Xương cùng nóng rát, đau buốt.
Chu Trì Ngư tội nghiệp nằm úp xuống gối, hoàn toàn quên mất mình vừa được Cố Uyên bế ra khỏi phòng tắm như thế nào.
Mắt cá chân vừa va mạnh vào gạch men trong phòng tắm, trước mắt đã sưng to.
Chu Trì Ngư lặng lẽ lau nước mắt, cắn chặt môi dưới.
Cố Uyên vốn định đưa cậu đi bệnh viện, nhưng cậu lại không muốn, sợ bị người lạ khám ch* k*n, nói thế nào cũng không chịu gật đầu.
"Đau..."
Chu Trì Ngư co rụt vai lại, tóc còn ướt lẫn bọt xà phòng theo sống lưng chảy xuống, cuối cùng dừng ngay chỗ Cố Uyên đang bôi thuốc.
"Tiểu Ngư, anh đưa em đến bệnh viện nhé."
Trên làn da trắng nõn, vết bầm tím trông ghê người.
Cố Uyên chau mày, chậm chạp không dám ấn mạnh: "Anh lo tình trạng của em nặng thêm."
"Không cần!"
Chu Trì Ngư khoác nửa người áo tắm ướt, vành tai đỏ ửng vì tủi thân: "Ngày mai sẽ ổn thôi."
Ánh mắt Cố Uyên dừng lại ở mắt cá chân sưng vù, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Chụp phim thôi, sẽ không bắt em cởi hết đâu."
Chu Trì Ngư lại bướng bỉnh như trẻ con, chẳng thèm để ý đến hắn, dứt khoát lấy tay che tai, vùi mặt xuống gối, mắt cay cay.
"Anh hứa, chỉ chụp nhanh một tấm thôi là xong."
Cố Uyên lấy thuốc mỡ thoa nhẹ lên chỗ xương cụt của Chu Trì Ngư, cảm giác lạnh khiến cậu co rúm lại, cơ bắp căng cứng phản xạ.
"Đau không?" Cố Uyên ngập ngừng: "Anh sẽ nhẹ tay hơn."
"Cũng không quá đau." Cơn nhức dần dịu lại, Chu Trì Ngư khẽ rên một tiếng, đưa tay ra hiệu cho Cố Uyên tiếp tục.
"Đi bệnh viện đi, như vậy chúng ta cũng yên tâm hơn."
Cố Uyên lấy từ ngăn kéo ra đôi tất bông, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nâng cổ chân gầy của Chu Trì Ngư để đi tất cho cậu.
Ngoài trời gió lạnh lùa vào tay áo, hắn lại lấy thêm quần nhung, từ mắt cá chân kéo dần lên rồi vuốt lại ống quần, chỉnh ngay ngắn.
Động tác của hắn cẩn thận, như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ.
Chu Trì Ngư không đồng ý, nhưng cũng chẳng từ chối.
Cậu lim dim mắt, để mặc Cố Uyên ôm vào lòng, giúp cài từng chiếc cúc áo áo len dày.
Chu Trì Ngư hé mắt, khẽ hừ mũi: "Mang theo bình nước, em hơi khát."
"Ừ." Cố Uyên kéo chặt cổ áo cho cậu, sau đó thu dọn đồ, nửa quỳ trước giường, cẩn thận nâng chân cậu nhét vào giày mềm.
Cơn đau ở xương cụt lại nhói lên, Chu Trì Ngư nhăn mặt, giống như chim sẻ nhỏ bị thương, được Cố Uyên bọc kín trong áo khoác lông vũ, bế ra ngoài.
Sức lực Cố Uyên rất lớn, không chỉ bế Chu Trì Ngư dễ dàng, mà còn có thể xách thêm chiếc ba lô nặng trên tay.
Trong ba lô có vài đồ dùng cần thiết, đề phòng Chu Trì Ngư phải nhập viện.
Ngoài trời từ lúc nào đã có tuyết rơi, ngồi trong ghế phụ, Chu Trì Ngư xuất thần nhìn từng bông tuyết bay qua cửa kính.
Người ta thường nói: Thương gân động cốt phải trăm ngày mới lành.
Nếu xương cụt thật sự bị gãy, có lẽ nửa năm tới cậu sẽ tàn phế mất.
...
Hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Vừa kiểm tra xong, Chu Trì Ngư nằm nghỉ tạm trên chiếc giường nhỏ, buồn ngủ díp mắt.
Đối diện có một người lang thang, nghe cảnh sát nói chuyện thì biết là được chính phủ cứu trợ.
Khâu kiểm tra đã xong, dựa vào mô tả của Cố Uyên, bác sĩ cũng nắm sơ tình trạng, đợi kết quả để chẩn đoán rõ hơn.
"Lâu quá..."
Chu Trì Ngư gối đầu lên cánh tay Cố Uyên, khẽ chỉ vào đầu mình: "Chỗ này đau."
Điều kiện ở đây không tốt, có được chiếc giường để nằm nghỉ đã là may mắn.
Cố Uyên cúi xuống, xoa nhẹ: "Ở đây không nhanh như trong nước, kết quả phải chờ lâu hơn. Hơn nữa mấy hôm nay tuyết rơi, người trượt ngã nhập viện cũng nhiều."
"Vậy à."
Chu Trì Ngư đau quá, r*n r* khe khẽ. Từ nhỏ, mỗi khi bệnh cậu đều thích có người ở bên, hai lần bệnh nặng đều được ông nội Cố chăm sóc, chưa bao giờ được Cố Uyên quan tâm kỹ lưỡng như lúc này.
Cơn đau cứ dội từng đợt lên từng sợi thần kinh, cậu cố gắng xoay người, giọng nhỏ xíu: "Anh ơi..."
"Em đau quá..."
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi khiến Chu Trì Ngư khó chịu, cậu chậm rãi hít vào, trong đầu toàn là hình ảnh của ông nội Cố.
Cậu nhớ ông.
Cố Uyên siết chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Anh tiếp tục xoa cho em nhé." Trước mắt chẳng có cách nào khác, hắn vừa hỏi bác sĩ, với mức độ đau hiện tại của Chu Trì Ngư thì chưa đến mức phải tiêm giảm đau.
"Ngoan, ngủ một lát đi."
Sợ giường quá cứng, Cố Uyên cởi áo khoác lông vũ lót dưới lưng Chu Trì Ngư, hy vọng cậu thấy dễ chịu hơn.
Quả nhiên, khi nằm trên lớp lót mềm, cơ thể Chu Trì Ngư thả lỏng hơn hẳn, thậm chí còn dám xoay người nhẹ để tìm tư thế dễ chịu.
Người đàn ông lang thang ở giường đối diện nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu ấy của Chu Trì Ngư thì như phát hiện ra chuyện gì mới mẻ.
Cố Uyên chỉnh lại tư thế, bàn tay thon dài luồn vào mái tóc mềm, bắt đầu từ huyệt thái dương, ngón áp út nhẹ nhàng xoa tròn dọc theo đường chân mày Chu Trì Ngư, như đang vỗ về một con thú nhỏ bất an, càng lúc càng dịu dàng.
Đêm đã khuya, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo dài bóng hai người dựa sát vào nhau trên giường.
Chu Trì Ngư nép trong ngực Cố Uyên, nhiệt độ cơ thể hai người dần hòa làm một.
Dù nơi đất khách quê người, nhưng có anh trai bên cạnh, cũng thấy thật tốt.
...
Khi có kết quả, Chu Trì Ngư vẫn ngủ say. Cố Uyên thở phào: xương cụt của cậu chỉ bị bầm phần mềm, ngoài ra chỉ trầy xước nhẹ, một hai tuần là khỏi.
Đưa Chu Trì Ngư về đến nhà thì đã hai giờ sáng.
Sáng hôm sau, Chu Trì Ngư khập khiễng đi học. Cố Uyên định bế cậu vào lớp, nhưng cậu sợ mất mặt, kiên quyết tự đi.
"Finn, cậu sao vậy?"
Jenny lo lắng nhìn vết thương của cậu: "Có phải trượt ngã trên tuyết không?"
Chu Trì Ngư sờ mũi: "Ừ, đều do trận tuyết này."
Cố Uyên ngồi cạnh, không nói gì. Chờ Chu Trì Ngư ngồi xuống, hắn lấy phần ăn sáng đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận mở giấy gói đưa cho cậu.
Chu Trì Ngư liếc hộp giấy, ngẩng đầu nhìn: "Em muốn uống sữa trước."
Cố Uyên gật đầu, cắm ống hút, bưng ly cho cậu uống một ngụm.
Jenny kinh ngạc: "Hai người bên nhau lâu chưa?"
Chu Trì Ngư: "Lâu rồi."
Jenny nhún vai: "Sến quá."
Diệp Huệ từ đầu đến giờ vẫn chú ý đến hai người. Khi thầy Hoàng gọi cô đi mua cà phê, cô vội vàng đứng lên: "Vâng."
Lúc Cố Uyên rời đi cũng đi cùng Diệp Huệ. Đi phía sau hắn, Diệp Huệ bỗng cảm thấy điều kiện kinh tế không quan trọng bằng. Nếu có thể gặp được một chàng trai thật lòng yêu mình thì đã đủ rồi.
Bên này, Chu Trì Ngư ăn xong bữa sáng, đeo tai nghe phiên dịch chuẩn bị học.
Hôm nay là tiết của một giáo sư nổi tiếng nên rất nhiều sinh viên các khoa khác cũng đến nghe, giảng đường nhanh chóng chật kín.
Chu Trì Ngư nhận ra có không ít gương mặt châu Á, trong giờ giải lao còn nghe thấy tiếng Trung.
Bài giảng nói về hiệu suất thị trường và thị trường kém hiệu quả, yêu cầu chia nhóm thảo luận và tuần sau báo cáo kết quả.
Chu Trì Ngư là sinh viên mới của lớp, lại có ngoại hình nổi bật, nên dễ thu hút ánh nhìn.
Trong nhóm cậu có một nam sinh người Singapore tên Kai. Jenny nói gia đình hắn ta rất giàu, không kém gì Hoàng Bách.
Trong lúc thảo luận, Chu Trì Ngư phụ trách ghi chép, và nhận ra Kai cứ nhìn mình.
"Hello, cậu bị thương à?"
Quả nhiên, nhân lúc thảo luận, Kai chủ động bắt chuyện.
"Ừ, bị ngã một chút." Chu Trì Ngư ngại ngùng cầm bút: "Nhưng sắp khỏi rồi."
"Đáng thương thật." Kai dứt khoát ngồi sát lại, chống cằm quan sát cậu: "Cậu xinh thật. Vừa nãy người đó là bạn trai cậu sao?"
"Người đó?" Chu Trì Ngư ngẩn ra rồi gật đầu: "Đúng, anh ấy là bạn trai tôi."
Kai mỉm cười đầy ẩn ý.
Hắn ta vừa nghe ngóng được rằng gia đình Chu Trì Ngư và bạn trai cũng ngang nhau, việc chen vào không khó.
Hoàng Bách không thích Chu Trì Ngư và Cố Uyên, nhưng Kai thì không quan tâm. Dù sao một năm nữa Chu Trì Ngư sẽ rời Mỹ, ở bên nhau vui vẻ một năm cũng được xem như thú vị.
"Cậu có thích xe thể thao không?" Kai cười: "Tôi có thể tặng cậu một chiếc, chỉ cần cậu chịu ở bên tôi."