Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 90

Hơi nước bốc lên dày đặc trong phòng tắm, hong nóng đến mức mặt Chu Trì Ngư đỏ bừng. Cậu dựa vào thành bồn, làn nước ấm dâng lên từ từ bao lấy thân thể. Một cuốn sách chuyên ngành đặt ở bên cạnh tay, đúng lúc Cố Uyên vừa cởi áo choàng tắm chuẩn bị bước vào, cậu luống cuống giơ lên, giả vờ chăm chú đọc.

"Chăm chỉ thế cơ à?"

Mực nước dâng cao, dòng nước ấm liên tục lướt qua làn da trần của Chu Trì Ngư, ngứa ngáy khó chịu.

"Ừ, mai có kỳ thi."

Trong lúc liếc nhìn thoáng qua, Chu Trì Ngư phát hiện Cố Uyên đang dựa lưng vào tường bồn tắm, chăm chăm nhìn mình.

"Ái chà, khó ghê."

Chu Trì Ngư hơi căng thẳng, bản năng muốn lùi lại, nhưng lưng đã dán chặt vào gạch men lạnh, chẳng còn kẽ hở nào.

"Để anh xem thử?"

Lời vừa dứt, nước trong bồn bắn nhẹ lên cổ trắng của Chu Trì Ngư. Trong làn hơi nước mờ ảo, cậu không thể không chạm mắt vào cơ bụng mơ hồ của Cố Uyên.

"Không... không có gì đáng xem cả."

Chu Trì Ngư ném sách xuống, cúi mặt, chợt phát hiện có một giọt nước dừng trên ngực Cố Uyên, theo từng nhịp hô hấp mà lăn xuống.

Cố Uyên thuộc dạng c** đ* nhìn có cơ, mặc quần áo lại gầy. Nhờ tập luyện, cơ bắp không phô trương như dân thể hình nhưng rắn chắc vừa phải, dưới ánh nước khẽ lóe sáng, những đường nét liền lạc đầy sức sống.

"Được thôi."

Ánh mắt trầm tĩnh của Cố Uyên dừng trên người Chu Trì Ngư một lúc, rồi ấn nút khởi động màu bạc, vô số bọt khí li ti từ hai bên bồn trào ra, nhanh chóng phủ kín mặt nước.

Khác với Cố Uyên chỉ quấn hờ khăn tắm ngang hông, Chu Trì Ngư lại quấn chặt áo choàng, trông chẳng khác gì chú chim sẻ nhỏ e thẹn, co mình ở góc bồn vừa cảnh giác vừa lén nhìn Cố Uyên.

"Để em kỳ lưng cho anh nhé."

Bị ánh mắt của Cố Uyên nhìn chằm chằm, Chu Trì Ngư chịu không nổi, bèn cầm lấy quả cầu tắm: "Lúc nhỏ em hay kỳ lưng cho ông nội."

Khi Cố Uyên chưa về, ông cụ vẫn tỉ mỉ chăm sóc bé Ngư. Vào mùa đông, ông và cháu trai thường cùng nhau ngâm bồn nước nóng.

Hồi bé, Chu Trì Ngư rất hiếu động, thích kỳ lưng cho ông. Ông không chỉ khen ngợi mà mỗi lần xong còn thưởng cho cậu một miếng pudding chocolate.

"Ừ."

Cố Uyên ngoan ngoãn xoay lưng, phần cơ ướt át dưới ánh sáng mờ ảo của phòng tắm phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.

Chu Trì Ngư cầm quả cầu tắm, chậm rãi chà xuống. Đầu ngón tay vô tình lướt qua eo Cố Uyên khi đang điều khiển cầu tắm.

Một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, khiến Chu Trì Ngư rùng mình. Ánh mắt cậu lỡ theo dòng bọt xà phòng lăn xuống, dừng lại đúng ở đường cong rắn chắc của b* m*ng kia.

Cậu hoảng hốt thu ánh nhìn, vùi mặt xuống.

Thật ra... mông của Cố Uyên cũng đẹp thật.

"Em lạnh à?"

Cố Uyên giơ tay điều chỉnh máy sưởi, hơi nước nhanh chóng làm mờ vách kính pha lê quanh bồn.

Mặt Chu Trì Ngư đỏ thêm: "Cũng... cũng ổn."

Mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí, Cố Uyên khẽ nghiêng đầu, qua mặt nước lấp lánh mà nhìn kỹ từng cử động của cậu.

Chu Trì Ngư cúi gằm, ngượng đến nỗi không dám ngẩng đầu, như thể chỉ cần nhìn một cái thôi cũng sẽ xấu hổ chết.

Cố Uyên bật cười khẽ, cố ý hỏi: "Tiểu Ngư, lưng anh có gì không? Hình như hơi ngứa."

"Không có gì."

Chu Trì Ngư đáp, đầu vẫn cúi gằm.

Cố Uyên vươn tay mở vòi sen, dòng nước ấm ào xuống cả hai. Chu Trì Ngư giật mình, sau gáy dựng đứng vì những giọt nước lăn xuống, khăn tắm trên người cũng bị nước cuốn trôi.

Ngay lúc ấy, Cố Uyên đột ngột xoay lại. Chu Trì Ngư ngẩng mắt, đồng tử co rút.

Cố Uyên cười khẽ, bàn tay đặt lên bờ vai gầy gò của cậu, ấn nhẹ: "Ăn nhiều thế mà sao vẫn gầy vậy?"

"À... có lẽ em tiêu hóa tốt."

Chu Trì Ngư lảng tránh ánh mắt, phát hiện mình đã mất khăn tắm từ lúc nào. Cậu vội vã kéo lại, nhưng tay lại va mạnh vào thành bồn, quả cầu tắm rơi lăn ra ngoài.

"Đau quá..."

Cậu nhăn mặt, để giảm bớt ngượng ngùng thì lẩm bẩm: "Em... em ra nhặt quả cầu tắm."

"Để anh xoa cho em."

"Không cần đâu ——"

Chu Trì Ngư vội vàng quấn khăn tắm đứng dậy, nhưng khăn vì thấm đầy nước nên nặng mà tụt xuống.

Cậu sững người, gương mặt đỏ ửng như quả cà chua nhỏ.

Thấy cậu lúng túng, Cố Uyên đưa tay lấy một chiếc khăn mới đưa sang: "Dùng cái này đi."

Chu Trì Ngư cứng ngắc nhận lấy, vội quấn chặt người rồi chân trần đi nhặt quả cầu tắm vừa rơi.

"Cánh tay em hình như đỏ rồi."

Khi Chu Trì Ngư run run bước lại bồn, Cố Uyên khẽ nâng khuỷu tay cậu. Lòng bàn tay ấm áp vừa chạm vào da, bốn mắt chạm nhau, cả hai đều khẽ run.

Hơi nóng trong phòng tắm ngày càng dày đặc, những giọt nước từ tóc nhỏ xuống cổ, tụ thành vũng nhỏ ở xương quai xanh, run rẩy theo từng hơi thở của Chu Trì Ngư.

Bàn tay Cố Uyên bỗng siết nhẹ, Chu Trì Ngư lập tức căng người như dây cung: "Đau."

"Xin lỗi." Các khớp ngón tay Cố Uyên dọc theo cơ bắp của cậu mà xoa nhẹ: "Để anh giúp em xoa."

"Đau quá..."

Trong cổ họng Chu Trì Ngư cố tình phát ra tiếng rên, vì cậu thấy mỗi lần Cố Uyên tỏ vẻ xót xa thì rất thú vị nên còn muốn nhìn thêm.

"Đau đến vậy sao?" Mái tóc ướt của Cố Uyên rũ xuống, hắn nhanh chóng ghé sát, nâng cánh tay cậu lên: "Có cần đi bệnh viện không?"

"Không cần."

Chu Trì Ngư nửa ngả vào ngực Cố Uyên, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn, thì thầm: "Dù sao em cũng không thể kỳ lưng cho anh được."

Trong lời nói mang chút nũng nịu lẫn u oán.

Cố Uyên khẽ cười, ôm cậu vào lòng, môi chạm lên má cậu: "Anh kỳ cho em, để anh hầu hạ em."

Chu Trì Ngư liếc trộm hắn một cái: "Cũng đúng."

Trong phòng tắm, những giọt nước nóng ngưng tụ trên tường gạch men, chảy ngoằn ngoèo xuống.

Chu Trì Ngư như chú mèo nhỏ, co mình dưới vòi sen để tận hưởng sự chăm sóc của Cố Uyên. Hắn tỉ mỉ gội sạch tóc cho cậu, giọt nước rơi đúng xương quai xanh khiến Chu Trì Ngư rùng mình, phải cuộn ngón chân lại.

Cố Uyên dường như rất thích cảm giác này, bàn tay mang theo bọt xà phòng bất ngờ áp lên vai cậu, vẽ vòng tròn trên làn da trơn ướt.

"Tiểu Ngư, mông em có một nốt ruồi đỏ nhỏ."

Hắn hơi cong môi, hơi thở nóng phả bên tai cậu: "Rất bé thôi."

Tay Chu Trì Ngư run lên, vội lấy bọt xà phòng bôi hết lên ngực hắn: "Đừng nhìn lung tung."

"Sau này mới mọc à?"

"Hồi nhỏ không thấy."

Ánh mắt Cố Uyên lướt qua vành tai đỏ ửng của cậu, khẽ cười: "Rõ ràng lắm."

Không nói lại được, Chu Trì Ngư đành lấy tay bịt miệng hắn.

Khóe môi Cố Uyên nhếch lên, cầm vòi sen xịt thẳng vào người Chu Trì Ngư toàn bọt: "Anh rửa giúp em."

Nước từ trên dội xuống, làm tóc Chu Trì Ngư mềm rũ. Cậu như chú mèo nhỏ bị chọc tức, vội vàng quấn khăn lại, sợ hắn nhìn thấy chỗ không tiện thấy.

"Em đáng yêu thật đấy."

Cố Uyên cúi xuống chậm rãi: "Anh muốn hôn em."

Khuôn mặt vốn đã đỏ vì tức giận của Chu Trì Ngư lập tức bừng đỏ hơn, chưa kịp phản ứng thì hơi thở nóng bỏng của Cố Uyên đã bao trùm môi cậu.

Cánh tay giữ chặt gáy cậu, nụ hôn dày đặc hòa cùng hơi nước nóng đọng lại ở xương quai xanh.

Chu Trì Ngư cố đẩy hắn ra, nhưng bờ vai bị ôm quá chặt, làn da ẩm ướt dính bọt xà phòng khiến ma sát càng rõ. Tay kia của Cố Uyên vòng ra sau eo cậu, khẽ siết lấy.

"Em... em tắm xong rồi."

Khi Cố Uyên chịu buông ra, Chu Trì Ngư vội vã bước khỏi bồn.

Ánh mắt Cố Uyên vẫn còn vương nét nóng bỏng, dừng ở chiếc khăn quấn trên người cậu, nhàn nhạt hỏi: "Dưới kia em chưa rửa mà."

"Em tự rửa được."

Chu Trì Ngư chạy tới vòi sen, còn cố quay lại cảnh cáo: "Nhắm mắt lại, không được nhìn nữa."

Tuy hai người từ nhỏ đã tắm chung, nhưng để Cố Uyên nhìn mình tr*n tr** như thế, cậu vẫn xấu hổ không chịu nổi.

"Ừ, không nhìn."

Cố Uyên ngoan ngoãn khép mắt, nằm thoải mái trong bồn như muốn khiến Chu Trì Ngư an tâm.

Chu Trì Ngư nhìn cánh tay hắn buông hờ trên thành bồn, lòng hơi dịu lại, bèn ngửa đầu xả nước rửa sạch.

Hơi nóng dày đặc nhanh chóng bao trùm không gian.

Cậu tính rửa mặt cẩn thận, với tay lấy sữa rửa mặt trên kệ cao.

Bỗng bề mặt gạch men vang lên tiếng trượt chói tai, khi Cố Uyên mở mắt ra thì Chu Trì Ngư đã mất thăng bằng, ngã sõng soài trên nền gạch lạnh.

Nước trong bồn văng tung tóe, Cố Uyên hoảng hốt lao đến, quỳ xuống bên cạnh: "Tiểu Ngư! Em sao rồi?"

Ánh mắt Chu Trì Ngư chậm rãi mở ra, nhìn thấy cơ thể tr*n tr** của mình hiện rõ trước mặt Cố Uyên, lập tức quay mặt sang một bên, chỉ muốn chết quách cho xong.

Bình Luận (0)
Comment