Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 80

Cố Uyên đưa Chu Trì Ngư về nhà trong đêm, hai người ngồi sát nhau trong xe. Cố Uyên cảm nhận được cảm xúc của Chu Trì Ngư có chút xao động, nhưng mỗi khi cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, hắn lại định hỏi mà rồi lại thôi.

Hắn có một linh cảm rằng Chu Trì Ngư có thể tự xử lý mọi chuyện ổn thỏa.

"Anh, em chuẩn bị hát bài tiếng Anh này trong vòng chung kết, em hát thử cho anh nghe được không?"

Cố Uyên cụp mi: "Là vinh hạnh của anh."

【I almost lost my mind】

Chu Trì Ngư có một chất giọng rất đặc biệt, ít nhất là với Cố Uyên. Âm cuối như được phủ một lớp kẹo bạc hà ngọt thanh, giữ lại sự dịu dàng, đồng thời có chút lạ lẫm dễ khiến người khác rung động.

Cố Uyên nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở nốt ruồi đỏ sau tai Chu Trì Ngư. Ngực hắn vốn yên ổn giờ lại bị tiếng tim đập dồn dập lấp đầy.

Hắn đã bắt đầu yêu Chu Trì Ngư từ khi nào?

Có lẽ là từ lúc bị đưa sang Mỹ, trong những ngày đêm đau đớn khó chịu, hắn luôn nghe những đoạn ghi âm mà Chu Trì Ngư thu âm rồi để lại trên thú bông làm bạn với mình.

Cũng có thể là từ lúc nhận được những tấm bưu thiếp gửi từ Chu Trì Ngư, mỗi tấm đều là nỗi nhớ da diết.

Hắn biết bản thân yêu Chu Trì Ngư. Tình cảm giữa họ không chỉ là tình yêu, mà còn có cả tình thân, tình bạn – thậm chí còn vượt qua cả tình yêu thông thường.

Chu Trì Ngư rất tốt với hắn, hắn có thể cảm nhận được điều đó.

Nhưng lý do khiến hắn cố chấp theo đuổi Chu Trì Ngư lâu đến vậy, phần lớn là vì tình thân.

Chính là vừa rồi, khi nghe giọng hát của Chu Trì Ngư, hắn có thể chắc chắn – lần này là tình yêu thật sự, không phải tình thân.

Chu Trì Ngư hình như ngày càng yêu hắn hơn.

【All I see is you...】

【Run baby, run baby, run...】

【I dare you to love somebody like me】

Bài hát ấy là một bản tình ca, thể hiện sự dũng cảm theo đuổi tình yêu của người hát dành cho người mình yêu, cũng mang theo một chút bối rối và do dự.

Nhưng cái kết lại rất đẹp, hai người vượt qua mọi rào cản để đến với nhau.

Cố Uyên chìm đắm trong đôi mắt như pha lê ấy.

Từ nhỏ, hắn đã nghĩ rằng đôi mắt của Chu Trì Ngư biết nói.

Ngoài cửa xe, ánh đèn đường loang lổ rải màu sắc mơ hồ lên mái tóc của Chu Trì Ngư, biến nó thành những vệt sáng đẹp đến khó tin.

Lúc này, Chu Trì Ngư mỉm cười nhìn về phía Cố Uyên – khung cảnh ấy đẹp như một bức tranh sơn dầu được Chúa tỉ mỉ vẽ nên. Chu Trì Ngư lúc ấy đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Cố Uyên chợt bàng hoàng, đến khi tỉnh lại thì thấy Chu Trì Ngư đã đứng trên sân khấu của trận chung kết, rực rỡ như ánh mặt trời.

Trận chung kết lần này không chỉ có truyền thông của trường mà còn có nhiều đơn vị truyền thông bên ngoài đến ghi hình.

Chuyện ồn ào trước đó đã lắng xuống, nhưng đêm nay, Chu Trì Ngư vẫn là thí sinh được chú ý nhất.

Cậu mặc một bộ lễ phục trắng thuần, dưới ánh đèn phản chiếu trông như một tác phẩm điêu khắc bằng ánh trăng, thuần khiết không gợn bụi.

Lần thi này, Chu Trì Ngư không quá đặt nặng thành tích. Cậu chỉ muốn đứng tại đây, hát một bản tình ca dành cho Cố Uyên.

Trần Khải Hiên và mọi người cổ vũ cho Chu Trì Ngư ở hiện trường. Sau sóng gió lần trước, ai cũng biết cậu có một người bạn trai rất yêu cậu. Mà bài hát này, không cần nói cũng biết là cậu hát cho ai.

Khi hát xong câu cuối cùng, đèn flash trên sân khấu đồng loạt bật sáng, như hàng ngàn ngôi sao rơi xuống mái tóc cậu.

Cậu nâng micro, chỉ nói vài lời đơn giản: "Cảm ơn những người bạn đã luôn ủng hộ tôi, và cảm ơn bạn trai mà tôi yêu nhất. Cảm ơn mọi người."

Ngay khi cậu kết thúc, cả khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Sau khi thi đấu kết thúc, hơn bốn mươi ca sĩ lên sân khấu chụp ảnh lưu niệm cùng với các nhân viên tổ chức đêm thi. Chu Trì Ngư đứng ở hàng sau, lén nhắn tin cho Cố Uyên. Đợi đến khi nhiếp ảnh gia điều chỉnh máy ảnh xong, Cố Uyên đã xuất hiện trên sân khấu.

"Sao vậy?"

Cố Uyên thấy tóc Chu Trì Ngư dính không ít kim tuyến, hơn nữa cậu còn cố nép người, tránh không để bị chụp hình rõ mặt.

"Thần thần bí bí vậy."

Cố Uyên giúp cậu phủi vài sợi kim tuyến bám trên mặt, ánh mắt dịu dàng: "Sao tự nhiên gọi anh lên sân khấu thế?"

"Tất cả các ca sĩ sẵn sàng!"

"Một, hai, ba..."

Ánh đèn sân khấu sáng rực như đan thành một mạng lưới ánh sáng huỳnh quang. Phía dưới, khán giả giơ cao điện thoại hò reo không ngớt. Khi nhiếp ảnh gia hô câu cuối cùng để chụp ảnh, Chu Trì Ngư nhanh chóng tránh khỏi ống kính, bất ngờ ôm eo Cố Uyên.

Cố Uyên có chút bất ngờ, cúi đầu nhìn Chu Trì Ngư đang nháy mắt với mình rồi môi hắn bị ấn một nụ hôn ấm áp.

Trong tiếng reo hò vang dội xung quanh, Cố Uyên chớp mắt liên tục. Khi hắn định thần lại, Chu Trì Ngư đã buông ra, cười rạng rỡ như vừa hoàn thành điều gì đó lớn lao.

Cố Uyên đưa tay chạm nhẹ lên khóe môi mình, nơi vẫn còn vương chút hơi ấm từ nụ hôn. Trong lòng hắn, cảm xúc nóng bỏng ngày càng rõ rệt.

Tối đó, Chu Trì Ngư đến tìm nhiếp ảnh gia để xin ảnh chụp chung. Trong rất nhiều ảnh, cậu chọn một bức mình không chớp mắt, bí mật in ra.

Trong tấm ảnh, có thể thấy rõ Cố Uyên đang cúi đầu. Người ngoài nhìn vào có lẽ chỉ nghĩ hắn bị bỏ lỡ khoảnh khắc chụp hình. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, có một đôi tay mảnh khảnh đang ôm chặt eo hắn.

Ở mặt sau tấm ảnh, Chu Trì Ngư viết vài chữ:【 I guess you dare to like me.】

Em đoán là anh đã can đảm để yêu em rồi.

...

Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, Chu Trì Ngư vốn không thích mùa đông vì sợ lạnh, nhưng lại không thể kiềm chế được việc thích ăn kem. Dưới sự quản lý nghiêm khắc của ông nội Cố, mùa đông cậu gần như không thể chạm đến đồ lạnh.

Cố Uyên đã lên kế hoạch trở lại MIT từ trước, dự kiến sẽ khởi hành vào đầu tháng Hai năm sau.

Kết quả theo dõi virus HBV đã có, may mắn là Cố Uyên không bị lây. Chu Trì Ngư nhân cơ hội cùng hắn đến bệnh viện nhận kết quả, tiện thể ghé thăm bà Trần – cụ bà từng sống gần nhà.

Tập đoàn Cố gia sắp tiến hành một dự án nghiên cứu lớn về bệnh thần kinh, gần đây đang hợp tác với viện thần kinh của MIT. Nếu bà Trần đồng ý l*m t*nh nguyện viên, có thể tiết kiệm được chi phí điều trị. Tuy nhiên, bà Trần không có con cái và thường xuyên mất trí nhớ nên giấy tờ cam kết có giá trị pháp lý hay không vẫn cần xem xét thêm.

Hai người từ bệnh viện trở về nhà thì thấy trong sân đã đầy ô tô. Quản gia nói ông Cố hôm nay mời bạn bè đến nhà tụ họp.

Vào phòng ăn, Chu Trì Ngư liếc mắt một cái đã thấy tiểu thư Lâm gia ngồi gần cửa sổ. Cậu nhìn Cố Uyên, giọng hơi ghen: "Đối tượng mà ông nội sắp đặt cho anh đến rồi kìa."

Cố Uyên bật cười, dắt tay Chu Trì Ngư đến chào hỏi từng vị khách lớn tuổi. Là em trai trên danh nghĩa của Cố Uyên, Chu Trì Ngư tất nhiên phải đi theo và gọi những xưng hô hoa mỹ ấy theo hắn.

Chu Trì Ngư thực sự khâm phục trí nhớ của Cố Uyên – làm sao hắn có thể nhớ hết những người chỉ từng gặp một lần nhỉ?

Cố Thành và Bạch Ôn Nhiên cũng có mặt. Nghe nói kết quả sức khỏe của Cố Uyên không có gì bất thường, tâm trạng Bạch Ôn Nhiên rất tốt. Bà còn trò chuyện sôi nổi với mẹ của tiểu thư Lâm gia về thiết kế kiến trúc.

Ban đầu, Bạch Ôn Nhiên phản đối việc ba chồng tùy tiện ghép đôi cho con trai. Nhưng sau buổi trò chuyện dài với mẹ tiểu thư Lâm gia, bà lại cảm thấy nếu hai đứa trẻ thật sự yêu nhau thì đó cũng là chuyện đáng mừng.

"Tiểu Uyên, lại đây ngồi đi."

Bạch Ôn Nhiên vẫy tay gọi: "Tiểu thư Lâm gia rất hứng thú với căn phòng thiên văn nhỏ của con, con đưa cô ấy đi tham quan một chút đi."

Chu Trì Ngư ngồi đối diện, hơi sững người, định nói gì đó lại thôi, chỉ lặng lẽ bấm nhẹ vào ghế sofa.

Cái căn phòng nhỏ đó tuy thuộc Cố Uyên, nhưng hắn đã tặng nó cho cậu từ khi còn rất nhỏ. Nó là căn cứ bí mật của hai người.

Những năm Cố Uyên không ở nhà, chính Chu Trì Ngư tự mình dọn dẹp và sắp xếp lại. Khi nhớ hắn, nhớ ba mẹ hay nhớ ông nội Chu, cậu thường lui tới nơi đó để nhìn những vì sao.

Đôi môi hơi tái đi, nhưng Chu Trì Ngư vẫn không nói gì. Cậu hiểu rằng Cố Uyên cũng đang rất khó xử, vì thế cậu giấu nỗi tủi thân trong lòng.

"Xin lỗi mẹ, dì Lâm, Lâm tiểu thư."

Cố Uyên nhìn thẳng vào ba người, giọng điềm đạm nhưng rõ ràng: "Căn phòng thiên văn nhỏ trước đây đúng là có thể cho bạn bè tham quan, nhưng rất nhiều năm trước, con đã tặng nó cho em con. Căn phòng đó không thuộc khu vực công cộng mà là không gian riêng tư, giống như phòng ngủ vậy, không tiện để người khác tham quan."

 

Tác giả có lời muốn nói:

Trong truyện có ba chỗ hát lời tiếng Anh đều trích từ ca khúc 《I Dare You》 của ban nhạc Rascal Flatts.

Bình Luận (0)
Comment