"Bạn trai à?" Jenny bưng cho hai người một ly rượu, cười nói: "Hai người thật sự rất đẹp đôi, giống như trong truyện cổ tích vậy."
Jenny sinh ra ở Mỹ nhưng là người Hàn Quốc, nói chuyện không khác gì người bản xứ, chỉ là cô thích chơi cùng người châu Á, thường hay rủ mọi người tụ tập. Cô nhìn sang Chu Trì Ngư, hơi nghiêng đầu: "Cậu làm nghề gì vậy?"
Chu Trì Ngư đáp: "Làm chút buôn bán nhỏ thôi."
"Buôn bán gì?" Hàn Hạo vừa chơi quả bóng bàn trong tay vừa xen vào: "Nhà tôi thì làm về điện tử."
"Chỉ là buôn bán nhỏ lẻ thôi." Chu Trì Ngư kéo Cố Uyên ngồi xuống, chợt nhận ra có ánh mắt chăm chú đang đánh giá mình, hỏi: "Tôi cũng là người Trung, có lẽ cậu biết tôi chứ?"
Người kia hơi sững lại, cùng Cố Uyên liếc nhau rồi nhanh chóng đáp: "Chúng ta từng gặp nhau sao?"
Jenny chen vào: "Cậu ấy là nhị công tử của tập đoàn ẩm thực Kim Thắng nổi tiếng trong nước các cậu đó."
"Ồ." Chu Trì Ngư chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng để tỏ thiện ý vẫn mỉm cười: "Vậy thì từ nhỏ chắc cậu được ăn ngon lắm nhỉ?"
Hoàng Bách chỉ lạnh nhạt liếc Chu Trì Ngư một cái từ trên cao, cầm ly champagne nhấp một ngụm mà chẳng buồn trả lời.
Jenny thấy bầu không khí gượng gạo, bèn chuyển hướng sang Cố Uyên: "Anh tên gì vậy?"
"Tôi là Marin."
Ngồi xuống rồi, lòng bàn tay Cố Uyên vẫn nắm chặt tay Chu Trì Ngư, ngón tay thon dài nhẹ nhàng v**t v* làn da đối phương như đang mân mê một món đồ quý giá.
Jenny nhướng mày: "Tên hai người cũng hợp nhau ghê."
Nửa tiếng sau, lại có thêm ba người nữa đến, trong đó có bạn gái của Hoàng Bách tên Diệp Huệ, cũng là người Trung Quốc.
Chu Trì Ngư cảm thấy buổi tụ tập này chẳng có gì thú vị, mọi người chỉ quanh quẩn chơi trò chơi hoặc khoe những món hàng xa xỉ mới mua, chủ yếu là để phô trương giàu có.
Hoàng Bách có vị thế cao trong nhóm này, Chu Trì Ngư đoán chắc hẳn có liên quan đến gia thế.
Diệp Huệ thì có vẻ xuất thân không được khá giả, đi du học nhờ Hoàng Bách giúp đỡ nên đối với anh ta rất lấy lòng.
"Marin, nhà anh làm gì vậy?" Cô hỏi.
Cố Uyên bình thản trả lời: "Gì cũng làm."
Hàn Hạo nhún vai, trong suy nghĩ của họ, kiểu trả lời mơ hồ này thường có nghĩa gia đình chỉ buôn bán nhỏ lẻ, ngại nói thẳng. Cậu ta còn kín đáo ra hiệu cho Jenny, thắc mắc sao lại mời hai người kia nhập hội.
Bởi bọn họ vốn chỉ chơi với những người có điều kiện tương đương.
Ánh đèn hồng mờ chiếu lên người Chu Trì Ngư. Cậu dựa gọn trong lòng Cố Uyên, thấy hơi chán nhưng vẫn rất hưởng thụ cảm giác này. Thi thoảng có người liếc nhìn hai người, mà được đường đường chính chính gần gũi nhau chốn đông người như vậy khiến Chu Trì Ngư vô cùng vui sướng.
Ca sĩ trong quán lúc này bắt đầu hát một bản ballad một cách lười nhác. Chu Trì Ngư bất chợt ngẩng đầu, ghé vào tai Cố Uyên: "Anh, mình có thể chọn bài không?"
Cố Uyên lập tức hiểu: "Em muốn nghe gì?"
Chu Trì Ngư áp má lên xương quai xanh của hắn, nói nhỏ, giọng hơi ngượng ngùng: "Bài "Quả mọng" đi."
Bàn tay Cố Uyên đặt sau lưng cậu, khẽ xoa nhẹ qua lớp áo: "Được thôi."
Người khác thấy Cố Uyên đi chọn bài thì nhắc: "Quán này phí dịch vụ hơi cao đấy."
Chu Trì Ngư gật đầu cám ơn: "Cảm ơn."
Chẳng bao lâu, ca sĩ trên sân khấu cầm micro lên: "Vừa có một chàng trai đẹp trai đặt một bài tình ca, muốn tặng cho bạn trai của mình."
Cả quán bar ồn ào chợt im bặt, ca sĩ còn hứng thú vẫy tay: "Hãy cùng chúc phúc cho đôi tình nhân này nào."
Một cô gái ngồi gần đó nhanh chóng phát hiện ra nhân vật chính, lập tức nâng ly champagne chúc mừng họ. Bartender cũng nhiệt tình, pha hai ly cocktail cherry rồi đẩy tới trước mặt hai người: "Chúc hai anh hạnh phúc."
Chu Trì Ngư vui vẻ đứng lên, mỉm cười phất tay cảm ơn mọi người. Ánh mắt trong quán hầu hết đều đổ dồn về phía cậu.
Cậu cười rạng rỡ, rồi cùng Cố Uyên ngồi gần sân khấu, vừa uống rượu vừa khẽ nắm tay nhau.
Ở dãy ghế khác, Hoàng Bách nhếch môi mỉa mai: "Nhìn cách họ ăn mặc, tôi còn tưởng gia cảnh khá lắm."
Jenny bực mình: "Chẳng lẽ bạn bè mới nhất thiết phải là người giàu có sao?"
Hàn Hạo gác chân lên, hờ hững: "Mức độ chi tiêu khác hẳn, sao mà chơi chung được? Một bài hát thôi cũng có thể bằng cả tháng sinh hoạt phí của họ, cần gì chứ?"
Jenny cau mày, thấy bực bội nên ngồi lặng ở góc uống rượu.
...
Khoảnh khắc thư giãn bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, cuối cùng kỳ nghỉ cũng kết thúc. Chu Trì Ngư bắt đầu học kỳ mới tại MIT.
Mấy ngày gần đây, sáng nào cậu cũng gọi video cho ông nội Cố. Điều ông lo nhất là chuyện ăn uống của cậu, còn muốn gửi hẳn hai đầu bếp và một dì giúp việc sang chăm sóc bữa ăn hàng ngày, nhưng bị Cố Uyên từ chối.
Cố Uyên trêu chọc rằng ông thiên vị Chu Trì Ngư, khiến ông cười mắng đôi câu rồi thôi.
Người nhà mà tới chăm thì chẳng khác nào giám sát.
Chu Trì Ngư đi trao đổi nên việc học không bận bằng Cố Uyên, nhưng cũng phải vùi đầu cả ngày mới xong hết bài tập của mình.
Nhận được tin nhắn của Cố Uyên nói phải ở lại trao đổi với giáo sư về đề tài, Chu Trì Ngư trả lời "đã biết", sau đó chuẩn bị đi siêu thị người Trung gần đó mua ít nguyên liệu, buổi tối nấu cho Cố Uyên bữa cơm Trung Quốc.
Thực ra từ nhỏ sống trong nhung lụa, cậu chưa từng phải tự mình nấu nướng, nhưng lại rất tự tin, nghĩ rằng chỉ cần học qua app dạy nấu ăn thì đâu có gì khó.
Xách một đống nguyên liệu về, Chu Trì Ngư lái chiếc xe riêng mà Cố Uyên mua cho để đi chợ về nhà.
Cuộc sống du học ở Mỹ thật ra cũng thú vị, tuy không có nhiều người chăm sóc như ở nhà, mọi việc đều phải tự lo, nhưng cậu lại thấy kiểu sinh hoạt này rất tự do.
Chỉ là... thỉnh thoảng cũng nhớ ông nội.
Về đến nhà, Chu Trì Ngư bắt đầu làm theo hướng dẫn trong app để nhào bột làm mì. Nhưng việc này không hề dễ như cậu tưởng, bột cứ dính nhão nhoẹt, dính đầy tay, cọ vào đâu là dính sang đó.
Đúng lúc này Cố Uyên nhắn đến: "Thật sự em muốn làm mì bò cho anh à?"
Chu Trì Ngư liếc nồi thịt bò đang hầm, bàn tay lấm bột lau tạm lên tạp dề: "Đương nhiên rồi, đây là phần thưởng cho anh."
Cố Uyên trả lời: "Bạn trai anh thật tuyệt."
Được khen, Chu Trì Ngư càng hăng hái, cố gắng cứu vãn đống bột trong thau để khỏi phí nguyên liệu.
Trong bếp vang lên liên tục tiếng đập trứng, trộn bột rồi văng tung tóe, trên người cậu loang lổ đầy vệt bột và trứng.
Hai tiếng sau, Cố Uyên mở cửa chung cư, thoáng ngửi thấy mùi khét lạ.
"Tiểu Ngư?"
Phản ứng đầu tiên của anh là lo Chu Trì Ngư gặp chuyện.
Chu Trì Ngư đang luộc mì, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người vừa lao vào: "Anh, em làm xong rồi."
Mái tóc rối buông xuống gương mặt đỏ hồng, lông mi còn dính bột trắng li ti như tuyết vụn rơi trên gỗ mun, vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu.
"Bếp hơi bừa bộn, lát nữa em dọn."
Cậu bưng tô mì bò lên hít thử, cố tình lờ đi mùi hăng khó chịu của thịt bò, còn tự bào chữa: "Nồi này không hợp để hầm bò, nên mới ra thế."
Cố Uyên bật cười, áo khoác lông đen khẽ lay động, bước lại gần, đưa tay lau sạch bột trên chóp mũi cậu: "Ngửi thôi đã thấy thơm rồi."
"Thật không?" Đôi mắt đen của Chu Trì Ngư sáng lên, mỉm cười: "Em lén nếm thử rồi, cũng thấy ngon đó."
"Vất vả rồi, bé cưng." Cố Uyên cúi xuống hôn nhẹ, ánh mắt chợt dừng ở đôi dép lê màu xám của cậu: "Dép mới cũng xinh nhỉ."
Chu Trì Ngư cúi xuống, mới thấy đôi dép đã phủ một lớp bột trắng.
"Lần sau em sẽ làm khéo hơn."
Tô mì bò nóng hổi nghi ngút khói. Cố Uyên gắp một sợi mì cong queo bỏ vào miệng.
Chu Trì Ngư chống cằm, nhoẻn miệng cười vui.
Dù mì cậu nấu dẻo như bánh nếp, nhưng nhìn hắn ăn ngon lành cũng thấy đáng.
"Ngày mai em còn muốn nấu cho anh nữa."
Chu Trì Ngư nói như vừa phát hiện thú vui mới: "Nhưng anh phải giúp em làm một ít bài tập."
Cố Uyên gắp miếng thịt bò chưa mềm hẳn, đưa cho cậu: "Bài gì thế?"
"Thầy giảng nhanh quá, có mấy từ em nghe không rõ nên ghi âm lại."
Ở trường, nhiều thầy có giọng địa phương nặng. Tiếng Anh của Chu Trì Ngư tuy trôi chảy, nhưng gặp phương ngữ vùng miền vẫn hơi khó.
"Anh giúp em dịch lại nhé."
"Không thành vấn đề." Cố Uyên múc thìa thịt bò đưa tới, Chu Trì Ngư liếc thấy hành lá trong canh thì nhăn mặt: "Có hành kìa."
"Đúng là kén ăn." Hắn khẽ xoay muỗng, gạt hành ra rồi áp thìa canh vào môi dưới cậu: "Sao em không ăn mì?"
"Em vừa nấu vừa nếm thử, nên giờ no rồi."
Cố Uyên bật cười, nhẹ ôm lấy gáy cậu: "Anh giúp em cũng được, nhưng có thưởng gì không?"
"Thưởng gì cơ?"
Cậu còn chưa kịp hiểu, Cố Uyên đã vòng tay ôm eo cậu, khẽ ngậm lấy đôi môi hé mở.
Chu Trì Ngư muốn đẩy ra, nhưng đầu lưỡi linh hoạt của hắn đã nhanh chóng cuốn đi chút nước canh còn sót lại trong miệng cậu.
Cậu khẽ run, hít sâu một hơi, bị hắn nâng gáy, ôm chặt như dỗ dành trẻ nhỏ.
Ngồi trên đùi Cố Uyên, hai tai cậu ửng hồng: "Anh muốn thưởng gì?"
Thực ra, cậu mơ hồ đoán được rồi.
Cậu chỉ thấy Cố Uyên hay nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng rất muốn mà vẫn tỏ ra nghiêm túc, kiềm chế.
Hắn cắn nhẹ cổ tay cậu, hơi thở nóng bỏng xen lẫn hương canh chưa nuốt hết, kề sát tai thì thầm: "Cùng anh đi tắm."