Chu Trì Ngư làm thủ tục nhập học rất thuận lợi. Nhân dịp cuối tuần, Cố Uyên dẫn cậu đi Whole Foods mua thêm ít đồ dùng cần thiết mấy ngày nay, hai người giống như một cặp tình nhân bình thường, bắt đầu sắp xếp cho căn nhà nhỏ của mình.
Trong lúc đó, Chu Trì Ngư gặp phải một vấn đề khó xử: Có nên ở chung với Cố Uyên hay không.
Khi chọn đồ dùng trên giường, cậu để ý thấy Cố Uyên mua toàn là đồ đôi, ví dụ như gối đôi được thiết kế riêng, hoặc chăn đôi.
Về đến nhà, cậu vừa dọn dẹp vừa kín đáo quan sát từng cử chỉ của Cố Uyên.
Quả nhiên, Cố Uyên có tính toán sẵn rồi!
Mới vừa đưa cậu sang Mỹ mà đã bắt đầu triển khai kế hoạch.
Chu Trì Ngư thậm chí còn cảm giác Cố Uyên đã chuẩn bị cả bao cao su đâu ra đấy.
"Em thích ga giường màu xanh nhạt."
Chu Trì Ngư nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở bộ ga màu xanh nhạt mà Cố Uyên vừa lấy ra: "Em thích cái này, sao anh lại không nhớ?"
Cố Uyên thoáng ngạc nhiên, ánh mắt đảo quanh phòng: "Tiểu Ngư, cái này là anh—"
"Đừng nói nữa." Chu Trì Ngư cố tình làm mặt nghiêm, giả bộ thám tử, khẽ kéo ngăn kéo cạnh giường: "Nếu em đoán không lầm thì trong này chắc chắn có vài thứ khó nói ra miệng."
Cố Uyên nhướn mày: "Khó nói ra miệng?"
"Đúng vậy." Chu Trì Ngư cúi đầu nhìn, phát hiện bên trong chỉ toàn đồ dùng sinh hoạt đơn giản, chẳng có thứ gì như cậu tưởng tượng.
"Ờ... chắc là ở trong tủ quần áo?"
Cậu xấu hổ gãi cằm, mở tủ quần áo của Cố Uyên, lại phát hiện bên trong rất gọn gàng, chỉ toàn quần áo màu nhạt, chẳng còn gì khác.
Thấy cậu ngẩn ngơ, Cố Uyên chỉ vào bộ ga: "Anh đã đổi sang bộ màu xanh nhạt cho em rồi."
"Hả?" Chu Trì Ngư mới phản ứng: "À... anh đổi sẵn cho em luôn hả..."
"Ừ."
Cố Uyên cười, vén góc chăn lên: "Em thấy thế nào?"
"Em... em chẳng nghĩ gì cả." Lần này đến lượt Chu Trì Ngư luống cuống: "Để em phụ anh đổi ga giường."
Trong lúc lúng túng, cậu cúi gằm mặt, ngay cả cổ cũng ửng hồng.
Cậu càng né tránh thì Cố Uyên càng muốn nhìn, không chỉ nhìn từ giường mà còn giả vờ lấy đồ để tiến lại gần hơn.
"Tiểu Ngư, có phải em nghĩ anh muốn ngủ chung phòng với em không?"
"Không! Em đâu có tự luyến như thế."
Chu Trì Ngư nhảy xuống giường đơn, ném lại một câu: "Anh tự làm đi!", rồi chạy về phòng mình.
Cố Uyên mấp máy môi, định gọi cậu lại, nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Đêm đó, hắn nướng bánh pie táo dụ Chu Trì Ngư ra khỏi phòng, dỗ dành mãi mới khiến cậu chịu ra rồi không nhắc lại chuyện vừa nãy nữa.
Vài ngày trôi qua, ban công nhà Cố Uyên đã được Chu Trì Ngư trang trí lộng lẫy, còn mua cả kệ kính để trưng bày mấy hộp blind box búp bê nhỏ.
Chu Trì Ngư vốn từ nhỏ đã thích cây cối hoa lá, đặt mua hạt giống cây cảnh trên mạng rồi mày mò trồng suốt.
Căn hộ vốn sạch sẽ, hơi trống trải của Cố Uyên, chỉ trong ba ngày đã hoàn toàn thay đổi, gần như bị đồ đạc của Chu Trì Ngư lấp kín.
Nhưng Cố Uyên không hề thấy bừa bộn, ngược lại còn thấy an tâm, hài lòng. Cái cảm giác cô đơn nơi đất khách biến mất hẳn.
Chiều hôm ấy, Cố Uyên ngồi đọc sách yên tĩnh ở bàn, nhưng rồi lại bị tiếng hát khe khẽ của Chu Trì Ngư thu hút.
Chu Trì Ngư đang làm đồ trang trí hoa khô, bảo rằng trên mạng có nhiều hướng dẫn, buổi tối bật đèn lên sẽ rất lãng mạn. Mục tiêu của cậu là biến ban công của Cố Uyên thành một khu vườn mini.
"Tiểu Ngư, tối nay muốn ăn gì?"
Không kiềm được nữa, Cố Uyên gấp sách lại, sải bước dài đi về phía cậu, cúi xuống bế cậu lên: "Ăn đồ Trung hay món Tây?"
Còn ba ngày nữa mới chính thức khai giảng, nên hai người tranh thủ tận hưởng những ngày nghỉ cuối cùng bằng cách cùng nhau nghiên cứu thực đơn và nấu ăn.
"Em muốn ăn món cay Tứ Xuyên."
Chu Trì Ngư ngoan ngoãn nằm trong lòng Cố Uyên, dụi dụi: "Có rất nhiều bạn mới đã add Snapchat của em rồi."
Hôm qua, Cố Uyên đã đưa Chu Trì Ngư đi tham gia buổi giao lưu trước khai giảng của khoa Tài chính. Mọi người đều rất tò mò về cậu du học sinh có gương mặt châu Á này, hôm nay đã có năm bạn chủ động xin cách liên lạc và rủ cậu đi chơi.
"Vòng quan hệ của du học sinh phức tạp lắm."
Cố Uyên đặt Chu Trì Ngư ngồi xuống ghế sofa, rút khăn giấy ướt rồi ngồi cạnh, kiên nhẫn lau sạch bùn đất dính trên ngón tay cậu: "Nhóm bạn bè thường tụ tập theo nhóm rõ ràng, đặc biệt những người có điều kiện gia đình tốt thì càng được hoan nghênh hơn."
Chu Trì Ngư nhân tiện nhấc chân, tựa vào ngực Cố Uyên, ra hiệu muốn hắn xoa bóp cho mình: "Em còn tưởng bọn họ muốn kết bạn với em vì em đẹp trai cơ."
Cố Uyên dừng lại một chút, cúi mắt cười nhạt: "Cũng có thể lắm."
"Anh chắc đang cười thầm em chứ gì." Chu Trì Ngư nhướng mày: "Thấy em tự luyến quá đúng không?"
"Đương nhiên không phải." Khóe môi Cố Uyên khẽ cong: "Tự tin là một phẩm chất tốt, bé cá mũm mĩm nhà anh từ nhỏ đã thế rồi."
"Hứ." Chu Trì Ngư húc nhẹ vào người anh, rồi gục đầu lên vai: "Ngày mai bọn họ có buổi tụ tập, em có nên đi không?"
Cố Uyên đáp: "Đi đi."
"Anh đi cùng em nhé."
Tối hôm sau, Cố Uyên lái xe đưa Chu Trì Ngư đến địa điểm tụ tập — một quán bar.
Những người mời Chu Trì Ngư đa phần cũng là châu Á, trong đó sinh viên Hàn chiếm nhiều nhất.
Trước khi vào, Cố Uyên dặn dò: ở Mỹ, luật mỗi bang khác nhau, có nơi hợp pháp cả việc dùng c*n s*. Con nhà giàu thì lại hay thích thử mấy trò mới lạ, nên bọn buôn m* t** thường lợi dụng cơ hội đó.
"Còn nữa, tốt nhất đừng để lộ tên công ty gia đình, cứ giữ kín một chút thì hơn."
"Anh sợ bọn họ phát hiện quan hệ của chúng ta, sau này gây phiền phức à?"
Chu Trì Ngư rất nhanh hiểu ý. Ở trong nước, có thể có nhiều người biết đến cậu hơn, nhưng tập đoàn chưa bao giờ công khai hình ảnh của cậu. Ở nước ngoài, đám con nhà giàu này có khi còn chẳng biết tên cậu.
"Không chỉ vì vậy."
Cố Uyên giải thích: "Nơi này phức tạp, anh lo có tổ chức xấu nào đó nhắm vào, có thể xảy ra chuyện bắt cóc."
"Em hiểu rồi." Chu Trì Ngư vỗ vỗ cái túi mình mang theo, cười nói: "Người giàu không nên để lộ tài sản."
"Cũng không cần quá lo đâu."
Cố Uyên xoa đầu cậu: "Nếu gặp nguy hiểm, có thể báo ngay cho công ty an ninh bên này. Họ có thiết bị rất chuyên nghiệp, sẽ nhanh chóng định vị được chúng ta."
Ông Cố luôn làm việc rất chu toàn, hằng năm đều bỏ ra số tiền lớn thuê dịch vụ an ninh ở Mỹ để đảm bảo an toàn cho gia đình.
"Đỉnh thật."
Chu Trì Ngư giơ cổ tay lên đùa: "Vậy em lập luôn một cái tên tiếng Anh, gọi là Finn nhé."
Cậu quyết định trong nửa năm ở nước ngoài, sẽ chỉ dùng tên này khi giao tiếp.
Như vậy, cậu có thể thoải mái tận hưởng tình yêu với Cố Uyên.
"Finn?"
Từ này vốn xuất phát từ tiếng Anh cổ, nghĩa là "cá", ngoài ra còn tượng trưng cho màu vàng óng và sức sống, rất hợp với tính cách của Chu Trì Ngư.
"Có lẽ anh cũng nên đổi tên."
Cố Uyên nắm tay Chu Trì Ngư bước vào quán bar: "Gọi là Marin (biển cả) được không?"
"Anh lại cố tình đặt tên có liên quan đến em chứ gì?" Chu Trì Ngư giả vờ phản đối: "Không cho anh dùng cái tên này."
Cố Uyên không giận, chỉ cười hỏi: "Tại sao vậy, hoàng tử bé Finn của anh?"
Chu Trì Ngư cười tinh nghịch: "Không nói cho anh biết."
Theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, cả hai nhanh chóng tìm được ghế được đặt sẵn.
Trên bàn cao, Emily cùng nhóm bạn đang chơi trò Beer Pong. Khi thấy Chu Trì Ngư tới, mọi người nhiệt tình chào đón, đặc biệt là khi phát hiện cậu còn dắt theo một chàng trai châu Á đẹp trai nữa.
"Hello, tôi là Finn."
Chu Trì Ngư khẽ kéo tay Cố Uyên: "Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi."