Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 77

Ánh đèn mờ ảo rơi xuống sàn nhảy, như một dải ngân hà đang chuyển động, bao quanh lấy hai bóng người cao gầy đang khiêu vũ.

Ông Cố chống gậy nhẹ nhàng gõ lên nền đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang nặng nề dưới chân. Ông yên lặng nhìn chằm chằm vào hai người phía đối diện, bên tai là những lời tán dương không ngớt từ bạn bè.

Ông Lâm cười nói với ông Cố: "Tôi đã nghe nói từ lâu là ông dạy dỗ tiểu Ngư rất giỏi, hôm nay tận mắt thấy, quả thật đúng như lời đồn."

Ông Cố khẽ nhếch cằm, nở một nụ cười chậm rãi với Chu Trì Ngư. Trong mắt ông, tiểu Ngư đúng là đứa trẻ xuất sắc.

"Đó chắc là thiếu gia của Chu gia nhỉ."

Tiểu thư Lâm gia cũng cảm thấy rất hứng thú với Chu Trì Ngư. Cô cho rằng cả hai anh em đều có ngoại hình xuất sắc, chỉ là mỗi người một phong cách khác nhau.

Tuy cô thích Cố Uyên hơn, nhưng nếu có thể làm bạn với Chu Trì Ngư thì cũng là chuyện rất vui rồi.

"Cố Uyên nhảy giỏi thật đấy." Tiểu thư Lâm gia cởi mở nói với ông Cố: "Ông ơi, nếu có dịp, cháu muốn được nhảy với anh Cố Uyên một lần."

Ông Cố mỉm cười: "Được cháu mời nhảy, là vinh hạnh của tiểu Uyên rồi."

Khi nhạc giao hưởng bước vào cao trào, Cố Uyên bắt đầu nhảy nhanh hơn.

Chu Trì Ngư lo không bắt kịp bước nhảy của Cố Uyên, vội vàng nói nhỏ: "Anh à! Anh chậm chút thôi!"

Cố Uyên như không nghe thấy lời đó, nhẹ nhàng hỏi: "Em thích Donald à?"

"Hả?" Chu Trì Ngư cảm nhận rõ lực tay đang siết chặt thêm trên eo mình, Cố Uyên dường như không cho phép kháng cự, kéo cậu sát vào lồng ngực.

"Sao em lại phải thích cậu ấy?"

Bước nhảy của Cố Uyên đột nhiên chậm lại, đầu ngón tay khẽ vuốt dọc theo lưng Chu Trì Ngư qua lớp áo vest. Cả hai đôi giày da chạm sàn, những bước nhảy vốn dứt khoát giờ trở nên mờ ám và chậm rãi.

"Vậy sao em lại đồng ý nhảy với cậu ta?"

Giọng Cố Uyên mang theo một ý tứ sâu xa: "Vừa nãy có người nói, hai người rất đẹp đôi."

Tai Chu Trì Ngư đỏ ửng, cậu bắt đầu nhận ra rằng Cố Uyên đang ghen.

"Thế à?" Cậu chu môi: "Cũng có người nói anh với tiểu thư Lâm gia rất xứng đôi đấy, không chừng vài năm nữa là cưới nhau rồi."

"Anh và em là xứng đôi nhất." Cố Uyên khẽ cúi đầu, sống mũi lướt qua chiếc nơ tinh xảo của Chu Trì Ngư. Cậu lập tức quay đầu tránh đi, tai càng đỏ hơn: "Nhỏ tiếng thôi, đừng để người khác nghe thấy."

"Không sao." Cố Uyên vẫn chưa chịu dừng lại chủ đề cũ, nhẹ nhàng xoay cậu: "Vậy em vì sao lại nhảy với Donald?"

Chu Trì Ngư thấy vẻ mặt tò mò của Cố Uyên, đôi mắt cười cong: "Ba cậu ấy là chủ tịch tập đoàn sinh học nổi tiếng, muốn kết thân với nhà em."

"Kết thân bằng hôn nhân hả?" Cố Uyên tận dụng lực ly tâm kéo cậu lại gần, ôm chặt vào lòng: "Vậy em nói với cậu ta là em đã có người trong lòng."

Chu Trì Ngư lảo đảo về phía trước, đôi môi suýt chạm tai nóng ran của Cố Uyên. Cậu vội vàng dùng tay đẩy ra để giữ khoảng cách.

"Anh bá đạo thật đấy."

Cậu nâng đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, hơi nhướn mày: "Ông còn muốn anh yêu đương với tiểu thư Lâm gia nữa cơ."

"Khi nào có cơ hội thích hợp, anh sẽ nói rõ với ông."

Âm nhạc dần lắng xuống, Cố Uyên và Chu Trì Ngư dừng lại ở tư thế tay nắm tay, hình ảnh của họ khiến cả khán phòng vang lên những tràng pháo tay không dứt.

"Cứ giao chuyện đó cho anh."

Chu Trì Ngư nhìn vào đôi mắt sâu thẳm nghiêm túc của Cố Uyên, cảm giác lo lắng và bất an trong lòng dần dần tan biến.

"Vậy anh có thể đảm bảo là sẽ không làm tổn thương ông và cả em không?"

Chu Trì Ngư không sợ gì cả, chỉ sợ điều đó.

"Có thể, tin anh."

Cố Minh và Cố Phong đã tiến đến gần ông Cố từ lúc nào. Nhìn hai người trẻ đang xoay tròn giữa ánh đèn, họ cười khẽ: "Vừa nãy tiểu Phong muốn mời tiểu Ngư khiêu vũ, nhưng bị từ chối. Xem ra tiểu Ngư vẫn thân với Cố Uyên hơn."

"Dĩ nhiên rồi." Ông Cố không thèm giữ thể diện cho Cố Minh: "Tiểu Ngư được tiểu Uyên yêu thương từ bé tới lớn, còn tiểu Phong thì sao?"

Gần đây ông Cố không phải không nhận ra những ý đồ của nhà Cố Minh, nhưng ông không vạch trần là vì thấy chưa cần thiết, và cũng thừa nhận rằng một số điều họ nói cũng có lý.

"Tiểu Phong mấy năm nay, đến thăm ta có thể đếm trên đầu ngón tay, đừng nói là gặp tiểu Ngư." Ông Cố điềm đạm nhìn về phía trước: "Ta biết các người bận, nhưng thật sự bận đến vậy sao?"

Bị ông Cố dằn mặt thẳng thừng, hai cha con Cố Minh không dám nói gì thêm. Cố Phong cúi đầu, lí nhí giải thích: "Ông nội, con học hành vất vả quá..."

Ông Cố không buồn để ý lời giải thích đó, chỉ quay sang ông Lâm nói: "Cuối tuần sau tôi tổ chức một buổi tiệc tối tại nhà, nếu rảnh mời ông và tiểu thư Lâm gia đến chơi."

...

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Chu Trì Ngư bị Donald gọi lại ở cửa. Donald không có ý gì khác, chỉ muốn xin thông tin liên lạc để tiện giữ liên lạc sau này.

Cố Uyên thì cảnh giác với Donald rất cao, nếu không vì quan hệ hợp tác giữa hai bên, hắn đã cản không cho hai người qua lại rồi.

Donald bước tới trước mặt Cố Uyên, chớp chớp mắt trêu: "Nhảy cũng không tệ lắm."

Cố Uyên gật đầu: "Cũng thường thôi, có hơi hơn một chút so với người mới bắt đầu."

Donald không nhịn được nhíu mày, cảm giác như bị Cố Uyên đá xoáy: "Tôi không phải người mới, chỉ là từ nhỏ đã không phối hợp tốt."

Cố Uyên cười nhạt: "Không để ý, xin lỗi."

Donald bị chặn họng, lúc rời đi còn làm mặt xấu trêu hắn. Khi Chu Trì Ngư mở điện thoại lên thì thấy Donald đã lén nhắn cho mình một dòng: "Anh trai cậu EQ thật thấp!"

Chu Trì Ngư vội quay màn hình tránh Cố Uyên, ôm bụng cười nghiêng ngả trong xe.

Cố Uyên thấy kỳ lạ, nghiêng người lại gần hỏi: "Hai người đang nói xấu anh đúng không?"

Chu Trì Ngư nhịn cười, đánh trống lảng, lấy từ trong túi ra cặp hóa thạch: "Nè, cái này tên là "Gắn bó", nghe nói hai con Trilobite này là một cặp đang yêu nhau."

"Yêu nhau sao?" Cố Uyên nhìn kỹ, thấy hai con Trilobite đúng là đang ôm chặt lấy nhau, hắn cẩn thận nhận lấy, nâng trong lòng bàn tay xem rất trang trọng: "Người khác tặng em à?"

"Là ba của Donald tặng, làm kỷ niệm." Chu Trì Ngư nhẹ nhàng khảy lên hóa thạch: "Tặng lại cho anh đấy, mong là tụi mình cũng giống hai con này, mãi mãi không xa rời."

Khóe mắt Cố Uyên lập tức phủ lên một tầng dịu dàng: "Ừ, mãi mãi không xa rời."

...

Ngày hôm sau là thứ sáu, buổi chiều Chu Trì Ngư không có tiết học, được Trần Tinh Mai nhờ giúp tham gia hoạt động thiện nguyện ở bệnh viện thay.

Hoạt động này được nhà trường đặc biệt coi trọng, nếu đến trễ hoặc nghỉ không lý do, điểm học phần của Trần Tinh Mai có thể bị ảnh hưởng.

Đúng lúc Cố Uyên vừa xong việc ở phòng thí nghiệm nên quyết định đi cùng Chu Trì Ngư đến bệnh viện.

"Đây là hoạt động do khoa Khoa học Sự sống của tụi em phối hợp cùng khoa Thần kinh của bệnh viện Nhân Dân tổ chức, nhiều bác sĩ ở đây là đàn anh đàn chị của chúng em đó."

Chu Trì Ngư mặc chiếc áo khoác đỏ đồng phục, tiện tay đưa cho Cố Uyên một cái áo nữa. Cậu còn nhận ra có rất nhiều nữ sinh đang lén nhìn Cố Uyên.

"Mời anh đẹp trai này nhận áo nhé!"

Sau khi nhận nhiệm vụ, Chu Trì Ngư mang theo máy ảnh và sổ ghi chép đi vào phòng bệnh được phân công.

Cậu đi phía trước, quay lại nhìn thấy Cố Uyên đang đi theo, hài lòng nhướn mày.

"Anh phụ trách xách nước, mang túi."

Chu Trì Ngư như ông chủ nhỏ, ra lệnh cho Cố Uyên một cách bá đạo: "Làm không tốt là em cắt lương đấy."

Cố Uyên ngoan ngoãn đeo balo, mặt vẫn nghiêm túc như thường: "Rõ."

Theo sắp xếp, họ phụ trách chăm sóc một bà cụ mắc chứng bệnh di truyền thần kinh hiếm gặp. Trước kia bà từng là một giáo sư đại học. Kể từ khi chồng bà mất, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, trí nhớ gần như đã mất hết, chỉ còn nhớ mãi buổi hẹn hò đầu tiên với chồng mình.

Vì vậy, mỗi sáng sớm bà đều trang điểm cẩn thận, ngồi ở ghế dài trong khu vườn bệnh viện, chờ chồng tới đón bằng xe đạp, như thể buổi hẹn đó chưa bao giờ kết thúc.

Chu Trì Ngư đứng lặng trước cửa sổ, lặng lẽ quan sát bà cụ một lúc lâu.

Khuôn mặt bà đầy sự vui mừng và mong đợi, như một cô thiếu nữ đang háo hức chờ buổi hẹn đầu tiên với người mình yêu.

"Bác sĩ nói, ký ức của bà mãi mãi dừng lại ở ngày họ hẹn hò. Bệnh này cực kỳ hiếm, trên thế giới mới chỉ có 12 trường hợp chữa khỏi."

Nghe thấy tiếng Cố Uyên, Chu Trì Ngư sững người một lúc. Cậu quay đầu lại nhìn mái tóc bạc trắng của bà cụ, lại nhớ tới lời Trần phó tổng từng nói với mình.

Tập đoàn của họ đang có dự án hợp tác nghiên cứu với một bệnh viện thần kinh, đúng là có liên quan đến loại bệnh này. Dù nghiên cứu cần đầu tư rất nhiều tiền, nhưng nếu có thể thu được một số kết quả lâm sàng và giúp đỡ được nhiều người hơn thì đó chắc chắn là một việc rất có ý nghĩa.

"May mà bà vẫn còn giữ được một ký ức đẹp." Chu Trì Ngư khẽ lắc chiếc máy ảnh đeo trên cổ: "Đi thôi, chúng ta đi theo bà, chụp cho bà vài tấm ảnh thật đẹp. Biết đâu ngày mai bà sẽ nhớ ra thêm điều gì đó."

Cố Uyên khẽ cười: "Hóa ra em mang máy ảnh theo là vì chuyện này sao?"

"Ừ." Chu Trì Ngư đẩy cửa giúp bà cụ, bước đi chậm rãi theo sau: "Em nghĩ những bức ảnh đẹp có thể giúp tinh thần của người bệnh tốt lên một chút."

Cố Uyên cúi mắt chăm chú nhìn Chu Trì Ngư, giơ tay khẽ nâng phần tóc mái rối che tai của cậu lên.

"Tiểu Ngư nhà anh đúng là một thiên thần nhỏ."

Chu Trì Ngư chạy lên trước đứng trước mặt bà cụ, chụp vài tấm ảnh: "Giờ anh mới nhận ra à?"

Cố Uyên lắc đầu: "Không phải."

Hoàng hôn buông xuống, bà cụ và hai người họ đã đi đến đình hóng mát.

Sau khi sắp xếp cho bà cụ ngồi ổn định, Chu Trì Ngư giúp bà tạo dáng vài tư thế thật thanh nhã. Những động tác đó do Chu Trì Ngư thị phạm trông khá buồn cười, nhưng cậu hoàn toàn không để tâm, đôi mắt trong khung hình hơi nheo lại, lộ rõ niềm hạnh phúc và cảm giác mãn nguyện.

Cố Uyên hơi tựa người vào cột đá bên cạnh, lẩm bẩm: "Năm năm tuổi đã nhìn ra rồi."

Đúng lúc này, từ phía xa vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn.

Cố Uyên lập tức ngẩng đầu, phát hiện một người mặc áo bệnh nhân trắng đang cắm đầu chạy về phía họ, phía sau là nhân viên y tế đang đuổi theo, trông vô cùng hoảng hốt và vội vàng.

Người bệnh đó đang cầm một vật gì đó trong tay. Cố Uyên nheo mắt lại nhìn nhưng chưa thấy rõ, chỉ thấy người đó đột nhiên lao thẳng về phía đình hóng gió.

Bình Luận (0)
Comment