Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 86

Ly rượu trái cây lên men với mùi hương thơm ngào ngạt được đưa đến trước mặt, Trần Trì đưa cho Chu Trì Ngư: "Rượu này là rượu nhà tôi tự ủ, cậu nếm thử xem."

Chu Trì Ngư vốn không quen uống rượu, hơi lưỡng lự nhưng Trần Trì không ngừng cam đoan đây là rượu nhẹ, độ cồn thấp. Cuối cùng, cậu cũng khẽ cảm ơn và nhận lấy ly rượu.

"Ngon lắm, tin tôi đi."

Trần Trì cũng là người đồng tính, nhưng đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một chàng trai xinh đẹp như vậy. Chu Trì Ngư như thể chính hương vị của ly rượu trái cây này – như một trái đào chín mọng được bao phủ bởi sương sớm mát lạnh, mang theo sức sống rực rỡ của mùa hè.

Chỉ tiếc là, lát nữa lại là để cho Cố Uyên hưởng lợi.

"Cảm ơn" Chu Trì Ngư nghiêng đầu ngửi thử rồi nói: "Có vị chua ngọt của sơn tra, còn có một chút hương tiêu thoang thoảng."

Trần Trì hơi nghẹn thở, ánh mắt như nóng lên khi nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần và nhỏ xinh ấy: "Không tồi, xem ra cậu khá hiểu rượu đấy."

Chu Trì Ngư mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Ông nội tôi rất thích rượu, trong hầm còn có vài vò rượu trái cây nữa."

Trần Trì khẽ cười, rồi lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho Cố Phong.

Gã không rõ Cố Phong rốt cuộc muốn làm gì đêm nay, nhưng gã cảm thấy Chu Trì Ngư có vẻ rất đáng thương.

Cậu chỉ là một quân cờ trong kế hoạch đánh sập Cố Uyên của Cố Phong mà thôi.

Ly rượu này được pha chế riêng dựa trên khẩu vị mà Chu Trì Ngư yêu thích – ngọt dịu, thơm nhẹ – nhưng thật ra độ cồn cực kỳ cao, rất dễ khiến người ta say.

Chu Trì Ngư cảm ơn Trần Trì, nâng ly rượu chậm rãi thưởng thức.

Thấy thời cơ đã tới, Cố Phong bắt đầu giới thiệu Chu Trì Ngư với nhóm bạn khác.

Đám bạn này của Cố Phong từ trước đến nay nhận được không ít lợi ích từ hắn, đều biết Cố Phong hay bị Cố Uyên chèn ép nên rất sẵn lòng giúp hắn ta bày ra cái bẫy này.

Biết rõ tính cách Chu Trì Ngư, mọi người rủ cậu chơi các trò chơi. Những trò này Chu Trì Ngư vốn không quen, lại thêm đã uống hai ly rượu nên phản ứng chậm hẳn, gần như không thắng nổi lần nào.

Lúc đó, Cố Phong lên tiếng: "Theo luật thì Tiểu Ngư phải uống phạt năm ly, nhưng cậu ấy tửu lượng kém, tôi uống thay ba ly, còn lại hai ly để cậu ấy uống."

Trong tiếng hò reo ồn ào, Cố Phong uống cạn ba ly.

Chu Trì Ngư cũng không chần chừ, uống hai ly còn lại.

Uống xong ngụm cuối, cậu ho nhẹ hai tiếng, đưa tay che miệng. Đôi mắt bắt đầu ướt nước, khuôn mặt trắng nõn từ từ ửng hồng.

"Tiểu Ngư, cậu qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi."

Cố Phong ra vẻ tốt bụng đỡ lấy Chu Trì Ngư: "Khi nào tỉnh lại, tôi sẽ gọi cậu."

Cảm giác đầu óc ngày càng quay cuồng, Chu Trì Ngư mơ màng gật đầu cảm ơn.

Căn phòng rất sạch sẽ, là nơi nghỉ ngơi dành cho khách VIP ở khách sạn Lan Nhất. Hàng mi của Chu Trì Ngư dính hơi rượu như phủ sương, cậu nằm nghiêng trên sofa, cổ áo dính vài vết rượu.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Cố Phong đốt hương liệu đã chuẩn bị sẵn, lắp camera rồi rời khỏi phòng.

Ở bên kia, Cố Uyên và ông Cố đang cùng ông Mạc Lan bàn chuyện hợp tác. Lúc này, một người bạn của Cố Phong lặng lẽ ra hiệu cho Cố Uyên.

Đợi ông Mạc Lan rời đi tiếp khách, Cố Uyên tiến lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Người kia trả lời: "Em trai cậu thấy không khỏe, cậu có muốn qua xem không?"

Chân mày Cố Uyên hơi nhíu lại: "Không khỏe?"

Vừa nói, hai người đã đi tới phòng nghỉ của Chu Trì Ngư. Bạn của Cố Phong đi theo sau Cố Uyên vào phòng rồi nhắn tin thông báo cho Cố Phong.

Lúc này, Cố Phong đang cười đùa với đám bạn, bàn tán về việc Cố Uyên và Chu Trì Ngư. Một tên bạn nịnh nọt cười đểu: "Lát nữa chúng ta cùng vào bắt gian, không biết có khiến Cố Uyên bị PTSD không nữa."

"Tôi thật sự tò mò cái vẻ mặt lúc nào cũng cao ngạo kia của Cố Uyên, lát nữa sẽ biến dạng thế nào."

Cố Phong nhìn đồng hồ, thong thả cầm ly rượu: "Không cần vội, hương liệu kia chắc chắn hiệu nghiệm chứ?"

"Chắc chắn" Tên kia bắt chéo chân: "Tôi đặc biệt nhờ người mua ở Thái Lan, liều lượng đủ để khiến Cố Uyên rối loạn h*m m**n."

Cố Phong vốn rất cẩn trọng: "Lát nữa bọn tôi vào phòng, ngửi thấy mùi hương đó có bị ảnh hưởng không?"

"Yên tâm, liều lượng được kiểm soát rất kỹ."

Trong phòng, Cố Uyên khẽ nhíu mày khi phát hiện một mùi hương là lạ. Hắn từng cùng ông nội dự nhiều sự kiện, cũng từng ngửi qua không ít hương liệu nhưng mùi ở đây có vẻ kỳ lạ.

– Tiểu Ngư.

Hắn dập que hương, mở cửa sổ cho thoáng khí rồi bước đến bên giường. Chu Trì Ngư như đang sốt, cả người đỏ ửng.

"Tiểu Ngư?"

Chu Trì Ngư vô thức cởi cúc áo, lơ mơ mở mắt: "Anh?"

Cái yết hầu nhỏ bé thấp thoáng dưới làn da hồng hồng khiến Cố Uyên cảm thấy cổ họng khô khốc.

"Em uống nhiều rượu vậy sao? Ai ép em uống?"

"Không phải..." Men rượu làm gương mặt vốn linh hoạt trở nên mơ màng, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa mai trên tuyết khiến Cố Uyên không khỏi nuốt khan.

"Anh, ôm em một cái..." Chu Trì Ngư bất ngờ vòng tay qua cổ hắn, dụi đầu vào cổ: "Em hình như thật sự say rồi..."

Cố Uyên áp tay lên lưng cậu, cảm nhận làn da ướt mịn vì mồ hôi.

"Em không khỏe chỗ nào sao?"

Hắn thấy Chu Trì Ngư vẫn đang đi giày, nghiêng người giúp cậu cởi ra.

"Anh đưa em đến bệnh viện nhé?"

Hắn nắm lấy cổ tay cậu, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng: "Ai ép em uống rượu?"

Chu Trì Ngư lí nhí: "Cố... Phong..."

Cùng lúc đó, đám người của Cố Phong đang chăm chú quan sát tình hình bên kia.

Trần Trì nhìn đồng hồ, tâm trạng dồn cả vào căn phòng kia: "Chắc thời điểm cũng tới rồi."

Cố Phong nhếch mép: "Vội gì?"

Trần Trì cũng không rõ mình đang nghĩ gì nữa, nhẹ giọng nói: "Cậu chỉ muốn quay lại cảnh hai người thân mật thôi, nhưng nếu đi quá giới hạn thì không sợ ba cậu sẽ trở mặt với cậu sao?"

Cố Phong suy nghĩ hai giây, cảm thấy Trần Trì nói cũng có lý, thế là gọi mọi người lại, hùng hổ kéo nhau về phía căn phòng kia.

Lúc này, Cố Uyên đang rót nước cho Chu Trì Ngư thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài ——

"Tiểu Ngư, cậu không sao chứ?"

"Bọn tôi có thể vào xem thử được không?"

Cố Phong lấy sẵn lý do bao biện đã chuẩn bị trước, phấn khích nhập mật mã mở cửa, lúc cánh cửa bật mở, Cố Uyên đang cúi xuống giúp Chu Trì Ngư mang dép.

Đèn flash chớp liên tục, Cố Phong giả bộ sửng sốt, miệng lại lớn tiếng chất vấn Cố Uyên sao lại ở đây.

Trong căn phòng vốn yên tĩnh lập tức hỗn loạn bởi tiếng chụp hình, Cố Phong giơ máy ảnh lên, chỉnh tiêu điểm vào cảnh Chu Trì Ngư đang ôm lấy Cố Uyên: "Hai người đang làm cái gì vậy?"

Càng lúc càng nhiều người ùa vào trong phòng, và lúc này, Cố Uyên dường như đã nhận ra mục đích của Cố Phong. Hắn giúp Chu Trì Ngư mang xong dép, khẽ cười hỏi Cố Phong: "Có chuyện gì không?"

Cố Phong nhìn thấy quần áo Chu Trì Ngư còn chỉnh tề thì trong lòng cảm thấy không ổn, cùng lúc đó, người bạn phụ trách mua hương liệu cũng căng thẳng khi thấy lư hương đã bị tắt.

Cố Uyên thật sự không làm gì Chu Trì Ngư sao?

Điều này sao có thể?

Trong đầu hắn ta điên cuồng hiện lên vô số khả năng, hai mắt đỏ bừng vì tức giận, luống cuống tay chân giơ máy ảnh lên.

Đến nước này rồi, hắn ta chỉ có thể cắn răng nói: "Anh với Ttểu Ngư đang làm gì? Anh không cảm thấy hai người quá thân mật sao?"

Cố Uyên nhìn thẳng vào vẻ mặt căng thẳng của Cố Phong, chậm rãi bước tới trước mặt hắn ta. Đám bạn phía sau Cố Phong lập tức yếu thế đi rõ rệt.

"Thân mật? Thế nào gọi là thân mật?" Giọng Cố Uyên trầm xuống: "Tôi giúp em trai tôi mang giày mà cũng là thân mật?"

"Mấy người... camera đều chuẩn bị sẵn hết à?"

Trong phòng thoáng cái xôn xao, Cố Uyên dựa vào bàn, lấy một ly nước đưa cho Cố Phong: "Uống cho bình tĩnh lại."

Hắn liếc mắt nhìn quanh căn phòng được trang bị sẵn thiết bị theo dõi, rõ ràng là đã lên kế hoạch từ trước. Cố Uyên không tin Cố Phong lại nghĩ rằng hắn sẽ làm gì đó với Chu Trì Ngư.

"Tôi chỉ sợ tiểu Ngư gặp chuyện ngoài ý muốn thôi." Cố Phong giơ tay ra hiệu cho đám bạn rút lui: "Giờ anh đã đến rồi thì tôi đi trước."

Tiếng bước chân vội vã vang lên lần nữa, Cố Phong nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt Cố Uyên dừng lại trên lư hương trong phòng, cẩn thận giữ lại vật bên trong, sau đó gọi trợ lý đưa Chu Trì Ngư đến bệnh viện.

Cùng lúc đó, Cố Phong và đám bạn lại tiếp tục bàn mưu tính kế, dự định lợi dụng vài giây quay được cảnh ôm nhau để dựng chuyện.

Trong đoạn video đó, đúng là Chu Trì Ngư có ôm lấy Cố Uyên, nhưng anh em nhà ai lại thân thiết đến mức ấy? Cố Phong cho người cắt ghép các đoạn video có tiếp xúc tay chân giữa hai người rồi dựng thành clip, nhất định sẽ khiến dư luận bàn tán ầm ĩ.

...

Buổi tối, ông Cố đang tham dự tiệc thì vội vã tới bệnh viện. Sau khi biết Chu Trì Ngư bị đầu độc một cách mơ hồ, ông vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. Đặc biệt là khi bác sĩ giải thích về công dụng của loại độc này thì ông càng sững sờ.

"Đây là tôi tìm thấy trong phòng nghỉ của tiểu Ngư."

Cố Uyên không nói ra tên Cố Phong, chỉ đơn giản kể lại diễn biến sự việc: "Tiểu Ngư bị ai đó chuốc say rồi đưa vào phòng đó. Còn ai chuốc thì phải chờ tiểu Ngư tỉnh lại mới hỏi được. Nhưng không biết sao hôm nay Cố Phong lại dẫn bạn bè cầm điện thoại xông vào, trông rất hoảng loạn."

"Cố Phong?" Ông Cố hơi chần chừ: "Nó thì liên quan gì đến tiểu Ngư?"

Cố Uyên gật đầu: "Con cũng không rõ."

Tối hôm đó, Cố Uyên nhận được tin nhắn từ Lâm Cẩn Du.

[ Người ta đang điên cuồng lan truyền đoạn clip thân mật của anh với em anh đó, từ ngữ dùng thì cực kỳ th* t*c, anh biết chuyện chưa? ]

Cố Uyên đáp: "Chưa, cậu gửi tôi đoạn đó được không?"

Lâm tiểu thư nhanh chóng gửi toàn bộ lịch sử trò chuyện đã chụp màn hình lại cho hắn, cũng tốt bụng nhắc nhở: "Mấy người đầu tiên lan truyền đoạn đó, tôi có quen, hình như quan hệ rất thân với Cố Phong."

Cố Uyên: "Cảm ơn."

Chỉ sau một đêm, tất cả các gia tộc có mối quan hệ với Cố gia hoặc Chu gia đều nghe được tin đồn. Khi Cố Thành được bạn bè nhắc nhở, ông Cố cũng vừa biết chuyện.

Nếu như Cố Uyên không chủ động kể về Cố Phong trước, có lẽ ông Cố đã nghi ngờ hắn có ý đồ gì với Chu Trì Ngư. Nhưng kết quả chẩn đoán ở bệnh viện hôm qua đã nói rất rõ: Lần này Chu Trì Ngư bị người khác cố tình hãm hại.

Bạch Ôn Nhiên sau khi xem xong đoạn clip, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: "Theo em thấy, có người muốn hãm hại tiểu Uyên của chúng ta!"

Trong đoạn video, hai người thật ra không quá thân mật, nhưng sau khi bị một số người cố tình diễn giải quá mức, câu chuyện "tình cảm loạn luân giữa hai anh em" bắt đầu lan rộng.

"Em đừng lo, ba đang điều tra chuyện này rồi." Cố Thành dịu dàng trấn an Bạch Ôn Nhiên: "Mấy người đó khó khăn lắm mới bắt được sai sót của nhà ta, chắc chắn sẽ nhân cơ hội thổi phồng và tung tin khắp nơi."

Mạch máu trên trán Bạch Ôn Nhiên theo từng hơi thở mà nhè nhẹ nhảy lên: "Em chỉ là thấy xót xa cho hai đứa nhỏ bị bịa đặt điều tiếng."

"Không cần lo." Cố Thành cười nhạt: "Bọn chúng không yếu đuối như em tưởng đâu."

[ Bọn họ là anh em mà loạn luân à? ]

[ Tôi đoán chắc là Cố gia sai Cố Uyên đi dụ dỗ Chu Trì Ngư thôi. ]

[ Không lẽ định đoạn hậu luôn? ]

[ Chu Trì Ngư tội thật, từ nhỏ đã bị người ta nuôi như con dâu. ]

[ Ba mẹ tôi lúc nào cũng khen Cố gia lương thiện chính trực, giờ nhìn lại thì ra tính toán kỹ lắm. ]

Cố Minh nhìn chằm chằm vào đống tin nhắn, không hề tỏ ra vui vẻ như Cố Phong tưởng, ngược lại sắc mặt lại càng nặng nề.

"Ba, đây là kế hoạch của con."

"Vậy mà con chỉ quay được có bấy nhiêu?" Cố Minh nhíu mày chặt lại: "Còn lọ hương liệu đâu? Đã tiêu huỷ hết chứng cứ chưa?"

"Chắc là huỷ rồi..."

Cố Phong trong lòng chột dạ: "Sau khi bọn họ rời phòng đó, chắc nhân viên phục vụ đã dọn sạch rồi..."

"Vậy thì tốt." Cố Minh cầm ly rượu, mặt vẫn nghiêm: "Dù đoạn video này không mang tính thuyết phục cao, nhưng cũng đủ khiến Cố Uyên bị công kích. Ông nội con là người sĩ diện, giờ bên ngoài đồn thổi khó nghe như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ giận cá chém thớt lên người Cố Uyên."

"Nhưng mà, con làm quá gấp." Cố Minh nở nụ cười nham hiểm: "Đợi đến khi bọn họ thật sự lên giường với nhau rồi chụp ảnh thì mới gọi là đòn chí mạng, đến lúc đó đời Cố Uyên coi như xong."

Cố Phong cũng bắt đầu thấy hối hận, nhưng giờ đã lỡ rồi, không còn đường lui. Lần này kế hoạch với hắn ta mà nói đúng là hơi liều. Ban đầu hắn ta định bắt quả tang Cố Uyên tại trận, đến khi Cố gia rối loạn cả lên, chắc chẳng ai truy cứu video là từ đâu ra.

Lúc này, Cố Uyên chắc chắn sẽ đoán được video do hắn ta tung ra, nhưng hắn ta đã chuẩn bị sẵn lời giải thích rồi.

Lúc đó, điện thoại của Cố Minh vang lên. Hắn ta nhìn thấy vẻ mặt ngày càng u ám và giọng trầm thấp của ba mình, trong lòng bỗng dâng lên một tia bất an.

"Ông nội con gọi chúng ta qua gặp."

...

Trong phòng ngủ của Chu Trì Ngư, Cố Uyên đang ở lại trông.

Bác sĩ nói Chu Trì Ngư nhạy cảm với thuốc, trong thời gian này sẽ dễ buồn ngủ, khuyên người nhà đừng quá sốt ruột.

Tại khách sạn Lan Nhất, ông Cố đã cho người điều tra rõ mọi chuyện.

Sáng hôm đó, quả thật có người từng vào căn phòng kia. Qua theo dõi, người đó là một thiếu niên mặc áo trắng – đúng là người đã dẫn Cố Uyên đến tìm Chu Trì Ngư.

Trước đó, căn phòng đó được một cặp vợ chồng ngoại quốc đặt trước. Khách sạn cam đoan chỉ khi khách yêu cầu thì họ mới đốt hương liệu trong phòng. Mà người đặt căn phòng đó chính là bạn của Cố Phong.

Sự thật quá rõ ràng, ông Cố thậm chí còn nhìn thấy Cố Phong dẫn theo bạn xông vào trước, còn cầm điện thoại sẵn sàng quay phim.

Ông không hiểu nổi hành động của cháu mình, càng không thể ngờ Cố Phong lại có thể ngu xuẩn đến mức này.

"Gọi bọn họ chờ dưới nhà, bảo Cố Uyên xuống."

Cố Uyên sau khi nhận cuộc gọi từ quản gia, lập tức xuống tầng. Chưa kịp tới nơi, hắn đã nghe tiếng r*n r* đau đớn của Cố Phong.

Cây gậy gỗ nặng nề giáng xuống lưng Cố Phong, đến mức ly trà cũng phải rung lên.

Cố Phong vẫn cố chống chế, nước mắt nước mũi: "Ông ơi, video đó là bạn con đăng, không liên quan gì tới con cả!"

"Mày còn dám nói dối!" Giọng ông Cố khàn khàn như giấy ráp cọ vào, đôi mắt đục ngầu đầy tia máu: "Mày rốt cuộc là hận Cố Uyên đến mức nào mà dùng cách hèn hạ tổn thương tiểu Ngư như vậy để hại thằng bé!"

Cố Minh ngồi thẳng, từ đầu đến cuối không nói lời nào để bênh vực Cố Phong.

Trước bằng chứng rành rành, ông ta không còn lời nào để cãi, chỉ sợ ông cụ sẽ lây giận sang mình.

Cố Uyên đứng bên cạnh sofa, hai chân bắt chéo, mặt lạnh tanh như không quan tâm đến mọi thứ.

"Ông nội, để tránh xử oan Cố Phong, con đề nghị báo cảnh sát."

Cố Uyên bình tĩnh nói: "Loại dược phẩm bị cấm như thế này rốt cuộc là từ đâu mà ra, ai là người mua, con tin là sẽ nhanh chóng điều tra ra thôi."

"Anh!" Cố Phong lúc này hoàn toàn hoảng loạn, quỳ sụp xuống, bò lên phía trước: "Ông nội, xin ông ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát!"

Cố Uyên khẽ cười, ánh mắt mang chút khinh thường lướt qua rồi từ từ nhìn sang Cố Minh.

"Ông nội, có người không ưa con thì cũng không sao, nhưng không được phép làm hại tiểu Ngư."

"Con lên lầu với em ấy trước."

Chuyện đến nước này, Cố Uyên không cần nói thêm nữa, quay người đi lên lầu chăm sóc Chu Trì Ngư. Hắn đợi đến khi hai ba con Cố Minh rời khỏi mới gõ cửa thư phòng của ông nội.

"Ông nội."

Cố Uyên ngồi xuống, khẽ cúi đầu: "Có chuyện con cần nói với ông."

Hôm nay ông Cố bị Cố Phong làm tức giận đến đau tim, vừa uống thuốc xong: "Chuyện gì?"

"Tiểu Ngư chẳng phải thích một nam sinh sao?"

Cố Uyên cẩn thận nói: "Sau khi người kia biết chuyện, không muốn tiếp xúc với em ấy nữa, tiểu Ngư buồn lắm."

"Cái gì?" Ông Cố như nghe được chuyện nực cười, vòng chuỗi gỗ đàn hương trên tay ông đập mạnh vào mặt bàn: "Loại nam sinh như vậy không còn qua lại nữa là chuyện tốt!"

"Nhưng ở bên ngoài người ta đang đồn là cháu với tiểu Ngư có quan hệ không đứng đắn."

Cố Uyên áy náy cúi đầu: "Ông nói xem, sau này em ấy còn yêu đương kiểu gì được nữa? Những gì Cố Phong đã làm chẳng phải là phá hủy cả đời tiểu Ngư sao?"

Ông Cố nghe vậy thì huyết áp lại tăng vọt.

"Cho nên con nghĩ, nếu sau này tiểu Ngư không tìm được bạn trai... thì con sẽ chăm sóc em ấy cả đời."

Bình Luận (0)
Comment