Bạch Ôn Nhiên không ngờ rằng Cố Uyên lại thẳng thừng từ chối như vậy, càng không ngờ thái độ của hắn lại kiên quyết đến thế.
Nụ cười trên mặt bà có phần gượng gạo, quay sang nhìn Cố Thành. Cố Thành lại một lần nữa xin lỗi: "Đều tại bọn tôi, quên mất chuyện này."
Mẹ của Lâm tiểu thư chỉ mỉm cười, nâng chén trà: "Không sao cả, bọn tôi hiểu mà."
"Cố Uyên, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé." Lâm tiểu thư chủ động đề nghị: "Nghe nói phong cảnh ven hồ rất đẹp."
Bạch Ôn Nhiên nhìn Cố Uyên: "Còn một tiếng nữa mới ăn tối, ra ngoài tản bộ một lúc cũng tốt."
"Được."
Lần này, Cố Uyên không từ chối, còn lịch sự nhắc Lâm tiểu thư mang thêm áo khoác cho ấm.
Bạch Ôn Nhiên và mẹ Lâm tiểu thư nhìn nhau cười. Mẹ cô nói: "Cố Uyên là một chàng trai tinh tế."
Trước khi rời đi, Cố Uyên dừng lại trước mặt Chu Trì Ngư. Cậu cố tình không nhìn hắn, chỉ cúi đầu buồn bã bóc hạt.
"Tiểu Ngư." Cố Uyên giúp cậu lấy áo khoác: "Đi tản bộ cùng anh nhé, lát nữa sẽ ăn ngon miệng hơn."
Chu Trì Ngư theo phản xạ nhìn quanh phòng khách, nơi các bậc trưởng bối đang ngồi. Còn chưa kịp nghĩ cách từ chối thì đã bị Cố Uyên quàng một chiếc khăn choàng dày quanh cổ.
Cố Uyên vẫn giữ vẻ bình thản, không bận tâm đến ánh mắt của mọi người.
Chỉ đến khi đã quấn cho Chu Trì Ngư kín mít như một bé chim cánh cụt, hắn mới hài lòng gật đầu: "Thưa các bác, chúng cháu xin phép đi dạo một lát."
Chu Trì Ngư đội mũ len, chỉ để lộ đôi mắt hơi luống cuống. Ông Cố chau mày: "Mau đi đi, tiểu Ngư sắp đổ mồ hôi rồi kìa."
Ba người nhanh chóng rời khỏi phòng. Nhìn bóng dáng hơi vụng về của Chu Trì Ngư, ông Cố bật cười: "Tiểu Uyên thật là, quấn cho tiểu Ngư dày đến vậy."
Mẹ của Lâm tiểu thư mỉm cười: "Hai đứa nhỏ tình cảm thật tốt, hiếm có anh em nào lớn rồi mà vẫn thân thiết như vậy."
Nụ cười của ông Cố dần nhạt đi. Trong ánh mắt sâu thẳm hiện lên một chút suy nghĩ khó đoán.
...
Bên hồ, ba người đi dạo chậm rãi.
Lâm tiểu thư tên đầy đủ là Lâm Cẩn Du, tính cách cởi mở và nhiệt tình. Cô bắt chuyện với Cố Uyên về việc học ở MIT và bàn đủ thứ đề tài.
Chu Trì Ngư rất thích tính cách của cô. Cậu thậm chí nghĩ, nếu không phải Cố Uyên đã thích cậu trước, có lẽ cậu sẽ dần có tình cảm với Lâm tiểu thư.
"Tiểu Ngư, em học ở Đại học Thanh Hoa phải không?" Lâm Cẩn Du chớp chớp mắt: "Chị học ở trường ngay cạnh đó đấy."
Chu Trì Ngư nâng mũ len lên, cười với cô: "Gần như vậy thì tốt quá, có dịp mình ra ngoài chơi chung nhé."
Lâm Cẩn Du: "Không thành vấn đề."
Một cơn gió thổi qua, những hạt tuyết nhỏ tạt vào trán Chu Trì Ngư. Cậu bất ngờ nhắm mắt lại, dừng bước và dụi mắt vì cảm thấy xót.
"Sao vậy?" Cố Uyên vội đỡ lấy cánh tay cậu, lo lắng quan sát: "Có gì bay vào mắt à?"
"Ừm..." Tuyết bám vào lông mi, Chu Trì Ngư nháy mắt liên tục, nước mắt sinh lý theo đó mà chảy ra.
Cậu định đưa tay lên dụi thì cổ tay đã bị Cố Uyên giữ lại.
"Đừng nhúc nhích." Cố Uyên khẽ cúi xuống, hơi thở mang theo hơi lạnh phả vào mặt Chu Trì Ngư. Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt hơi đỏ của cậu, lo lắng nói: "Lát nữa là ổn thôi."
"Đau." Chu Trì Ngư vốn không phải kiểu người yếu đuối, nhưng khi Cố Uyên đến gần, hơi thở mát lạnh mang mùi bạc hà quen thuộc khiến cậu thấy nghẹt thở.
Đó là mùi sữa tắm của Cố Uyên.
Hơi thở ấm nóng lướt qua lông mi khiến cảm giác đau đột ngột biến mất. Chu Trì Ngư khẽ mỉm cười. Trên đầu vang lên tiếng chọc ghẹo: "Bé ngốc."
Chu Trì Ngư tròn mắt nhìn hắn: "Anh vừa nói gì đấy?"
Cố Uyên khẽ cười: "Không có gì."
Lâm Cẩn Du quan sát hai người họ tương tác, trong mắt thoáng chút lưỡng lự. Khi Chu Trì Ngư đưa ánh mắt nhìn cô, cô mỉm cười dịu dàng: "Tiểu Ngư, nghe nói em có bạn trai rồi phải không?"
"Ừm... Có rồi."
Chu Trì Ngư không ngờ Lâm tiểu thư lại biết chuyện này, cậu lúng túng đáp: "Sao vậy?"
Lâm tiểu thư lại liếc nhìn Cố Uyên, nửa đùa nửa thật nói: "Chị có nghe nói về cuộc thi "Top 10 giọng ca sinh viên" ở trường em. Nghe nói bạn trai em là một thiên tài máy tính, hai người rất mặn nồng."
Chu Trì Ngư nghiêng đầu: "Chuyện đó lan truyền rộng vậy sao?"
"Đúng thế." Giọng nói của Lâm tiểu thư pha chút trêu ghẹo: "Nhưng nếu sau này bạn trai em bắt nạt em, chị đoán Cố Uyên nhất định sẽ ra tay đánh người đó giùm em."
Chu Trì Ngư liếc Cố Uyên một cái: "Anh sẽ thế thật sao?"
Cố Uyên đáp ngắn gọn: "Sẽ."
Chu Trì Ngư cố ý trêu hắn: "Giả sử người ấy cao hơn anh, to khỏe hơn anh, đẹp trai hơn anh thì sao? Anh vẫn đánh giùm em chứ?"
Nói câu này, cậu còn cố ý kéo giãn khoảng cách để tránh bị Cố Uyên gõ trán.
Lâm tiểu thư rõ ràng cũng rất tò mò về câu hỏi này, nhìn chằm chằm Cố Uyên không chớp mắt chờ câu trả lời.
Cố Uyên khẽ cười, mặt mày thư giãn: "Người đó chắc chắn không đẹp trai bằng anh."
Chu Trì Ngư và Lâm tiểu thư nhìn nhau rồi bật cười.
Sau đó khoảng mười lăm phút, ba người quay trở lại dùng bữa.
Trong bữa tiệc, mẹ của Lâm tiểu thư – bà Triệu – rất hài lòng với Cố Uyên. Đặc biệt khi hỏi về kết quả học tập cuối kỳ của hắn, bà càng thêm muốn tác thành hôn sự giữa hai gia đình.
"Tiểu Uyên, sao con không có bạn gái trong trường vậy?"
Bà Triệu tỏ ra rất tò mò, với một chàng trai vừa học giỏi lại vừa đẹp trai như Cố Uyên, chắc hẳn có rất nhiều người thích.
"Chẳng lẽ là vì quá mê học nên không yêu ai?"
"Cũng một phần như vậy." Cố Uyên vừa nói vừa cẩn thận bóc vỏ tôm cho Chu Trì Ngư: "Với lại, con cảm thấy chuyện yêu đương không nên vội vàng. Trong lý tưởng của con, hôn nhân là khi hai người thật sự thấu hiểu nhau, cho dù có gặp bao nhiêu khó khăn cũng sẽ không buông tay nhau."
Bà Triệu cười: "Con yêu đương lý tưởng quá đấy."
"Con biết suy nghĩ đó có phần non nớt." Cố Uyên lễ phép mỉm cười với bà Triệu: "Nhưng con tin chắc rằng mình sẽ gặp được một người như vậy."
Bà Triệu vẫn giữ nụ cười: "Vậy chúc con may mắn nhé."
Trước khi ra về, Lâm Cẩn Du chủ động xin kết bạn WeChat với Cố Uyên. Cô phát hiện ảnh đại diện của hắn là một bức tranh nguệch ngoạc do trẻ con vẽ. Nó rất đơn giản, không rõ hình dạng hay bối cảnh gì cụ thể – giống như được vẽ bởi một đứa trẻ còn rất nhỏ.
"Ảnh đại diện của anh có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
Sau khi lên xe, cô vẫn tò mò hỏi.
Cố Uyên trả lời rất nhanh: "Đây là bức vẽ của em trai tôi lúc 4 tuổi."
Lâm Cẩn Du dường như đã hiểu điều gì đó, đáp lại: "Dễ thương thật."
Khi tiễn hết khách khứa, ông Cố gọi Cố Uyên lên lầu nói chuyện riêng. Chu Trì Ngư định đi theo nhưng lại bị từ chối.
Trong lòng cậu thấy lo lắng. Ngoài cậu ra, cả Bạch Ôn Nhiên và Cố Thành cũng được gọi vào thư phòng.
Bất đắc dĩ, Chu Trì Ngư chỉ có thể đứng ngoài hành lang nghe lén.
Trong thư phòng, ông Cố đi thẳng vào vấn đề: "Con cảm thấy Lâm tiểu thư thế nào?"
Cố Uyên nhìn ba mẹ và ông nội, giọng chắc chắn: "Cô ấy là một người con gái xuất sắc, nhưng không liên quan gì đến con."
"Cái gì mà không liên quan?" Ông Cố cau mày: "Con nói mấy lời đó trước mặt Lâm gia là muốn chứng minh điều gì?"
Bạch Ôn Nhiên lần đầu thấy ông Cố nổi giận với Cố Uyên như vậy, định lên tiếng can ngăn nhưng bị Cố Thành ngăn lại.
Cố Thành nói: "Ba, tiểu Uyên nói vậy cũng đâu có gì sai, kết hôn là chuyện tình cảm, phải hai bên đều có tình ý mới được."
"Ba không ép nó kết hôn, nhưng con xem thái độ của nó đi!"
Trong đầu ông Cố vẫn lởn vởn hình ảnh Cố Uyên chăm sóc Chu Trì Ngư vừa nãy, nghi ngờ trong lòng ông ngày càng lớn.
"Cố Uyên, hôm nay con phải nói rõ ràng. Rốt cuộc con có muốn tiếp xúc với người ông đã chọn cho con hay không?"
Cố Uyên đáp chắc nịch: "Không cần ạ. Con đã có người mình yêu rồi."