Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 82

Ngoại trừ Cố Thành, những người còn lại trong phòng đều thoáng hiện vẻ kinh ngạc trong mắt.

Người phản ứng mạnh nhất là Bạch Ôn Nhiên: "Là bạn học ở trường con à?"

"Mẹ, con không muốn nói." Cố Uyên thẳng thắn: "Con không muốn tiếp xúc với người khác, chính là vì lý do này."

"Vậy tại sao con không nói với gia đình sớm hơn?" Bạch Ôn Nhiên cau mày cười cười: "Chẳng lẽ con sợ chúng ta sẽ không đồng ý?"

Cố Thành ngước mắt, phát hiện khe cửa phòng đang hiện ra một bóng người lén lút bên ngoài.

"Mẹ, con có suy nghĩ riêng của mình." Cố Uyên nói khẩn thiết, rồi quay sang gật đầu với ông nội: "Con biết ông sắp xếp hôn sự là vì muốn tốt cho con, nhưng con không muốn phụ lòng người ta."

Cơn giận trong lòng ông Cố đã vơi bớt phân nửa, nhưng giọng nói vẫn còn sắc: "Con không chịu nói cho chúng ta biết người đó là ai, có phải con đang sợ chúng ta sẽ phản đối không?"

Cố Uyên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào làn nước trà xanh trong chén, các đốt ngón tay tái nhợt khẽ siết lại.

Bạch Ôn Nhiên lên tiếng đỡ lời cho con: "Ba, nếu tiểu Uyên đã có người mình thích thì thôi, đừng ép nó nữa."

"Người đó gia thế thế nào?" Giọng ông già nua vang lên rõ ràng giữa không gian im lặng.

Cố Uyên thoáng nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt mẹ, khẽ nói: "Xin lỗi ông nội, tạm thời con không tiện nói ra."

Ánh mắt của ông Cố từ giận dữ dần chuyển sang nghi hoặc: "Là con gái hay con trai?"

"Ba!" Bạch Ôn Nhiên ngạc nhiên bật cười, cố làm dịu bầu không khí: "Làm sao tiểu Uyên có thể thích con trai được chứ?"

Ông không nói gì, nhưng trong đôi mắt đục ngầu vẫn còn ánh lên sự nghi ngờ và dò xét.

Ngoài cửa, Chu Trì Ngư lặng lẽ cúi đầu, hai bàn tay lạnh toát.

Cậu hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực như có một luồng bất an và hoảng hốt muốn vỡ tung tim cậu.

Cậu siết chặt tay vịn, trong một khoảnh khắc đã định lao vào phòng, nói cho ông Cố biết người Cố Uyên yêu là mình.

"Ba." Cố Thành đứng lên, rót cho ông cụ một tách trà an thần: "Nếu tiểu Uyên không muốn nói, thì thôi, đừng ép nó nữa."

"Nó mới 18 tuổi, còn cả một đời phía trước, ai lúc còn trẻ mà chưa từng rung động vì ai đó đâu?"

Ông Cố nhận lấy tách trà, cố gắng kìm nén cảm xúc: "Ba chỉ hỏi nó xu hướng tình cảm thế nào, chẳng lẽ trả lời cũng khó vậy sao?"

Bạch Ôn Nhiên thật sự không hiểu sao ba mình lại chấp nhất chuyện này như thế, trong mắt bà thì Cố Uyên làm sao có thể thích con trai được?

"Tiểu Uyên không thể nào lại thích—"

"Ông nội." Cố Uyên cắt lời mẹ: "Xu hướng của con rất bình thường, con sẽ không có hứng thú với con trai."

Những lời này khiến ông Cố cảm thấy có gì đó lạ, nhưng không thể chỉ ra được cụ thể là chỗ nào.

Giọng ông đã dịu đi: "Chúng ta không yêu cầu con phải cưới người có xuất thân cao sang, nhưng năng lực và nhân cách là điều cốt lõi."

"Con hiểu rồi, ông nội."

Cố Uyên đứng dậy: "Con lên phòng nghỉ trước."

"Tiểu Uyên, mẹ muốn nói với con mấy câu."

Nghe tiếng người bên trong chuẩn bị ra ngoài, Chu Trì Ngư vội vàng chạy nép vào sau cây cột ngoài hành lang, giấu mình kỹ càng.

Bạch Ôn Nhiên đặt tay lên tay Cố Uyên, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Uyên, mẹ nghe nói tiểu Ngư thích con trai, chuyện này... sẽ không ảnh hưởng đến con chứ?"

"Mẹ." Cố Uyên nhíu mày: "Cho dù con thích con trai, thì đó cũng là quyết định của con, sao lại liên quan đến tiểu Ngư?"

Chiếc áo khoác màu nâu nhạt bị Chu Trì Ngư siết chặt đến nhăn nhúm.

Lông mi cậu run lên bất an, đôi vai khẽ rụt lại.

Bạch Ôn Nhiên khẽ thở dài: "Mẹ chỉ sợ chuyện đó ảnh hưởng đến con. Bây giờ người đồng tính cũng nhiều, luật pháp cho phép nhưng cuối cùng thì họ cũng không thể sinh con."

"Mẹ." Dạo gần đây, vì mang thai nên Bạch Ôn Nhiên thường mệt mỏi và buồn nôn, tinh thần cũng sa sút. Cố Uyên không muốn nặng lời với mẹ, hắn nhẹ nhàng dìu bà trở về phòng: "Khi con còn nhỏ bị bệnh nặng, mẹ luôn cầu nguyện bên tai con, nói chỉ cần con khỏe mạnh hạnh phúc là được, những thứ khác đều không quan trọng. Nếu mạng con là do trời ban lại, thì mẹ có thể cho phép con tìm một người mình thực sự yêu không, dù người đó là nam hay nữ?"

Chiếc khuyên tai nhẹ lay động theo cái ngoái đầu đầy kinh ngạc của bà, để lại một bóng mờ trên khóe mắt đẫm nước.

Bà hơi ngẩng đầu, đón lấy chén sứ từ tay con, im lặng rất lâu rồi khẽ nói: "Con người... luôn tham lam."

Gương mặt Bạch Ôn Nhiên ửng lên ánh sáng dịu dàng, lộ ra vẻ lo lắng: "Thấy con khỏe mạnh, mẹ lại mong con có một người vợ hiền."

"Mẹ, người đã đưa ra lựa chọn thì phải chấp nhận hậu quả của nó." Ngón tay Cố Uyên đang khuấy chén súp tổ yến khẽ dừng lại, rồi hắn đút cho bà một muỗng: "Với con, có đủ cả con trai con gái cũng không bằng một người mình thật lòng yêu thương. Việc đối phương có thể sinh con hay không không quan trọng. Hồi nhỏ mẹ vẫn hay bảo con trai phải chung thủy, có trách nhiệm, chẳng lẽ khi con gặp một cô gái mình thích, chỉ vì cô ấy không thể sinh con mà con phải chia tay sao?"

Khóe miệng Bạch Ôn Nhiên cứng lại: "Đương nhiên... không thể rồi."

Cố Uyên cười: "Nếu mẹ đã hiểu được điều đó thì con tìm con trai hay con gái thì có khác gì nhau đâu?"

Bên cửa sổ kính lớn, màn đêm dần buông xuống.

Bạch Ôn Nhiên nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt ôn nhu nhưng kiên định của Cố Uyên, dường như đã nhận ra điều gì đó.

Bà xoa xoa vầng trán, vẻ mặt vừa rồi còn bình thản giờ phút này đã thoáng qua một tia lo lắng.

"Để mẹ nghĩ thêm đã."

Cố Uyên đỡ bà nằm xuống: "Vâng, mẹ nghỉ ngơi sớm đi."

-

Chu Trì Ngư không về phòng ngủ mà đi vào phòng thiên văn nhỏ, ngồi trên sàn nhà ngẩn ngơ nhìn bầu trời đầy sao.

Cánh cửa cách âm dày nặng được mở ra. Cậu quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia rồi từ từ thu hồi ánh mắt, tìm một tư thế thoải mái nằm lên chiếc đệm lót.

Cố Uyên ngồi xuống bên cạnh cậu, co gối cùng cậu ngước nhìn trời: "Sao em còn chưa ngủ?"

Chu Trì Ngư không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rụt tấm chăn lông đang bị Cố Uyên đè lại.

Cố Uyên thấy cậu cuộn mình thành một chiếc bánh chưng nhỏ, đáy mắt nở nụ cười: "Sao thế? Anh thấy em có vẻ không vui."

Chu Trì Ngư không muốn để ý đến hắn, cố tình nhắm mắt lại, ý từ chối giao tiếp rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Ai đã chọc bé cưng của chúng ta không vui thế?"

Cố Uyên nằm xuống song song với cậu, đôi chân dài hơn một chút của hắn nhẹ nhàng chạm vào chân trần của Chu Trì Ngư. Chu Trì Ngư uất ức cuộn người lại, rúc vào lòng Cố Uyên, nhắm nghiền mắt một cách bực bội.

"Có phải là lo lắng ông nói gì với anh trong thư phòng không?"

Khi Cố Uyên vừa vào đã khóa cửa, không phải lo bị người khác nhìn thấy, hắn dứt khoát ôm trọn Chu Trì Ngư vào lòng. Các ngón tay lướt qua sau gáy mảnh khảnh của Chu Trì Ngư, lúc nhẹ lúc nặng, mát xa cho cậu như đang v**t v* một chú mèo.

Chu Trì Ngư thoải mái nheo mắt lại, thả lỏng toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Cố Uyên. Mái tóc xoăn mềm mại của cậu rũ xuống ngực hắn. Cậu ngước đôi mắt trong veo lên, đôi môi khẽ mở khẽ đóng chạm vào cằm Cố Uyên: "Em đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người."

Ngón tay Cố Uyên khựng lại, đột nhiên hắn hiểu ra vì sao Chu Trì Ngư lại không vui.

"Mẹ anh không có ý đó đâu."

Chu Trì Ngư vùi mặt vào cổ Cố Uyên, giọng mũi tố cáo càng khiến cậu thêm phần tủi thân: "Anh đã nói anh sẽ xử lý tốt mà."

"Anh xin lỗi." Cánh tay Cố Uyên đang ôm ngang hông Chu Trì Ngư siết nhẹ lại: "Anh đã thuyết phục mẹ rồi, cho anh thêm chút thời gian nữa, được không em?"

Những đốm sáng bạc trôi nổi trong phòng chiếu vào cơ thể đang đan xen của hai người, giống như những đôi mắt tò mò đang rình rập khiến Chu Trì Ngư cảm thấy bất an.

Cậu không nói gì, hơi ẩm nóng ấm nơi khóe mắt cậu lan ra một vệt ướt nhỏ trên xương quai xanh của Cố Uyên.

Cố Uyên ngẩn ra, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Chu Trì Ngư lên. Khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ kia, hắn ngồi dậy và ôm Chu Trì Ngư vào lòng.

"Là lỗi của anh."

Cố Uyên hiểu rất rõ, chính hắn là người đã trêu chọc Chu Trì Ngư trước nên hắn phải là người xử lý tất cả những nguy hiểm tiềm tàng.

"Anh hứa với em, trước khi quay về MIT, anh sẽ xử lý chuyện này thật tốt, được không?"

Chu Trì Ngư không gật đầu, nhưng trên cổ Cố Uyên đột nhiên xuất hiện một loạt dấu răng. Hắn nhìn thấy nụ cười tinh quái của Chu Trì Ngư, lòng bàn tay cọ qua khóe mắt ướt át của đối phương.

"Cho anh thêm một cơ hội nữa đấy."

"Cảm ơn em." Cố Uyên chế ngự vòng eo đang có ý định ngả ra sau của Chu Trì Ngư, hôn lên mắt và ép người cậu lại gần ngực thêm vài phần.

Tiếp theo đó, những nụ hôn nhẹ nhàng, nồng nàn không ngừng rơi xuống người Chu Trì Ngư. Cậu ngửa đầu, sau khi bị Cố Uyên đè dưới thân, hai tay bám lấy cổ hắn.

Lông mi Chu Trì Ngư quét qua cằm Cố Uyên, hắn nâng lòng bàn tay cọ qua đôi môi mềm mại của đối phương, như đang ôm lấy một báu vật, cúi đầu ngậm lấy bờ môi Chu Trì Ngư.

Trên tấm chăn lún xuống hai vệt chồng lên nhau, những sợi lông tơ quấn lấy một đôi bàn tay đang đan vào nhau. Hơi thở của hai người trong những va chạm kín kẽ dần trở nên nóng bỏng, quấn quýt thành sợi.

...

Sáng hôm sau, khi đi học, Chu Trì Ngư hoàn toàn không có tinh thần.

Đến mức quay lại ký túc xá và leo lên giường như thế nào, cậu hoàn toàn không nhớ gì.

Vất vả lắm mới chống đỡ được đến hết tiết học, cậu gục đầu xuống bàn định nghỉ ngơi, lại nghe thấy nhóm bạn đang thì thầm to nhỏ.

"Các cậu đang nói gì vậy?"

Thời tiết hiện giờ khá nóng, giảng đường thì đông đúc, còn Chu Trì Ngư thì lại sợ lạnh nên cứ tựa đầu tìm chỗ ấm áp ở gáy người bên cạnh, lẩm bẩm: "Tôi hình như nghe thấy tên mình?"

Lý Sao Mai chọc chọc Uông Dương: "Mau nói cho cậu ấy biết, cậu vừa mới nói gì về thiếu gia?"

Uông Dương cười đầy ẩn ý: "Thiếu gia à, tối qua hai người 'chiến đấu' dữ dội ghê."

Chu Trì Ngư không hiểu anh ta đang nói gì: "Chiến đấu gì cơ?"

Uông Dương cười bí hiểm, khẽ chỉ vào sau cổ cậu: "Tình cảm hai người tốt thật đó."

Chu Trì Ngư nghiêng đầu nhìn qua, mới phát hiện vì tư thế ngủ không đúng nên cổ phía sau bị lộ ra một vết hôn rõ ràng.

Lông mi khẽ rung vì thở gấp, cậu vội kéo cổ áo lên che lại: "Bọn tớ thật sự không làm gì mà..."

Cô bạn vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh: "Người lớn cả rồi, ai mà chẳng hiểu."

Chu Trì Ngư đỏ bừng tai: "Chắc là do dị ứng thôi..."

"Dị ứng á?" Câu này vừa thốt ra khiến cả đám lại cười ầm lên. Cô bạn càng thêm hóng chuyện: "Thiếu gia này, bạn trai cậu cũng học ở trường mình à?"

Chu Trì Ngư không trả lời, chỉ ôm mặt nóng bừng: "Lo học đi, đừng có cười nữa."

Uông Dương vẫn chưa chịu buông tha: "Thiếu gia, khi nào dẫn cậu ấy đi ăn cùng bọn tôi một bữa nhé? Tôi mời!"

"Gì chứ? Uông Dương mà chịu đãi cơ á? Thiếu gia, không mau đưa bạn trai cậu đến đi!"

"Đúng đấy, Uông Dương nổi tiếng keo kiệt, lần này phải gọi thật nhiều người đến ăn để trị cậu ta."

Chu Trì Ngư bắt đầu xiêu lòng: "Vậy ăn gì đây?"

"Đi ăn thịt nướng ở quán gần trường ấy, để tôi đặt chỗ trước."

"Được thôi."

Sau khi thống nhất được thời gian bữa tối, Chu Trì Ngư nhắn tin WeChat cho Cố Uyên. Tới tối, khi Cố Uyên xuất hiện ở trước cửa nhà ăn, cả đám bạn cùng phòng đang trông ngóng đều đồng loạt lộ vẻ thất vọng.

Uông Dương cười nói: "Thiếu gia, cậu không trung thực rồi đấy."

Cố Uyên không hiểu chuyện gì, nhận lấy cặp sách từ Chu Trì Ngư: "Sao vậy?"

Chu Trì Ngư đáp: "Họ bảo em dẫn bạn trai đi ăn cùng."

Cố Uyên hơi nhướn mày, quay sang nói với cả nhóm: "Bạn trai em ấy bận quá, nên bảo tôi đến ăn ké bữa này."

Các bạn cùng phòng vốn cũng đã quen với việc liên hoan cùng Cố Uyên nên không ngạc nhiên, mọi người vào bàn xong, Uông Dương mở nắp chai nước có ga cho Chu Trì Ngư: "Thiếu gia, cậu từng uống cái này chưa?"

Chu Trì Ngư nhìn ba chữ "Bắc Băng Dương" trên chai thủy tinh, nói: "Tất nhiên là từng uống rồi."

"Tôi còn tưởng cậu chưa từng uống ấy." Uông Dương quay sang hỏi Cố Uyên: "Còn anh thì sao?"

"Cảm ơn, tôi tự mở được." Cố Uyên thấy Chu Trì Ngư đã uống một ngụm từ chai, nghiêng đầu nói nhỏ: "Đưa đây."

Chu Trì Ngư ngoan ngoãn đưa chai nước cho Cố Uyên, thấy hắn rót nước mình vừa uống vào ly nhỏ, mặt cậu lập tức đỏ bừng.

Cố Uyên lúc nào cũng vậy, cứ xem cậu như con nít.

Hồi nhỏ, Chu Trì Ngư từng rất thèm nước ngọt, có lần lén uống nước có ga rồi bị sặc đến ho sặc sụa, khóc om sòm, phải để Cố Uyên và ông nội dỗ dành mãi mới nín.

"Tiểu Ngư, tôi có một câu hỏi." Cô bạn cầm ly nước có ga, cười nham nhở: "Cậu với bạn trai cậu quen nhau bao lâu rồi?"

Miếng thịt nướng trơn bóng rơi xuống bếp than đang nóng đỏ, mặt bàn nướng rung nhẹ theo.

Chu Trì Ngư nhai một miếng thịt nướng rồi nói: "Bọn tôi quen nhau cũng lâu rồi."

"So với anh trai cậu thì sao? Ai đẹp trai hơn?" Uông Dương hỏi câu này vì nhan sắc của Cố Uyên thật sự quá xuất sắc. Theo lý thì có người anh như vậy, thì bạn trai của Chu Trì Ngư chắc cũng phải đẹp trai lắm.

Cố Uyên ăn một miếng rau trộn, rồi nhẹ nhàng lau khóe miệng.

"Anh tôi đẹp trai hơn."

"Trời ơi, bất ngờ ghê."

Câu trả lời này khiến mọi người khá bất ngờ.

Cố Uyên khẽ nhếch môi, từ tốn uống ngụm nước có ga.

"Tiểu Ngư, một đêm hai người các cậu có thể... mấy lần?"

Chu Trì Ngư đang nhai thịt thì lập tức cứng đơ người lại.

Bình Luận (0)
Comment