Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 87

Những lời này khiến ông Cố khựng lại, trong mắt lóe lên sự do dự. Ông nhìn chằm chằm vào chén trà nhỏ đặt trên bàn, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên gương mặt kiên định của Cố Uyên.

Chuyện Cố Uyên cùng Chu Trì Ngư tình cảm mập mờ gần đây quả thật đã trở thành đề tài bàn tán trong các buổi trà lẫn buổi tiệc. Nếu sau này Chu Trì Ngư thật sự có người yêu thì cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Tất cả đều là do Cố Phong đã hại Chu Trì Ngư.

"Con biết mục đích Cố Phong làm vậy là gì không?"

Gương mặt ông Cố trầm xuống, ông ngày càng chán ghét những cuộc đấu đá trong gia tộc.

"Cố Phong vốn không ưa con."

Cố Uyên hạ thấp giọng: "Nó có thể hại con, nhưng không thể động đến tiểu Ngư. Tiểu Ngư sau khi tỉnh lại đã nói với con, em ấy đồng ý uống rượu cùng Cố Phong là vì lần này nó lấy danh nghĩa của ông để mời."

Sát khí quanh người ông Cố càng lúc càng nặng, bàn tay đầy chai sạn đập mạnh xuống tay vịn ghế: "Đúng là đồ con cháu bất hiếu!"

"Ông nội, đến nước này rồi, việc giải thích trước mặt mọi người về mối quan hệ của con và tiểu Ngư cũng không còn quan trọng nữa." Cố Uyên đưa ra kế hoạch tiếp theo: "Con muốn đưa tiểu Ngư ra nước ngoài học, để tạm thời quên đi đoạn ký ức này."

Từ khi Cố Uyên sang MIT, ông Cố vốn đã tính toán đưa Chu Trì Ngư ra nước ngoài học. Một thiếu niên mới 18 tuổi, lòng tự trọng vốn cao, giờ lại gặp chuyện như vậy, ông sợ tiểu Ngư sẽ bị người ta bàn ra tán vào, lặng lẽ chịu đựng, lâu dần sẽ để lại tổn thương nặng nề cả thể xác lẫn tinh thần. Vì thế, ông rất tán thành phương án của Cố Uyên.

Dù ông đã cho người điều tra để làm sáng tỏ chuyện này, nhưng chẳng thể nào bịt miệng thiên hạ. Những chuyện kiểu này lại là thứ lan truyền nhanh nhất trong giới.

Sau khi cân nhắc kỹ, ông Cố gật đầu: "Để nó đi MIT đi. Việc nhập học ông sẽ lo liệu."

Cố Uyên khẽ "vâng" một tiếng: "Ông  yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."

Sau khi Cố Uyên rời đi, ông Cố cầm lấy ấm tử sa, một mình đứng trước cửa sổ.

Tuy từ trước đến nay ông không đặt quá nhiều kỳ vọng vào Cố Phong, nhưng cũng không ngờ đứa cháu này sau khi bị Cố Minh xúi giục lại trở nên độc ác đến vậy.

Ông gọi Bạch Ôn Nhiên và Cố Thành đến để nghe ý kiến của họ.

Bạch Ôn Nhiên tức giận không để đâu cho hết: "Ba, cách làm độc ác như vậy đã vượt quá giới hạn con có thể chấp nhận. Chúng ta không báo cảnh sát đã là nhượng bộ lớn nhất rồi. Danh dự của hai đứa nhỏ bị tổn hại, đây là chuyện lớn, tuyệt đối không thể coi như chưa có gì."

Cố Thành vỗ vai vợ để trấn an, rồi hỏi: "Ba, ý tiểu Uyên là gì?"

"Nó nói, nếu vì chuyện này mà tiểu Ngư không tìm được người thích hợp thì nó sẽ chịu trách nhiệm với tiểu Ngư."

"Thật quá hoang đường." Bạch Ôn Nhiên lập tức cắt ngang: "Chẳng lẽ vì chuyện này mà để tiểu Uyên phải đánh đổi cả đời hạnh phúc sao?"

"Đó là ý nguyện của tiểu Uyên." Ông Cố bị cãi vã làm cho đau đầu, đôi mày nhíu chặt: "Hơn nữa, tiểu Ngư là người bị Cố Phong hãm hại. Về tình về lý, Cố gia phải có thái độ rõ ràng."

"Thái độ chính là hi sinh tiểu Uyên ư?" Lần đầu tiên Bạch Ôn Nhiên trực diện tranh luận với ông Cố: "Con tuyệt đối không đồng ý!"

Thấy tình thế căng thẳng, Cố Thành lên tiếng hòa giải: "Ôn Nhiên, anh hiểu em thương nó, nhưng chúng ta có thể nói chuyện thêm với tiểu Uyên."

Bạch Ôn Nhiên hít sâu một hơi, giọng vẫn kiên quyết: "Em tuyệt đối không để nó vì chuyện này mà hi sinh hạnh phúc cả đời."

...

Đêm khuya, sau khi Chu Trì Ngư tỉnh lại không lâu, ông Cố đã đến.

Cậu đặt bát cháo lên bàn, rồi vẫy tay về phía ông Cố: "Ông ơi!"

Nhìn đôi mắt mệt mỏi của ông, trái tim Chu Trì Ngư chợt nhói lên, vừa chua xót vừa không nỡ.

Hai ngày nay, cậu chỉ tỉnh lại được hai lần, còn chưa kịp trò chuyện cùng ông. Nhưng nhờ những gì Cố Uyên vừa trao đổi với ông, cậu đã biết hết.

Tấm lưng thẳng ngày nào của ông Cố giờ hơi còng xuống. Ông đưa tay khẽ xoa mái tóc rối bời của Chu Trì Ngư, giọng trầm buồn xen lẫn áy náy: "Là ông không tốt, khiến con bị thương."

Lần ngoài ý muốn này, quả thật quá nguy hiểm.

Nếu không có Cố Uyên...

Ông không dám tưởng tượng trăm năm sau phải đối mặt thế nào với những người anh em nơi suối vàng.

"Nghe nói, cậu nam sinh kia không muốn tiếp tục với con nữa?"

Ánh mắt đục ngầu của ông rũ xuống thấp nhất: "Đó là thiệt thòi của nó. Con không cần để chuyện này trong lòng. Chờ con và anh con ra nước ngoài, một thời gian sau quay lại, mọi người sớm đã quên hết rồi."

"Ông..." Do tác dụng của thuốc, mắt Chu Trì Ngư đỏ hoe: "Ông yên tâm, thật ra con cũng không khó chịu đến vậy đâu."

Cậu biết, chỉ có nói thế này mới khiến Cố Uyên an lòng, nhưng lại không đành lòng thấy ông Cố áy náy mà đau khổ.

"Con... con thật ra..."

Trong khoảnh khắc, Chu Trì Ngư suýt nữa đã muốn nói cho ông Cố biết sự thật, nói cho mọi người biết cậu và Cố Uyên thực sự đang ở bên nhau. Nhưng nghĩ đến việc Bạch Ôn Nhiên sắp sinh, cậu không dám manh động.

Sau khoảng lặng dài, ông Cố run rẩy vỗ vai Chu Trì Ngư: "Là ông quản dạy không nghiêm, mới khiến con bị liên lụy."

"Ông ơi..."

Giọng khàn nghẹn ở cổ họng, Chu Trì Ngư bất chợt ôm chặt ông Cố, đôi mắt ướt áp mặt vào mái tóc bạc: "Con chưa từng trách ông. Đây là lỗi của Cố Phong, không liên quan gì đến ông cả."

Ông Cố giúp cậu chỉnh lại cổ áo, rồi mái tóc hoa râm khẽ chạm lên trán cậu: "Chỉ nghĩ thôi cũng sợ. Nếu thật sự có chuyện, ông không biết phải đối mặt với người nhà con thế nào."

Nghĩ đến việc Cố Phong lợi dụng danh nghĩa của mình để lừa Chu Trì Ngư, ông Cố lạnh buốt cả người.

"Ông cũng là người nhà của con."

Chu Trì Ngư giọng run rẩy: "Nếu không có ông, con chắc chắn chẳng thể lớn lên bình an như hôm nay."

Lần này, ông Cố không nói xin lỗi nữa. Ông ôm chặt lấy Chu Trì Ngư, nước mắt trên khuôn mặt già nua chậm rãi rơi xuống: "Thật ra ông không nỡ cho con đi du học. Sang bên kia rồi, con phải thường xuyên gọi điện cho ông."

"Ông ơi..." Chu Trì Ngư cảm thấy mình như muốn vỡ ra. Rõ ràng đã hứa khi lớn lên sẽ hiếu kính ông Cố thật tốt, vậy mà giờ lại khiến ông đau lòng như thế.

"Con sẽ sớm trở về. Sau này sẽ không bao giờ rời đi nữa."

"Chuyện này không ảnh hưởng gì đến con đâu."

Những lời Cố Uyên nói với ông Cố, cậu thực sự cảm kích. Nhưng ông Cố chắc chắn nghĩ cậu đang rất đau khổ.

Họ dựa vào chuyện này để làm cái cớ, thuận thế để Cố Uyên ở bên cậu mãi mãi, gánh trách nhiệm cùng cậu.

Nhưng bây giờ, Chu Trì Ngư cảm thấy điều này không đúng.

Nước mắt của ông Cố thấm vào áo cậu, để lại vết đậm màu. Cậu cúi mặt, ánh mắt đầy áy náy không cách nào giấu được: "Ông ơi, con xin lỗi."

"Con xin lỗi ông làm gì?" Ông Cố nhẹ nhàng nắm tay cậu, vừa dặn dò vừa lưu luyến: "Ông sẽ chờ con từ Mỹ trở về, lúc đó con hãy làm tập đoàn ngày càng lớn mạnh, để ông còn được hưởng phúc."

"Vâng vâng!" Chu Trì Ngư rưng rưng: "Khi ông nghỉ hưu, hãy đến ở cùng con. Con sẽ xây cho ông một lâu đài dành riêng cho ông, sẽ có cả một đội người hầu chăm sóc."

Ông Cố cười, giọng xen lẫn nghẹn ngào: "Được."

...

Sau khi quyết định để Chu Trì Ngư đi du học, trợ lý của ông Cố bắt đầu sắp xếp tư cách trao đổi sinh viên MIT cho cậu.

Khi biết Chu Trì Ngư đã chuẩn bị từ sớm, ông không khỏi nhìn cậu với con mắt khác xưa.

Ông vốn nghĩ cậu thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, chắc chỉ ham chơi. Không ngờ cậu không chỉ học giỏi mà còn dẫn dắt cả đội nghiên cứu khoa học, chuẩn bị khởi nghiệp lớn.

Khi nghe hạng mục cậu tham gia là NeuraLink Therapeutics, ông Cố càng ngạc nhiên hơn. Đây lại là hạng mục đã có hợp tác với viện nghiên cứu não bộ của MIT. Chu Trì Ngư sang đó học tập một năm, hoàn toàn thuận lợi.

"Nó sớm đã có kế hoạch rồi."

Sau khi biết chuyện, Cố Uyên thấy Chu Trì Ngư đang chuẩn bị hồ sơ nhập học. MIT khai giảng cuối tháng, tức là chưa đầy hai tháng nữa họ sẽ sang Mỹ.

Những ngày này, Bạch Ôn Nhiên thường xuyên tìm Cố Uyên trò chuyện. Thái độ của bà, hắn đều hiểu – bà lo rằng hắn vì "trách nhiệm" mà từ bỏ hạnh phúc của mình.

Hắn muốn thẳng thắn, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

...

Hôm nay là Tết Dương lịch, các hậu bối của Cố gia đều tụ tập ở nhà cũ ăn cơm, chỉ trừ nhà Cố Minh.

Không khí lần này có phần nặng nề.

Tâm trạng ông Cố không tốt, mấy người trẻ trong nhà cũng không dám hỏi. Thẩm Vũ Tiêu ngồi cạnh mẹ, ánh mắt lặng lẽ nhìn Chu Trì Ngư và Cố Phong.

Dù mấy năm qua du học Đức, nhưng chuyện ầm ĩ gần đây trong Cố gia hắn ta vẫn nghe thấy.

Hắn ta biết Cố Phong ghét Cố Uyên, nhưng không ngờ lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.

Mẹ hắn ta nói, chiêu hãm hại Cố Uyên còn quá vụng về. Việc ông nội từ bỏ nhà Cố Phong không chỉ vì họ xấu xa, mà còn vì họ ngu dốt.

"Tiểu Ngư, nghe nói con sắp đi Mỹ học?" Cô út hỏi với giọng tiếc nuối: "Vậy thì giống như tiểu Uyên, nửa năm mới về một lần."

Chu Trì Ngư cười tươi: "Nếu cô nhớ con, con có thể trở về thăm cô."

Quả nhiên, miệng vẫn ngọt như khi còn nhỏ.

Thẩm Vũ Tiêu nhìn hai gương mặt của Chu Trì Ngư và Cố Uyên, thầm oán ông trời bất công.

Mỗi lần tụ họp gia đình, hắn ta lại thấy hai người kia càng lớn càng đẹp, thậm chí còn rạng rỡ hơn hồi bé.

Sau bữa cơm, Chu Trì Ngư ở bên ông Cố cùng người thân chuyện trò. Gần đây cậu luôn quấn lấy ông, nếu không phải ông từ chối, chắc cậu đã đòi ngủ chung.

Khi chỉ còn mười phút nữa đến giờ đếm ngược năm mới, Chu Trì Ngư đã ngủ gục trong lòng ông Cố. Ai cũng biết ông thương Chu Trì Ngư hơn cả cháu ruột nên cảnh này chẳng ai thấy lạ.

Mỗi năm, cả nhà Cố gia đều viết điều ước năm mới bằng bút lông rồi treo lên cây cầu phúc. Thẩm Vũ Tiêu vừa viết xong thì gặp Cố Uyên.

Hắn ta ngập ngừng, nhớ lại những lời đồn mình nghe được: "Cố Uyên..."

"Anh với Chu Trì Ngư ——"

Nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia, hắn ta lập tức nuốt lời.

Bọn bạn hắn ta nói, hai người từng bị bắt gặp thân mật trong phòng.

"Các anh sang Mỹ học, nhớ chú ý an toàn."

Cố Uyên viết xong điều ước, chỉ đáp ngắn gọn: "Ừ, cậu cũng vậy."

Đợi Cố Uyên đi rồi, hắn ta mới liếc qua điều ước trên giấy: "Tuế tuế trường tương kiến, hàng năm cộng lúc này."

*Mỗi năm đều được gặp nhau, mãi mãi cùng nhau vào thời khắc này.

...

Một tháng sau, Bạch Ôn Nhiên thuận lợi sinh hạ một bé trai khỏe mạnh.

Sau khi cùng mẹ và em trai vượt qua giai đoạn này, Cố Uyên cùng Chu Trì Ngư bước lên chuyến bay sang Mỹ.

Trên máy bay, Chu Trì Ngư ngẩn ngơ nhìn tầng mây dày đặc ngoài cửa sổ, lòng rối bời.

Cố Uyên thấy cậu có tâm sự, khẽ hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"

Chu Trì Ngư ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: "Anh, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Cố Phong đã từng cố tình gây khó dễ, cũng chỉ khiến tình cảm của hai người càng thêm gắn bó. Theo cách nghĩ của Cố Uyên, việc cần làm bây giờ là dùng thời gian để từ từ hóa giải vấn đề này.

Nhưng Chu Trì Ngư lại không muốn như vậy.

"Chờ khi kỳ trao đổi một năm kết thúc, em muốn nói với ông chuyện của chúng ta."

Trong mắt Cố Uyên thoáng hiện sự ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu được tâm tình của Chu Trì Ngư.

"Rõ ràng em rất thích anh, vậy mà vẫn phải giả vờ như chỉ cùng anh lập nhóm sinh hoạt, em không muốn như thế."

Chu Trì Ngư hiểu, cách nghĩ của Cố Uyên là an toàn nhất, nhưng trong lòng cậu lại có chút mâu thuẫn.

"Em sẽ đến xin lỗi ông, nói cho ông biết em đã lừa ông."

"Tiểu Ngư."

Cố Uyên từ tốn giơ tay, lòng bàn tay khẽ lướt qua đáy mắt mang theo chút buồn bã của Chu Trì Ngư: "Những ngày này, em vẫn luôn suy nghĩ chuyện đó phải không?"

"Vâng." Chu Trì Ngư cúi đầu, buồn bực nói: "Anh, ý nghĩ của em có phải còn quá non nớt không?"

"Không, anh hiểu được tâm trạng của em."

Cố Uyên khẽ siết chặt tay, trong mắt đen thẳm ẩn chứa chút mệt mỏi.

"Nếu có thể, anh cũng muốn nói cho mọi người biết rằng chúng ta là người yêu."

Chu Trì Ngư nhìn chằm chằm Cố Uyên, tự trêu chính mình: "Chỉ là... bọn họ cứ gọi em là con dâu nuôi từ bé cũng chẳng sao, em thật sự không để ý đến danh tiếng đó."

Cố Uyên nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh ấy, cúi xuống hôn nhẹ lên mặt cậu.

Dù thế nào đi nữa, trong khoảng thời gian này ở Mỹ, ít nhất bọn họ cũng có thể công khai nói mình đang yêu nhau.

"Vậy chúng ta chuẩn bị một chút, chọn ngày nói thẳng với các trưởng bối."

Mười tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Los Angeles.

Chu Trì Ngư ngồi trên chiếc vali, thảnh thơi ăn vặt.

Cố Uyên kéo cậu đi, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn cậu một cái.

Ở sân bay, có người tiễn biệt người yêu, cũng có người hội ngộ bạn bè. Hai người họ trông chẳng khác nào một đôi tình nhân bình thường, không chút kiêng dè mà ôm nhau thân mật.

Khi Cố Uyên trộm hôn cậu, Chu Trì Ngư giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh chung rồi đặt làm hình nền màn hình khóa.

Bình Luận (0)
Comment