có chút uy tín trong lĩnh vực. Anh đề xuất: "Tiểu Chu tổng, nếu mục tiêu của cậu chỉ là đạt được thành tích tốt trong cuộc thi, thì khi thành lập nhóm nghiên cứu nên có định hướng rõ ràng. Ví dụ như vài hạng mục của tập đoàn chúng ta từng hợp tác với Viện nghiên cứu thần kinh nhận thức của MIT."
"Viện nghiên cứu thần kinh nhận thức của MIT?"
Chu Trì Ngư dường như nảy ra ý tưởng gì đó: "Nghe tên thì chắc là nghiên cứu về não bộ và nhận thức? Tối nay tôi sẽ tìm hiểu thêm."
"Đúng vậy." Trần phó tổng để lại danh thiếp: "Nếu cần gì, cứ gọi cho tôi."
Chu Trì Ngư mỉm cười: "Tốt quá, cảm ơn anh."
Sau khi Trần phó tổng rời đi, Chu Trì Ngư cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Uyên. Bên cạnh Cố Uyên là tiểu thư Lâm gia, hai người vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, như thể có rất nhiều chuyện để nói.
Trong lòng Chu Trì Ngư chợt dâng lên cảm giác chua xót, cậu nhấp một ngụm nhỏ nước trái cây.
"Cậu nghe chưa? Hình như Cố gia và Lâm gia định liên hôn đấy."
"Thiếu gia Cố gia với tiểu thư Lâm gia tuổi gần bằng nhau, hai nhà lại có thế lực tương đương, liên hôn cũng hợp lý thôi."
"Đúng là trai tài gái sắc, nhìn cũng đẹp đôi thật."
Tai Chu Trì Ngư khẽ động, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà quay đầu lại nhìn về phía hai người họ.
Thật ra thì... những người kia nói cũng không sai.
Hai người đứng cạnh nhau rất xứng đôi.
Trong ly nước trái cây dậy lên một vòng sóng nhỏ, phản chiếu đôi mắt vô hồn của Chu Trì Ngư.
Cậu biết chắc Cố Uyên sẽ từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng. Cậu sợ rằng hai người sẽ không thể vượt qua áp lực từ gia đình.
Lúc ấy, Cố Uyên đưa mắt nhìn quanh trong khi cầm ly rượu, còn Chu Trì Ngư lại vội vàng thu mình vào góc sofa, cố giấu bản thân đi.
Đến lúc này, hầu hết các doanh nhân được mời đều đã có mặt. Chu Trì Ngư không muốn tiếp tục giao tiếp xã hội, mà cũng chẳng có ai quen biết để trò chuyện, lập tức đi sang khu đồ ăn tìm vài món ngọt mình yêu thích. Khi còn nhỏ, mỗi lần buồn tủi hay tổn thương, chỉ có ăn uống mới khiến cậu thấy khá hơn. Dù vậy, từ sau khi sang Mỹ, ảnh hưởng từ Cố Uyên còn lớn hơn cả thức ăn.
Cậu thật sự không rõ tương lai giữa mình và Cố Uyên sẽ như thế nào. Từ sau khi Cố Uyên thổ lộ tình cảm, mỗi bước đi của cậu đều như mất đi sự kiểm soát.
Ánh mắt như chẳng thể làm chủ, một lần nữa lại nhìn về phía Cố Uyên. Cậu thấy hắn đang mỉm cười rất dịu dàng với tiểu thư Lâm gia.
"Tiểu Ngư, chủ tịch tập đoàn sinh học Ftyu muốn trò chuyện với con."
Ông Cố không biết đến từ lúc nào đã đến cạnh cậu, thấy cháu nội rũ mắt ủ rũ, ông khẽ nhíu mày: "Sao thế này?"
"Không có gì đâu ạ." Chu Trì Ngư vội vàng thu lại tâm trạng: "Chỉ là hơi mệt một chút thôi."
Ông Cố gật đầu, ra hiệu cho cậu đi theo mình.
"Ông ơi..."
Chu Trì Ngư không kìm được mà nhỏ giọng hỏi: "Ông đang định tìm đối tượng cho anh sao?"
Ông Cố "ừ" một tiếng, rồi không nói gì thêm.
"Vậy anh ấy có đồng ý không? Con nhớ ông từng nói sẽ tôn trọng chuyện hôn nhân của con cháu mà? Nếu anh không đồng ý thì sao?"
Ông Cố dừng bước, quay sang nhìn Chu Trì Ngư với ánh mắt nghiêm túc: "Tình cảm là có thể vun đắp được. Ông với bà con cũng là do hôn nhân sắp đặt mà thành."
"Nhưng..."
Chu Trì Ngư vẫn không hiểu: "Nếu anh ấy không yêu thì sao? Sao không để anh ấy chọn người mình yêu?"
Ông Cố nhìn xa xăm, sống lưng vẫn thẳng như cây tùng: "Tiểu Ngư, ông muốn bồi dưỡng Cố Thành và Cố Uyên trở thành người kế thừa tập đoàn. Nếu họ muốn đảm nhận vị trí này, thì phải thực hiện nghĩa vụ của một chủ tịch. Vì lợi ích lâu dài của gia tộc, việc kết hợp với một đối tác mạnh là lựa chọn thực tế nhất."
"Liên kết giữa hai thế lực mạnh..." Chu Trì Ngư lặp lại như máy móc.
Cậu thật sự rất muốn hỏi ông Cố rằng, chẳng lẽ tập đoàn ZN không đủ mạnh sao? Nhưng rồi cậu nén lại. Thực ra, nếu nhìn từ góc độ khác, cậu kết hôn với Cố Uyên chẳng phải càng thuận lợi hơn sao? Vừa khiến mối quan hệ giữa hai nhà thêm khăng khít, vừa trở thành người thân hợp pháp của Cố Uyên – đúng là một công đôi việc.
Ông Cố gật đầu, nhưng không nói rõ mục đích thật sự của mình.
Thực ra, ông không quá hứng thú với việc liên hôn với Lâm gia, nhưng theo lời tổng giám đốc Lâm, hai đứa trẻ có thể tự do tiếp xúc, có sinh ra tình cảm hay không thì còn tùy duyên.
Nói thật, những gì Cố Minh nói cũng khiến ông bất an.
Việc ông giới thiệu đối tượng cho Cố Uyên cũng chỉ là một cách để thử hắn.
Chủ tịch tập đoàn Ftyu là một người Hoa sống ở Mỹ, rất thích trò chuyện. Người đó mời Chu Trì Ngư đến tham quan các thành quả nghiên cứu mới nhất của họ, đồng thời tặng cậu một cặp tiêu bản hóa thạch sinh vật cổ làm quà.
Chu Trì Ngư lập tức bị mê hoặc bởi cặp hóa thạch Trilobite này. Dù chỉ còn lại một nửa cơ thể, nhưng hai con sinh vật đang ôm nhau chặt trong một tư thế quấn quýt. Cậu để ý thấy bên cạnh chúng có một lớp tinh thể màu lam, bề mặt sáng bóng và mịn, nổi lên những đường nét tinh tế như được nghệ nhân tỉ mỉ chạm khắc, ánh lên sắc óng ánh của vỏ trai – giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
"Hóa thạch này có tên là "Gắn bó"."
"Gắn bó..." Chu Trì Ngư nhẹ nhàng nâng hóa thạch lên, phản xạ đầu tiên của cậu chính là muốn mang món quà này tặng cho Cố Uyên.
Chủ tịch Ftyu tiếp tục kể rằng, đằng sau cặp hóa thạch này là một truyền thuyết đẹp. Theo các nhà địa chất, vào khoảnh khắc nham thạch nóng chảy quét qua khu vực, hai con Trilobite này đang chơi đùa trong nước.
Người ta tin rằng... chúng là một cặp tình nhân.
Chu Trì Ngư cảm thấy câu chuyện rất thú vị, bày tỏ lời cảm ơn đến người đối diện.
Khi trở lại sảnh tiệc, cậu phát hiện trên sàn nhảy đã có rất nhiều người đang khiêu vũ. Buổi tiệc hôm nay tuy nói là buổi gặp mặt của giới doanh nhân, nhưng thực chất cũng là dịp để các bậc phụ huynh tìm kiếm đối tượng kết hôn phù hợp cho con mình.
"Bảo sao ai cũng dắt theo con mình đến." Chu Trì Ngư vừa nghịch cặp hóa thạch trong tay, vừa theo thói quen đưa mắt tìm bóng dáng Cố Uyên. Cậu thấy hắn đang đứng cùng ông Cố và ông Lâm, dường như mọi người đang trêu chọc hai người trẻ tuổi, khuyến khích họ cùng làm gì đó. Nhìn vẻ e thẹn của tiểu thư Lâm gia, chắc là đang được mời khiêu vũ.
Lúc này đây, lần đầu tiên Chu Trì Ngư cảm thấy rõ ràng một điều: Cậu chính là người ngoài cuộc.
Cậu và Cố Uyên vốn không phải anh em ruột, nếu sau này không còn ở bên nhau nữa, mỗi người đều bận rộn với học hành và công việc, liệu tình cảm này có còn sâu đậm như bây giờ không?
Chu Trì Ngư siết chặt cặp hóa thạch, rồi cẩn thận bỏ chúng vào túi.
Cậu không biết Cố Uyên có đồng ý mời tiểu thư Lâm gia khiêu vũ không, nhưng xét từ sự lịch thiệp và phép tắc của hắn, khả năng cao là sẽ không từ chối.
Hiện giờ đã là giữa tháng 11, thời tiết bên ngoài rất lạnh. Trên ghế mây ở sân thượng đọng đầy sương giá, gió bấc gào rít làm mọi thứ rung lên kêu leng keng.
Chu Trì Ngư quấn chặt áo khoác, lặng lẽ đứng trong hành lang nhìn những chiếc lá phủ sương. Làn sương đầu đông như bị gió kéo căng ra, bao phủ khắp không gian khiến cậu lạnh buốt. Nhưng cậu thà đứng đây chịu lạnh, còn hơn vào trong nhìn Cố Uyên mời người khác khiêu vũ.
"Anh là tiểu Ngư đúng không?"
Một cậu nhóc tóc vàng, mắt xanh, quàng khăn cổ tiến đến cười nói: "Ba em nói anh đang đứng một mình ở đây buồn thiu, bảo em tới rủ anh chơi."
"Ba em?" Xung quanh, những tán lá run rẩy trong gió rét. Chu Trì Ngư quấn chặt áo, kinh ngạc cười hỏi: "Em là con trai của chủ tịch tập đoàn Ftyu...?"
"Đúng rồi, em là con trai ông Mã Mông, tên em là Donald."
"Cảm ơn lời mời, nhưng anh..."
Chu Trì Ngư còn chưa kịp nói hết câu thì từ xa đã vang lên tiếng bước chân.
Nhìn thấy người vừa tới là ba con Cố Minh, cậu cúi đầu, nói nhỏ với Donald: "Vậy mình đi thôi."
"Tiểu Ngư." Cố Phong cười như không cười gọi lại: "Anh họ tôi đang mời tiểu thư Lâm gia khiêu vũ đấy, cậu biết chưa?"
Tiếng sương rơi rào rào trong sân như vỡ vụn trên mặt hồ. Chu Trì Ngư nhìn lớp băng mỏng trên mặt nước, sống lưng cứng đờ: "Biết rồi, thì sao?"
Lúc ông Cố bảo Cố Uyên mời tiểu thư Lâm gia khiêu vũ, Cố Phong cũng có mặt. Hắn ta cố ý đến đây để gây mâu thuẫn giữa hai anh em, khiến Chu Trì Ngư chán ghét Cố Uyên. Trong lòng hắn ta, Cố Uyên chắc chắn là kẻ quyến rũ Chu Trì Ngư. Nếu Chu Trì Ngư nhận ra bộ mặt thật của Cố Uyên thì càng tốt.
"Tiểu Phong không có ý gì khác." Cố Minh vẫn giữ nụ cười ôn hòa: "Nó chỉ sợ con buồn, muốn mời con nhảy một điệu."
"Khiêu vũ với cậu ta?" Chu Trì Ngư như thể vừa nghe một tin gì đó khó tin: "Chú không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?"
"Kỳ lạ à?" Giọng Cố Minh dịu dàng, mang theo vẻ từ ái của bậc trưởng bối: "Tiểu Phong chỉ là muốn thể hiện sự quan tâm với con thôi."
Thái độ nhún nhường của gia đình Cố Minh khiến Chu Trì Ngư không tiện từ chối. Donald nhận ra cậu đang khó xử, chủ động nói: "Xin lỗi, anh tiểu Ngư đã đồng ý khiêu vũ với tôi rồi."
Cố Minh hơi nhướng mày, cười như không cười: "Còn cậu là...?"
"Em ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn Ftyu." Chu Trì Ngư thật lòng biết ơn Donald đã giúp mình thoát ra, nhẹ nhàng khoác tay cậu nhóc: "Chúng ta đi thôi."
Donald gật đầu: "Xin lỗi, không thể tiếp chuyện được."
Trở lại sảnh tiệc, Donald nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía họ: "Cảm ơn anh."
Chu Trì Ngư bị Donald nhẹ nhàng đặt tay ôm eo, tỏ ra hơi lúng túng: "Sao lại cảm ơn anh?"
Donald cười: "Cảm ơn anh vì đã giúp chúng ta trở thành tâm điểm của buổi tiệc."
Chu Trì Ngư bị Donald dẫn vào giữa sàn nhảy, ánh đèn thủy tinh lấp lánh chiếu rọi khiến cậu bất giác mỉm cười: "Thật à?"
"Ừ." Donald lịch thiệp cúi người chào, rồi nắm lấy tay Chu Trì Ngư: "Nhưng mà em không rành Tango lắm, có thể sẽ nhảy không tốt."
"Không sao đâu." Chu Trì Ngư chớp mắt, cười nói: "Thật ra anh cũng chỉ biết vài bước cơ bản."
"Thế thì hay quá." Khi tiếng violin vang lên cùng tiếng trống dồn dập, Donald dẫn Chu Trì Ngư hòa mình vào sàn nhảy, như thể hai người đang bay lượn giữa đám đông.
"Cố tổng, đây có phải là người cháu bên Chu gia không?" Một người bạn của ông Cố đùa vui: "Khiêu vũ với cậu ấy là cậu chủ nhà Ftyu đúng không? Nhìn hai đứa kìa, đúng là sắp tóe lửa rồi."
Ông Cố nheo mắt lại, ánh nhìn về phía Donald mang theo vẻ cảnh giác.
Trên sàn nhảy, hơi thở của Chu Trì Ngư ngày càng dồn dập. Cậu cảm nhận được giày của Donald thỉnh thoảng chạm vào chân mình. Cả hai giống như hai bánh răng nhỏ bị đảo lộn, tuy đạp đúng nhịp trống, nhưng lại vô tình lạc nhịp.
Bên trong hội trường, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu râm ran.
Donald thật sự rất xin lỗi vì không thể cùng Chu Trì Ngư hoàn thành trọn vẹn điệu nhảy này. Có vẻ như cậu nhóc sinh ra đã không có năng khiếu với các điệu nhảy — bất kể là Rumba, hay những điệu có nhịp điệu chậm nhanh như Waltz, hay các kiểu nhảy mang tính xã giao cao — cậu nhóc học điệu nào cũng dở như nhau. Chính vì thế, không ít lần bị ba mình mắng cho một trận.
Khi nhịp trống của bản nhạc vang lên sâu lắng hơn, hai người đột nhiên xoay tròn cùng lúc, khiến cơ thể họ va vào nhau như hai dây leo bị cuốn lấy.
Chu Trì Ngư đau đến mức nhăn mặt, loạng choạng lùi về phía sau để giữ thăng bằng.
Sàn nhảy không quá cao cũng chẳng quá thấp, nhưng lúc này chân cậu lại bất ngờ mất điểm tựa. Đồng tử cậu co lại nhanh chóng.
Xong rồi.
Có lẽ mình sắp ngã nhào mất...
Ngay lúc cậu chuẩn bị mặc kệ tất cả để ngã, thân thể đã rơi vào một vòng tay rộng lớn và vững chắc, được ôm lấy thật chặt.
"Không sao chứ?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Chu Trì Ngư lập tức mở mắt ra. Khi cơ thể được đỡ lại và xoay nhịp nhàng, cậu bất giác bị người phía sau kéo theo vào những bước nhảy tiếp theo.
Cố Uyên ôm eo cậu rất chặt, rất chắc. Chu Trì Ngư nhìn vết rượu ướt đẫm trên áo vest của Cố Uyên, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.
Âm thanh của đàn piano vang lên du dương như dòng nước chảy, hai người phối hợp ăn ý xoay tròn trên sàn. Những chiếc ly rượu vang đỏ đặt cao cao cũng phản chiếu lại hình ảnh của họ chồng lên nhau.
Chu Trì Ngư cảm nhận rõ ràng mọi người đang dõi theo họ. Cậu cụp mắt xuống, khẽ hỏi: "Không phải anh nên khiêu vũ với tiểu thư Lâm gia sao?"
"Áo vest bị người ta làm đổ rượu lên." Cố Uyên trả lời điềm đạm: "Anh sợ làm bẩn váy của tiểu thư Lâm gia nên không mời cô ấy."
Cố Uyên dùng lực ở eo, kéo Chu Trì Ngư xoay người rồi từ phía sau ôm cậu thật nhẹ nhưng cũng rất chặt.
Chu Trì Ngư nhìn thấy ông Cố từ phía đối diện, theo bản năng tránh ánh mắt ấy. Giọng c** nh* đến mức gần như không nghe được: "Ai làm bẩn áo anh vậy?"
Cố Uyên khẽ cúi người, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua tai Chu Trì Ngư: "Anh tự làm."