Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 83

Nhìn gương mặt đang đỏ dần lên kia, cô bạn cười thích thú: "Vừa hỏi mấy câu thế này là thiếu gia xấu hổ ngay."

Uông Dương thì không buông tha: "Cũng là con trai cả mà, tôi chỉ thật sự tò mò bạn trai thiếu gia trông thế nào thôi."

Chu Trì Ngư nuốt thức ăn xuống, rụt cổ nói nhỏ: "Thì cũng bình thường thôi. Cao mét tám tám, đẹp trai cực kỳ."

Mọi người "ồ" một tiếng: "Thiếu gia đúng là có phúc thật."

Cổ họng Cố Uyên khẽ động nhẹ, khó mà nhận ra, uống nước chậm hơn lúc nãy một chút.

"Cũng không đến mức gì đâu." Chu Trì Ngư cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Chỉ là chúng tôi yêu xa, nên mỗi lần gặp lại thì tình cảm bùng cháy dữ dội một chút."

"Ồ! Kiểu "lửa gần rơm" đúng không?"

"Đúng rồi, xa nhau lâu gặp lại thường rất mặn nồng mà."

"Mỗi lần các cậu gặp nhau là bao lâu một lần?"

Ngón tay thon dài của Cố Uyên khựng lại đôi chút, ánh mắt liếc thấy phía sau tai Chu Trì Ngư đã đỏ đến sắp chảy máu.

"Khoảng mỗi tháng một lần." Chu Trì Ngư nghiêm mặt nói dối: "Đừng hỏi chuyện của tôi nữa, nói chuyện khác đi."

Uông Dương càng thêm tò mò: "Bạn trai cậu học trường nào vậy? Mọi người đều đoán là đại thần bên khoa máy tính trường bên cạnh."

"Anh ấy học toán."

Miếng thịt nướng cay khiến Chu Trì Ngư nhe răng trợn mắt, Cố Uyên lập tức đưa cậu một ly nước chanh: "Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu."

Uông Dương lần đầu tiên thấy hai anh em quan tâm nhau đến vậy, lại nghe nói hai người không có quan hệ máu mủ, càng cảm thấy thú vị.

"Cuối tuần này tụi tôi định đi cắm trại, hai người có hứng không?"

Loại hoạt động này càng đông càng vui. Uông Dương biết cuối tuần Chu Trì Ngư thường có lớp, nên dụ cậu bằng đồ ăn: "Tụi mình có thể nướng cá bên suối, cưỡi ngựa dã ngoại, tối thì ngủ trong xe cắm trại."

"Tôi chưa từng ngủ qua đêm trong xe bao giờ." Chu Trì Ngư vừa nhai một miếng bò xiên cay vừa quay sang hỏi: "Anh, cuối tuần anh đi với em nha?"

Cố Uyên: "Ừ, được."

Kết quả này khiến Uông Dương chưa hài lòng: "Rủ cả bạn trai cậu đi cùng luôn chứ."

Chu Trì Ngư làm như không nghe, hút hai ngụm nước có ga: "Bạn trai tôi bận lắm, chỉ có anh tôi đi được thôi."

Giống như bữa trước, Cố Uyên suốt bữa ăn đều chăm sóc Chu Trì Ngư rất chu đáo. Ban đầu cô bạn chỉ thấy ghen tỵ, nghĩ Chu Trì Ngư là thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, nhưng dần dần cảm thấy sự quan tâm của Cố Uyên dành cho cậu có chút gì đó rất sâu sắc.

Về đến nhà, hai người nói với ông nội về việc đi cắm trại. Tuy ông thấy không an toàn lắm, nhưng vì Chu Trì Ngư nhất quyết muốn đi, ông sẽ cử người theo bảo vệ.

"Núi rừng hoang vu, các con phải tự biết chăm sóc mình đấy."

Chu Trì Ngư ân cần đấm lưng cho ông: "Con biết là ông thương con nhất mà."

Ông Cố bĩu môi, liếc Chu Trì Ngư một cái.

Tết Nguyên Đán sắp đến, còn chưa đầy nửa tháng.

Cả Cố gia đang tất bật chuẩn bị đón năm mới. Gần đây Chu Trì Ngư cũng không bị áp lực học hành nhiều, tan học xong thì học viết thư pháp cùng ông Cố. Cậu từng mạnh miệng nói rằng nhất định phải viết được một bộ câu đối đẹp dán trước cửa nhà đón Tết.

Từ sau lần mẹ con Lâm gia đến chơi, bà Triệu – mẹ của Lâm tiểu thư – không còn liên lạc với Bạch Ôn Nhiên nữa. Có lẽ vì Cố Uyên đã nói rất rõ ràng, mà với thực lực Lâm gia, họ cũng không cần phải cố thúc đẩy hôn sự với nhà họ Cố.

Tuy nhiên, Lâm tiểu thư sau đó vẫn nói chuyện với Cố Uyên vài lần. Cô mời Cố Uyên đến dự tiệc sinh nhật của mình, còn đặc biệt nhấn mạnh là phải mang theo Chu Trì Ngư cùng đi.

Ban đầu Cố Uyên định từ chối lịch sự, nhưng vì Lâm tiểu thư cũng gửi thiệp mời riêng cho Chu Trì Ngư. Cậu không muốn làm mất mặt cô, lại nghĩ lần trước Cố Uyên nói chuyện quá thẳng thắn với mẹ cô khiến không khí trở nên lạnh lẽo, nên muốn nhân dịp này chuẩn bị một món quà chu đáo để bù lại.

Vợ chồng Cố Thành nghe chuyện thì khá bất ngờ, còn ông Cố thì đột nhiên buông bút, nhìn vệt mực loang trên giấy Tuyên Thành mà thở dài: "Tâm tư tụi nhỏ, thật là khó hiểu."

...

Cuối tuần trước khi xuất phát, ông Cố gọi riêng Cố Uyên vào thư phòng, dặn dò phải chăm sóc Chu Trì Ngư thật tốt trong suốt chuyến đi.

"Hai đứa đừng ngủ chung một xe cắm trại."

Cố Uyên luôn mang một nỗi nghi ngờ trong lòng về chuyện ông nhắc đến xu hướng tính dục của mình: "Tuy cảm tình của tụi con giống như anh em ruột, nhưng dù sao cũng lớn rồi, mà tiểu Ngư lại thích con trai,nên tốt nhất là giữ khoảng cách một chút thì hơn."

Cố Uyên hơi mím môi: "Ông à, con là anh của tiểu Ngư, nếu con giữ khoảng cách thì chẳng phải sẽ trở nên xa lạ sao?"

Ông Cố liếc nhìn nét mặt bình thản của Cố Uyên, bưng tách trà nóng lên: "Lần trước ông chưa nói rõ, lần này ông nói lại lần nữa. Ông không thể chấp nhận việc con thích con trai. Dù có thích thì cũng không được nhắm vào em con, nghe rõ chưa?"

Cố Uyên khoanh tay, nhẹ nhàng lùi một bước: "Ông à, ông hiểu rõ tình cảm của con dành cho tiểu Ngư, từ lâu con đã coi em ấy như người thân của mình."

"Ông biết." Gậy trúc gõ mạnh xuống sàn, chưa kịp để Cố Uyên nói tiếp, ông Cố hừ nhẹ: "Cho nên cứ coi nó là em ruột con mà đối xử. Đừng có suy nghĩ gì khác."

Cố Uyên nhẹ nhàng gật đầu: "Ông, con xin phép đi trước."

...

Tới lúc đến nơi cắm trại, Chu Trì Ngư mới nhận ra hôm nay tâm trạng Cố Uyên dường như không tốt, cả đoạn đường chẳng nói được mấy câu.

Lúc lên chiếc xe cắm trại đã đặt trước, cậu ghé sát vào Cố Uyên, rướn người nhìn: "Anh, anh thấy không khỏe à?"

Cố Uyên giơ tay, dịu dàng xoa vành tai Chu Trì Ngư: "Không sao, chỉ đang suy nghĩ chút chuyện."

Chu Trì Ngư rất nhạy cảm, đoán ngay có liên quan đến chuyện ông nội vừa mới nói với hắn, vì cậu thấy ông gọi riêng Cố Uyên vào thư phòng.

"Ông có mắng anh không?"

"Lại vì chuyện của Lâm tiểu thư à?"

Chu Trì Ngư cúi đầu buồn bã, giống như một bông hoa bị mưa làm héo rũ: "Em đoán chắc ông không thể chấp nhận việc anh thích con trai."

Cố Uyên không trả lời, chỉ ôm cậu vào lòng: "Thái độ hiện tại của ông đúng là rất cứng rắn, nhưng không có nghĩa là không thể thay đổi."

Chu Trì Ngư cụp mắt, xoay người ngồi xuống ghế sô pha: "Mọi người đều muốn anh kết hôn sinh con, còn thương lượng được gì nữa? Chẳng lẽ anh định có con với người khác?"

"Đến lúc đó nếu anh có con rồi thì gọi em là chú hay là ba?"

Càng nói cậu càng tủi thân, giọng bắt đầu nghẹn lại: "À, em hiểu rồi, gọi là "ba nhỏ" nhé."

"Dĩ nhiên là không có chuyện đó." Cố Uyên đi tới ngồi xổm bên cạnh, dịu dàng nói: "Điều anh lo lắng không phải thế. Nếu họ thật sự muốn ép anh phải có con, thì vẫn có cách để khiến anh mất khả năng sinh sản."

"Mất khả năng sinh sản?" Lông mày Chu Trì Ngư khẽ nhíu lại: "Anh không định đi triệt sản đấy chứ?"

Cố Uyên siết chặt quai hàm: "Dùng thuốc ức chế hoóc-môn hay nội tiết đều có thể tránh thai, nhưng nếu dùng lâu dài sẽ ảnh hưởng sức khỏe. Phẫu thuật triệt sản là phương pháp ổn định hơn. Anh đã nhờ bác sĩ chuẩn bị hồ sơ bệnh án, nói là do điều trị chứng xơ hóa t*nh h**n lâu năm."

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà..."

Giọng Chu Trì Ngư run lên: "Anh có nghĩ việc đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến anh không?"

Lần trước ông nội từng nói với Chu Trì Ngư rằng các chú trong nhà, đặc biệt là ba con Cố Minh – Cố Phong, vẫn luôn dòm ngó vị trí thừa kế của Cố Uyên. Nếu chuyện hắn mất khả năng sinh sản bị biết, nhất định họ sẽ lấy đó làm cái cớ để lật đổ hắn xuống. Khi ấy, vị trí người thừa kế của tập đoàn chẳng phải sẽ bị cướp mất sao?

Cậu đem hết lo lắng kể cho Cố Uyên, âm thầm siết tay nhau lại.

Gia đình của Cố Uyên quá phức tạp, chuyện này chẳng khác nào dâng dao cho người khác làm tổn thương hắn.

"Nếu điều đó không ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của chúng ta là được rồi." Cố Uyên cười dịu dàng: "Nếu điều kiện để trở thành người thừa kế là phải có con, thì dù chúng ta ở bên nhau, anh vẫn có thể kế vị mà."

Từ lúc bị bệnh, mong ước duy nhất của hắn là sống lâu hơn một chút, để được ở bên người thân và Chu Trì Ngư nhiều hơn.

Hắn cố gắng học tập, không phải vì tranh giành quyền lực mà vì muốn theo đuổi tự do và cuộc sống có ý nghĩa.

Chu Trì Ngư siết chặt bàn tay đến mức móng tay hằn vào da: "Anh à, như vậy thì em thấy mình thật ích kỷ."

"Ich kỷ ư?" Cố Uyên nắm lấy tay cậu, hôn nhẹ lên mu bàn tay: "Người ích kỷ là anh. Chính anh là người muốn ở bên em, là người phá vỡ cuộc sống yên ổn của em, là người khiến em phải chịu áp lực từ khắp nơi."

"Anh..." Chu Trì Ngư giống như chú mèo nhỏ, dụi đầu vào cổ hắn, giọng nói khàn khàn: "Nhưng tình cảm là phải có sự cố gắng từ hai phía, em cũng muốn góp phần xây dựng mối quan hệ này."

Cố Uyên mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên những sợi tóc mềm mại trước trán cậu: "Em chẳng cần làm gì cả. Nếu một ngày nào đó ông nội hỏi em về chuyện của tụi mình, em chỉ cần nói "đúng vậy" là đủ."

"Tại sao?" Chu Trì Ngư nắm tay hắn đặt lên ngực mình: "Anh có kế hoạch gì sao?"

Giọng trầm của Cố Uyên vang lên: "Tới lúc đó em sẽ biết."

...

Nửa tiếng sau, Uông Dương cùng những người khác lần lượt có mặt đầy đủ.

"Khu vực này có đường đạp xe trên đồi, còn có xe đạp đôi cho các cặp đôi nữa, chúng ta có thể đạp xe khoảng 3km ra ngoài bãi cỏ dưới nắng để nướng BBQ." Uông Dương từng dẫn bạn gái tới đây hai lần rồi nên rất rành: "Cách 5km nữa có chỗ chơi nhảy bungee và nhảy dù, ai không sợ thì có thể thử."

Chỗ nguyên liệu nướng đã được nhân viên khu cắm trại chuẩn bị sẵn cho cả nhóm. Khi Chu Trì Ngư đang sắp xếp đồ, cứ nhìn trái ngó phải, Trần Tinh Mai tưởng cậu tò mò nên cười nói: "Danh sách nguyên liệu đăng trong nhóm rồi đó."

Chu Trì Ngư không nói gì, chỉ có Cố Uyên là hiểu rõ tâm trạng của cậu: "Em ấy đang sợ không đủ đồ ăn đấy."

Bị nói trúng tim đen, Chu Trì Ngư trừng mắt liếc hắn một cái đầy ý nhắc nhở, còn Cố Uyên thì chỉ cười, nhận lấy đồ nặng từ tay cậu: "Em biết đi xe đạp không đấy?"

Vừa nói xong, cả đám Uông Dương đều ngớ người.

"Thời buổi này còn có con trai không biết đi xe đạp à?"

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chu Trì Ngư có chút xấu hổ: "Biết chứ! Loại có bánh phụ trợ thì được."

Trần Tinh Mai bật cười: "Hiểu rồi hiểu rồi, dù sao thiếu gia từ nhỏ toàn có xe đưa rước."

Mặt Chu Trì Ngư đỏ bừng, chuyển hướng mũi tên sang người gây chuyện: "Anh, anh biết đi không?"

Trong ký ức của cậu, Cố Uyên rất ít khi vận động, càng đừng nói đến việc đạp xe đạp.

"Biết chứ." Cố Uyên đẩy ra một chiếc xe đạp leo núi: "Lúc chữa bệnh bên Mỹ học được."

"Xì."

Chu Trì Ngư thở ra một làn hơi trắng ngưng tụ trong không khí thành sương mờ, xoa xoa lòng bàn tay nhìn chiếc xe đạp leo núi kia, bắt đầu thấy lo.

Cậu vốn định rủ Cố Uyên cùng ngồi xe đạp đôi, nhưng lại cảm thấy như vậy thì mất mặt quá.

"Thiếu gia, vậy cậu và anh cậu đi chung chiếc xe đôi kia đi." Uông Dương nháy mắt: "Có điều loại đó không dễ đi lắm đâu."

Chu Trì Ngư vì sĩ diện nên thẳng thừng từ chối: "Không cần, tôi tự đi được."

Sau khi đặt hết nguyên liệu lên xe, cả nhóm sáu người lần lượt xuất phát.

Trần Tinh Mai đi trước ngoái lại nhìn Chu Trì Ngư: "Thiếu gia, cậu đi chậm thôi nhé, coi chừng té đó."

Chu Trì Ngư mạnh miệng: "Té gì chứ? Hồi nhỏ tôi thường chở anh tôi đi hóng gió bằng xe đạp đấy."

Tiếng chuông xe cắt qua màn sương yên tĩnh của buổi sáng, bánh xe lăn qua cành khô, phát ra tiếng lạo xạo giòn tan trên đường.

Cố Uyên đứng tại chỗ, mượn từ nhân viên một chiếc xe cắm trại, trải áo khoác bên trong ra rồi chỉnh lại cho phẳng phiu.

Chu Trì Ngư đội mũ bảo hiểm, dù rất muốn hỏi hắn đang làm gì nhưng vẫn cố nhịn sự tò mò, một mình dắt xe đạp đi.

"Tiểu Ngư."

Cố Uyên gọi cậu lại: "Lên đây ngồi đi, anh kéo em."

Chu Trì Ngư quay đầu lại, thấy Cố Uyên đang dùng dây thừng nối chiếc xe cắm trại và xe đạp leo núi lại với nhau.

"Cái này là gì vậy?"

"Lên ngồi đi."

Cố Uyên đứng quay lưng về phía ánh mặt trời, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Anh đạp xe kéo em."

Cách làm của Cố Uyên khiến Chu Trì Ngư có chút ngại ngùng.

Cậu cố ý từ chối, khoanh tay quay mặt đi: "Em không cần."

Cố Uyên chỉ mỉm cười, cũng không hỏi thêm lý do từ chối.

"Tiểu Ngư, đưa tay đây."

Chu Trì Ngư giật giật tai, nghiêng đầu thử hỏi: "Cái gì cơ?"

"Anh có quà cho em."

Cố Uyên vươn bàn tay đỏ lên vì lạnh, đặt vào tay cậu một con cá nhỏ điêu khắc bằng ngọc rất tinh xảo.

Chu Trì Ngư nhìn con cá sống động như thật, vui vẻ bật cười: "Cái này là anh ——"

Chưa nói hết câu, cậu đã bị Cố Uyên bế lên đặt vào xe cắm trại.

"Đi nào." Cố Uyên leo lên xe đạp, còn vươn tay chọc nhẹ mũi cậu: "Chán thì lấy nó ra chơi nhé."

Nụ cười của Chu Trì Ngư có thêm một chút bất mãn.

Cảm giác như mình đang bị xem là con nít và được dỗ dành vậy.

Bình Luận (0)
Comment