Không có hứng thú?
Chu Trì Ngư có phần không bình tĩnh, không có hứng thú là có ý gì?
Tuy cậu thật sự còn nhỏ tuổi, nhưng chẳng lẽ Cố Uyên lại không có hứng? Chẳng lẽ Cố Uyên không có nhu cầu?
Hắn có thể không làm, nhưng chẳng lẽ không muốn?
"Anh à."
Chu Trì Ngư hơi giận dỗi nói: "Anh có cần đi khám nam khoa không?"
Cố Uyên nhìn chằm chằm cậu, tiếp tục uống nước: "Không cần."
"Thật sao?"
Người ta thường nói trai trẻ thì như lửa gần rơm, hai người họ đã hôn nhau kiểu Pháp không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ Cố Uyên lại hoàn toàn không có cảm giác?
Chu Trì Ngư muốn hỏi tiếp, nhưng sợ làm Cố Uyên mất mặt nên đành nén lòng hiếu kỳ, giả vờ không quan tâm.
Lúc Cố Uyên đang sấy tóc, cậu nằm trên giường nói chuyện phiếm với AI.
AI nói hành vi của Cố Uyên đúng là không bình thường lắm, nhưng cũng có thể vì hắn là kiểu người lạnh lùng, chính là cái kiểu "bạn trai cấm dục" trong truyền thuyết.
"Ngủ chưa?"
Ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói trầm ấm, mềm mại khiến Chu Trì Ngư không yên tâm, nhẹ nhàng lăn qua phía Cố Uyên, được ôm lấy eo, cằm hắn tựa vào cổ cậu, nhắm mắt định ngủ.
Được ôm trong vòng tay quen thuộc, Chu Trì Ngư cảm thấy yên tâm dần, dùng mông cọ nhẹ vào người Cố Uyên, cố gắng dính sát lấy hắn.
Trong bóng tối, một đôi mắt long lanh mở ra.
Quả nhiên, Cố Uyên không có phản ứng gì.
AI nói không sai, Cố Uyên có chút lạnh nhạt.
Nhưng mà...
Chu Trì Ngư giống như con sâu nhỏ, rúc vào lòng Cố Uyên.
Cậu cũng không để tâm những chuyện này, giữa cậu và Cố Uyên có thể chỉ là một mối tình trong sáng thôi.
Chẳng bao lâu sau, trong không gian yên tĩnh của xe, vang lên tiếng thở đều đặn của Chu Trì Ngư. Cố Uyên đưa tay ra khỏi chăn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Chu Trì Ngư từ nhỏ đã ngủ không yên, dù ngủ say vẫn hay đá Cố Uyên một cú, hoặc nắm tai hắn một cái.
Cố Uyên nhẹ nhàng vuốt eo cậu, giúp cậu chỉnh lại tư thế ngủ, ngón tay dài khẽ lướt qua má Chu Trì Ngư, như thể đang vẽ lại một bức tranh thủy mặc không dám tô vẽ rồi khẽ hôn lên đôi môi mềm mại ấy.
Hắn biết Chu Trì Ngư đang nghĩ gì, nhưng trước khi người lớn chấp nhận tình cảm của họ, hắn tạm thời không thể vượt qua ranh giới đó.
Sáng hôm sau, Chu Trì Ngư bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Giọng nói bên kia vang to rõ ràng khiến cậu tỉnh ngủ hoàn toàn.
"Tối nay con với anh phải về nhà sớm, mẹ muốn dẫn hai đứa đi một bữa tiệc rất quan trọng."
Giọng Chu Trì Ngư mềm mại, uể oải, vùi mặt vào gối, mặc kệ ánh nắng ngoài xe đang chiếu lên lưng mình.
Cậu giống như một con rùa nhỏ, từ từ trở mình: "Vâng... Con biết rồi."
Hành lý lần này là do Cố Uyên giúp cậu sắp xếp. Trong lúc mơ màng, cậu thấy trên ghế sofa có một bộ đồ được gấp gọn gàng.
"Yếm?"
Kiểu quần áo này Chu Trì Ngư thường mặc khi còn nhỏ. Cố Uyên chọn cho cậu một bộ màu vàng chanh, phối với một chiếc áo khoác vàng nhạt, rất hợp với không khí mùa đông này.
Sau khi rửa mặt xong, cậu nhảy xuống xe, vừa nhìn đã thấy mấy người đang nấu lẩu.
"Anh!"
Chu Trì Ngư chạy lại, đói đến mức ngực dán vào lưng: "Anh tự ngồi đây ăn một mình, không gọi em dậy."
Câu nói này đầy vẻ trách móc.
Cố Uyên đứng dậy, nhường ghế cho Chu Trì Ngư ngồi, lúc đầu cậu không hiểu, đến khi chạm vào chiếc ghế vẫn còn ấm, mới nhận ra sự chu đáo của Cố Uyên.
Chỗ cắm trại có chuẩn bị bữa trưa là lẩu, hôm nay thời tiết cũng không quá lạnh, ăn ngoài trời rất dễ chịu.
"Cậu oan ức cho anh cậu quá rồi đấy."
Uông Dương thay Cố Uyên bất bình nói: "Mấy nguyên liệu nấu ăn này là phải tự chuẩn bị hết đấy. Anh trai cậu bảo cậu hôm qua mệt nên không cho tụi tôi gọi cậu dậy."
"Đúng rồi đấy, nếu là mẹ tôi thì đã lải nhải tôi cả buổi rồi."
Trần Tinh Mai cảm thấy Chu Trì Ngư hơi quá đáng. Cố Uyên từ sáng sớm đã dậy lo liệu mọi việc, sợ mọi người vì Chu Trì Ngư ngủ nướng mà khó chịu, một mình làm thay ba người.
Lúc đầu còn tưởng Cố Uyên chỉ là kiểu người lạnh lùng, khó gần. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, không ngờ tính cách của đối phương lại ôn hoà như vậy.
Chu Trì Ngư bị mọi người góp lời trách móc cũng không dám phản bác gì, cúi đầu ngồi cạnh Cố Uyên. Cậu bỗng thấy Cố Uyên đang nắn hoành thánh với nhân thịt tươi.
"Thịt bò cà rốt." Cố Uyên múc cho cậu một bát: "Ăn khi còn nóng."
Nước lẩu đậm đà thơm ngon, Chu Trì Ngư ngoan ngoãn nhận bát, gắp một đũa đầy nấm và thịt bò đưa vào miệng. Cơn đói và cái lạnh lập tức tan biến.
"Anh, khi nào anh học gói hoành thánh vậy?" Chu Trì Ngư phát hiện chỉ có mình có hoành thánh trong bát. Cậu dùng muỗng múc một cái lên: "Mọi người ăn hết rồi à?"
"Hoành thánh á?" Cố Uyên và Uông Dương đồng thanh đáp lại.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Chu Trì Ngư, Uông Dương trêu: "Tụi tôi có được đãi ngộ đó đâu. Vỏ hoành thánh này là anh Cố nhào bột gói luôn đấy. Anh ấy chỉ làm cho mình cậu thôi."
Sáng nay, khi Cố Uyên đang nhào bột, hắn đã nói với mọi người là Chu Trì Ngư có thói quen — nếu dậy muộn thì phải uống canh nóng rồi mới ăn cơm trưa.
Uông Dương thầm ghen tị — đúng là thiếu gia nhà giàu, được nuôi chiều từ bé.
Dù vậy, cậu ta vẫn cảm thấy Cố Uyên còn lâu mới "kiêu" như Chu Trì Ngư.
"Biết rồi, biết rồi." Chu Trì Ngư giọng có phần làm nũng. Cậu nhìn Cố Uyên rồi đút một cái hoành thánh cho hắn, sau đó mới yên tâm thưởng thức bữa ăn.
Trần Tinh Mai thấy cảnh đó sến quá, đùa: "Anh em các cậu thân nhau như vậy, tối qua ngủ chung luôn hả?"
"Không ——" Chu Trì Ngư phản ứng theo bản năng: "Bạn trai tôi mà biết thì giận mất."
Cố Uyên nghiêng đầu liếc nhìn cậu, nghe cậu tiếp tục bịa chuyện: "Dù sao thì nam với nam cũng khác, bạn trai tôi mà biết tôi ngủ với người khác là đánh gãy chân tôi liền."
Uông Dương ngạc nhiên: "Gì? Bạn trai cậu bạo lực vậy hả?"
"Đúng vậy đó." Chu Trì Ngư vừa ăn hoành thánh vừa nhíu mày: "Anh ấy đối với tôi lúc thì rất tốt, lúc ghen thì nổi điên."
Mọi người nhìn nhau, càng tò mò về bạn trai của Chu Trì Ngư.
"Vậy nổi điên kiểu gì?" Bỗng nhiên, Cố Uyên lên tiếng hỏi.
Chu Trì Ngư trả lời tỉnh bơ: "Cưỡng hôn tôi."
Mọi người: "???"
Sau bữa ăn, ai về nhà nấy.
Trước khi tham gia buổi tiệc Cố gia, Cố Uyên bị Cố Thành gọi đi gấp, không khí có phần căng thẳng.
"Tiểu Uyên, ngồi xuống đi." Vừa rồi Cố Thành đang xử lý công việc, ông vừa nhận được kết quả khám sức khỏe từ bệnh viện gửi đến. Khi thấy dòng kết luận "mất khả năng sinh sản", ông suýt bật cười vì giận.
"Con biết cái báo cáo khám sức khỏe đó rồi chứ?"
Cố Thành vẫn không dừng tay xử lý văn kiện, vừa làm vừa hỏi: "Ba đoán là con đã xem rồi."
Cố Uyên ngồi thẳng lưng, đoán không ra ông đang nghĩ gì.
Hắn lật một tờ trong báo cáo: "Con đã xem rồi."
"Chỉ là xem thôi sao?" Động tác cầm bút của Cố Thành chững lại, giọng ông trầm nhưng lạnh: "Chỗ này không có chữ ký của con à?"
Cổ tay Cố Uyên hơi khựng lại, ánh mắt vô thức nhìn xuống.
Không gian văn phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Hắn chăm chú nhìn vào mặt đồng hồ, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ quay.
"Ba..."
"Ba hiểu rồi." Sau cặp kính, ánh mắt Cố Thành nhìn xoáy vào ánh mắt cố gắng giữ bình tĩnh của Cố Uyên. Ông cười nhạt: "Ba chỉ muốn xác nhận suy đoán của mình thôi."
Chiếc ghế da phát ra tiếng kẽo kẹt khi ông cúi người, cất báo cáo vào ngăn kéo: "Con muốn làm gì là quyết định của con. Nhưng mẹ con đang mang thai tháng gần cuối, không chịu nổi cú sốc lớn."
Cố Uyên đột nhiên siết chặt tay áo: "Ba, kế hoạch của con vẫn luôn là chờ mẹ sinh xong bình an rồi mới nói cho mọi người."
Cố Thành tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào hắn: "Vậy là con đã quyết định rồi sao? Theo như ba hiểu, con chắc chắn còn có kế hoạch khác nữa. Ba muốn biết — con có làm tổn hại đến cơ thể mình không?"
Gió bên ngoài toà nhà bỗng thổi ầm ầm, Cố Uyên mím chặt môi, không ngờ Cố Thành đã biết hết mọi chuyện, hoàn toàn không cần hắn giải thích một lời.
"Ba, ba yên tâm. Con không hại bản thân mình."
Cố Thành bất ngờ bật cười: "Vậy thì tốt."
Trong văn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng. Cố Thành lại cầm bút máy lên, liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Cố Uyên: "Có những chuyện, nếu chưa chuẩn bị chu toàn thì tốt nhất vẫn nên giấu kỹ. Ông nội của con xem trọng tiểu Ngư đến mức nào, chắc con cũng hiểu. Không chỉ vậy, ông còn rất để tâm tới danh tiếng của Cố gia. Di sản của Chu gia có bao nhiêu người đang thèm khát, nếu tiểu Ngư cuối cùng ở bên con, miệng lưỡi người đời có thể nhấn chìm cả Cố gia."
Cố Uyên thật sự chưa từng nghĩ đến điều đó.
"Ba nói những lời này không phải để ngăn cản hai đứa."
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa văn phòng. Trợ lý ra hiệu với Cố Thành rằng có việc quan trọng cần giải quyết.
"Ông nội con tuy thương tụi con, nhưng nhà Cố Minh thì luôn rình rập như hổ đói, chỉ mong moi móc được điểm yếu của con. Con phải biết tự bảo vệ mình, không chỉ vì tiểu Ngư, mà còn vì ba và mẹ con."
Cố Thành tựa người về lưng ghế, thong thả chỉnh lại cà vạt: "Buổi tiệc tối nay rất quan trọng với người lớn chúng ta. Con và em trai phải tự biết giữ mình."
"Vâng." Cố Uyên đứng dậy theo ba, nhìn bóng lưng Cố Thành, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Ba, ba không phản đối con và tiểu Ngư sao?"
Cố Thành không quay đầu lại, chỉ khẽ cười: "Phản đối thì có ích gì?"
Khi còn trẻ du học ở nước ngoài, người anh em thân thiết nhất của ông đã tự tử ngay trước ngày tốt nghiệp. Lý do rất đơn giản: Gia đình không chấp nhận người ấy kết hôn với một người con trai. Lúc đó, hôn nhân đồng giới còn chưa hợp pháp, xã hội cũng chưa cởi mở, huống chi gia đình người ấy lại là một gia tộc danh giá. Họ không chấp nhận con trai mình yêu một người đồng giới.
Cố Uyên không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú nhìn bóng lưng của ba.
"Tiểu Ngư cũng là đứa trẻ đáng thương, nếu bây giờ bị chia rẽ khỏi con, chỉ e sẽ là vết thương một lần nữa với nó."
Trong ánh mắt Cố Thành ánh lên chút xót xa: "Con đường của tụi con, tự mình bước đi."
Trong văn phòng, Cố Uyên một mình lặng lẽ tiêu hóa những lời ba mình nói, cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới rời đi.
...
Tại khách sạn Lan Nhất.
Chu Trì Ngư vừa tiễn khách cùng ông Cố xong, một mình ra sân viện ngồi chờ Cố Uyên.
Cậu cảm thấy bất an vì Cố Thành gọi Cố Uyên đi lâu như vậy. Tự nhủ chắc là chuyện công ty, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Trên đường đến đây, ông Cố có nói với cậu rằng buổi tiệc lần này sẽ có một đối tác từ nước ngoài tham dự. Nhiều năm nay, tập đoàn Cố gia vẫn muốn hợp tác đầu tư vào lĩnh vực kiến trúc xanh với các tập đoàn tài chính lớn, đặc biệt là ở thị trường Đông Nam Á – nơi kinh tế khá phức tạp và rủi ro tài chính cao nên cần một đối tác có thể san sẻ phần rủi ro đó.
"Chu Trì Ngư."
Nghe thấy giọng Cố Phong, Chu Trì Ngư nhíu mày khó chịu: "Có chuyện gì?"
Cố Phong bước vào trong đình, hai tay đút túi: "Hôm nay sao không thấy đi chung với Cố Uyên?"
"Anh ấy bận chút việc." Chu Trì Ngư làm bộ muốn rời đi, nhưng bị Cố Phong giơ tay chặn lại: "Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Chu Trì Ngư nửa tin nửa ngờ, đi theo Cố Phong vào một sân nhỏ biệt lập ở hướng nam. Cậu vừa đẩy cửa ra thì thấy bên trong là những gương mặt thường thấy trong các buổi tiệc họp mặt.
"Đây là bạn bè của tôi, muốn giới thiệu cho cậu một chút."
Cố Phong nhếch mày: "Tôi đã báo với ông nội rồi. Ông thấy tôi nên giúp cậu mở rộng mối quan hệ xã hội một chút."
Chu Trì Ngư vẫn còn nghi ngờ, cảm thấy Cố Phong không thể nào tốt bụng đến vậy.
"Chu thiếu gia."
Nhị thiếu Trần gia bước tới bắt chuyện một cách nhiệt tình: "Toàn gặp cậu ở tiệc tùng mà chưa có dịp làm quen. Hôm nay cuối cùng cũng có thể kết bạn rồi."
Chu Trì Ngư lịch sự đưa tay ra: "Chào anh, cứ gọi tôi là tiểu Ngư."
Trần Trì liếc Cố Phong ra hiệu, nhẹ nhàng khoác tay lên vai Chu Trì Ngư: "Đi nào anh em, tôi đưa cậu đi làm quen với mọi người."
Chu Trì Ngư gật đầu rồi đi theo Trần Trì.
Cố Phong xoay người, nở nụ cười lạnh lẽo đầy toan tính.
Vừa nãy trong đại sảnh, hắn ta nghe ông nội khen Cố Uyên hết lời trước mặt đối tác nước ngoài. Cái ánh mắt tự hào ấy, chưa từng dành cho hắn ta.
Ông nội chẳng phải luôn thích Cố Uyên sao?
Chờ sau khi chuốc say Chu Trì Ngư, hắn ta sẽ cho Cố Uyên một đòn chí mạng.
Đêm nay, hắn ta nhất định khiến Cố Uyên thân bại danh liệt.