Trên đường đến câu lạc bộ, Cố Uyên phát hiện Chu Trì Ngư có vẻ không yên.
"Tiểu Ngư?"
"Tối qua em ngủ không ngon à?"
Dạo gần đây, Chu Trì Ngư chỉ có thể nằm nghiêng khi ngủ, tư thế ấy vốn không quen nên sáng ra lúc nào cũng lười nhác, uể oải.
"Không phải, chỉ là mơ thôi."
Giấc mơ ấy quá thật, trong mơ ông nội Cố và ông nội Chu đều mặc toàn đồ trắng, cũng vì vậy mà Chu Trì Ngư suy nghĩ mãi.
"Ác mộng à?"
Trong ấn tượng của Cố Uyên, từ nhỏ Chu Trì Ngư vốn dễ ăn dễ ngủ, chuyện ngủ không yên rất hiếm khi xảy ra, trừ phi trong lòng có chuyện nặng nề.
"Không..."
Chu Trì Ngư giấu kín tâm sự, tự an ủi bản thân chỉ là nhớ ông nội Cố thôi.
Trước cửa câu lạc bộ có mấy người đứng gác. Nghe nói lần này vé xem đua xe khó kiếm, hầu hết khán giả đều là fan ruột của những tay đua nổi tiếng.
Hai người không phải là hội viên VIP nên phải đi bộ hai cây số mới đến chỗ thi đấu. Chu Trì Ngư lại muốn ngắm nghía không gian của câu lạc bộ, vui vẻ cùng Cố Uyên chậm rãi đi bộ.
"Giải đấu lần này do ngân hàng tư nhân Perseus tổ chức, nếu anh nhớ không nhầm thì em là cổ đông nhỏ ở đó."
Chu Trì Ngư nghe nhắc mới giật mình, bật cười: "Thật sao?"
"Ừ." Cố Uyên nhéo má cậu, tiện tay quấn lại khăn choàng cổ cho cậu: "Anh đọc được trên tạp chí tài chính."
"Nhà em đầu tư nhiều ngân hàng quá, em cũng chẳng nhớ rõ."
Nghĩ lại cũng đúng, làm người thừa kế của tập đoàn, cậu quả thật có phần lơ là.
"Hi, Finn."
Jenny và Kai lái xe chạy ngang, dừng lại: "Có cần đi nhờ không? Bọn tôi có thể đưa hai cậu qua."
"Cảm ơn, nhưng bọn tôi muốn đi dạo."
Kai đeo kính râm, liếc nhìn Cố Uyên. Dù Cố Uyên đẹp trai, khí chất không tệ, nhưng trên người không có món hàng hiệu nào, điều kiện gia đình chắc đúng như người ta nói, khá bình thường.
"Nơi này cách chỗ thi đấu xa lắm, các cậu chắc chắn muốn tự đi bộ à?"
Kai tháo kính râm xuống, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Chu Trì Ngư: "Lên xe đi, mẹ tôi vừa tặng tôi xe mới."
"Xe cậu ngầu thật, nhưng tôi thực sự muốn đi bộ."
Vì chuyện lần trước, Chu Trì Ngư vốn đã không ưa Kai. Đương nhiên, cậu cũng chẳng kể với Cố Uyên chuyện Kai từng chen ngang cưa cẩm mình.
Cậu nghĩ mình xử lý được, chỉ cần giữ khoảng cách vừa đủ, chẳng mấy chốc Kai cũng sẽ hết hứng thú.
Lúc này Hoàng Bách và Hàn Hạo lái xe tới, Kai đành giấu vẻ tiếc nuối, đi theo hai người kia rời đi.
Cố Uyên nhìn theo vài chiếc xe nghênh ngang mà đi, khẽ nắm tay Chu Trì Ngư: "Tiểu Ngư, em có thích chơi với bọn họ không?"
Chu Trì Ngư lắc đầu: "Không khác gì nhau."
"Ừ."
Đây là lần đầu tiên Cố Uyên chú ý đến Kai, và cảm nhận rõ ánh mắt hắn ta nhìn Chu Trì Ngư mang theo sự săn mồi khác thường.
Phòng tiếp khách của câu lạc bộ nằm ở hướng nam, Chu Trì Ngư bị phong cách Bohemian độc đáo nơi đây thu hút, kéo Cố Uyên đi vào.
Tiếng máy bay hạ cánh vang rõ từ sân bay tư nhân bên cạnh khiến nơi đó náo nhiệt hẳn. Chu Trì Ngư nhìn tấm vách gỗ trăm năm dựng ngay phía trước, thấy trên đó chỉ treo một bức tranh sơn dầu làm trang trí.
Đúng lúc đó, giọng Cố Uyên vang lên: "Nghe nói đó là chân dung của ông chủ câu lạc bộ."
Chu Trì Ngư bật cười: "Ông ấy cũng tự luyến giống em. Nếu sau này em mở một câu lạc bộ, thì em sẽ treo..."
Cố Uyên tiếp lời: "Sẽ treo chân dung của em ở cửa?"
"Không không không." Chu Trì Ngư giơ một ngón tay, hơi nhướng mày: "Em sẽ treo ảnh cưới của hai chúng ta ở cửa."
Cố Uyên khựng lại, rồi nụ cười dần nở rộng.
Không ngờ Chu Trì Ngư lại trả lời như vậy.
"Được." Cố Uyên dịu dàng ôm vai cậu: "Mong chờ ngày đó lắm, Chu tổng."
Trong hành lang kính mạ vàng yên tĩnh vang lên vài tiếng bước chân rõ ràng.
Chu Trì Ngư quay đầu nhìn, thấy một ông cụ tóc vàng đi ở giữa, gương mặt có chút quen. Người xung quanh bước đều tăm tắp, vừa đi vừa nhỏ giọng báo cáo công việc. Ông cụ ấy cũng liếc sang Chu Trì Ngư, ánh mắt từng trải chợt lóe lên.
"Chúng ta đi thôi."
Chu Trì Ngư và Cố Uyên vừa đến cửa thì bất ngờ bị một vệ sĩ mặc vest chặn lại.
"Xin cậu Chu dừng bước."
Chu Trì Ngư quay đầu, thấy ông cụ lúc nãy đã dẫn theo nhiều người tiến về phía mình.
"Cậu là cháu nội của ông Chu Nam phải không?"
Đôi mắt xanh xám của Louis khẽ cong: "Tôi là đối tác của ông ấy, Louis, chủ tịch của Perseus."
Chu Trì Ngư chỉnh lại thái độ: "Xin chào ông."
Louis đưa mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, rồi làm động tác mời: "Nếu không phải đã từng dự lễ trưởng thành của cậu, chắc tôi khó mà nhận ra. Không biết tôi có vinh hạnh mời hai cậu ăn trưa không?"
Chu Trì Ngư đáp: "Ông khách sáo rồi, nhưng bọn tôi định đi xem đua xe."
"Ồ?" Louis cười: "Trùng hợp ghê, tôi cũng đi xem. Hay là chúng ta cùng đi?"
"Ừm..." Chu Trì Ngư thoáng lộ vẻ khó xử. Louis đi xem thì chắc chắn ngồi ở khán đài VIP, trong khi bọn họ lại thích ngồi hàng ghế đầu tiên để được hòa mình vào bầu không khí sôi động.
"Chúng tôi đã có vé rồi." Cậu giơ tấm vé trong tay: "Cảm ơn ông."
Louis không ép: "Được thôi, vậy khi khác tôi sẽ mời hai người ăn cơm."
Trước ánh nhìn của mọi người, Chu Trì Ngư dẫn Cố Uyên đi vào khán đài. Người đến xem quả thật rất đông, chủ đề bàn tán đều xoay quanh khí động học, động cơ tăng tốc và kỹ thuật lái xe của các tay đua.
Kai ngồi ngay cạnh cậu, bên cạnh hắn ta là Jenny và Hoàng Bách cùng mấy người khác.
Chu Trì Ngư chỉ khẽ gật đầu chào, sau đó tập trung toàn bộ sự chú ý vào những chiếc xe đang lao vun vút trên đường đua.
"Wow! Pha vào cua này ngầu quá!"
Tiếng động cơ gầm rú chấn động, tiếng hét hưng phấn của Chu Trì Ngư ngay lập tức bị nuốt chửng trong tiếng ồn. Mùi xăng khét lẹt trộn lẫn trong không khí nóng hầm hập tràn ngập khắp nơi.
Cố Uyên hơi nghiêng người, để Chu Trì Ngư có thể thoải mái dựa vào mình. Hắn nhận ra nụ cười của Chu Trì Ngư lúc này giống hệt như khi còn bé, khóe môi nhếch lên, đáng yêu và rạng rỡ như một chú cá con.
"Ừ, đúng là rất tuyệt."
Hắn còn khẽ nâng tay điều chỉnh lại phần đệm ghế cho Chu Trì Ngư. Ghế ngồi có chút lạnh, nhưng nhờ có tấm đệm mà Chu Trì Ngư vừa giữ ấm vừa tránh bị đau, đúng với mục đích mà Cố Uyên đã mua.
Trên khán đài VIP phía trước, Louis vẫn đang tìm bóng dáng Chu Trì Ngư. Từ sau khi Chu Nam Chính qua đời, hợp tác giữa ông và tập đoàn ZN gần như chấm dứt, lượng đầu tư vào ngân hàng cũng giảm mạnh. Nếu có thể duy trì quan hệ tốt với Chu Trì Ngư, chuyện hợp tác trong tương lai sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ở khúc cua mạo hiểm, Chu Trì Ngư căng thẳng nắm chặt tay Cố Uyên, như thể cùng các tay đua hòa mình vào nhịp đua gay cấn.
"Xử lý khúc cua này vẫn chưa tốt." Kai ghé sát tai Chu Trì Ngư, khẽ nói: "Nếu ôm cua gọn hơn chút, tốc độ sẽ nhanh hơn."
Chu Trì Ngư làm ngơ trước giọng điệu am hiểu đầy tự tin của hắn ta, ánh mắt chỉ dõi theo đường đua và cả Cố Uyên.
"Anh, anh nghĩ chiếc màu bạc hay chiếc màu đỏ sẽ thắng?"
Cố Uyên phân tích: "Chắc là màu bạc."
Chu Trì Ngư cười: "Vậy em chọn màu đỏ."
Bị phớt lờ, mặt Kai thoáng sa sầm. Tấm vé vào xem vốn cực kỳ khó kiếm, hắn ta mời Chu Trì Ngư nên bạn bè ai cũng biết, thế mà khi trận đấu bắt đầu, Chu Trì Ngư lại chẳng hề đoái hoài đến.
Hoàng Bách liếc nhìn vẻ mặt xám xịt của Kai rồi bật cười, nói nhỏ với Diệp Huệ: "Cách theo đuổi người của hắn ta quê thật."
Diệp Huệ sửng sốt: "Hắn ta vẫn còn theo đuổi Chu Trì Ngư à?"
"Ừ." Hoàng Bách gõ nhẹ tay lên thành ghế: "Kai nghĩ rằng mấy cậu con nhà giàu như Chu Trì Ngư rất dễ tán."
Diệp Huệ khẽ liếc Cố Uyên, thầm thấy rằng Cố Uyên hơn hẳn Kai nhiều.
Nửa tiếng sau, chiếc xe màu bạc nhờ kỹ thuật lái khéo léo đã vượt đẹp ở khúc cua, chính thức giành chiến thắng.
Chu Trì Ngư khoanh tay, ra vẻ không muốn thừa nhận mình đoán sai.
Cố Uyên đưa tay xoa đầu cậu, dịu giọng: "Chiếc màu đỏ cũng đã thi đấu không tồi."
"Hừm." Chu Trì Ngư biết Cố Uyên đang an ủi mình, chua chát nói: "Vẫn là anh hiểu xe hơn, đoán quán quân cũng đúng."
Mỗi khi nói kiểu chọc ghẹo như vậy, Chu Trì Ngư thường nheo mắt lại. Cố Uyên nhìn cậu thấy vô cùng đáng yêu, lập tức nâng mặt cậu lên, khẽ hôn một cái.
"Finn phải không?" Tay đua xe màu bạc tiến đến trước mặt Chu Trì Ngư: "Có muốn thử cảm giác lái xe không? Bạn của cậu đều đang chuẩn bị thử đấy."
Chu Trì Ngư ngẩng lên, quả nhiên thấy Jenny cùng mấy người kia đã đội mũ bảo hiểm, sẵn sàng xuống đường đua.
"Có được không?" Cậu chỉ vào chiếc xe màu đỏ: "Tôi muốn thử cái đó!"
Tay đua mỉm cười thân thiện: "Đương nhiên rồi."
Khán giả khác đã lần lượt rời đi, Chu Trì Ngư vừa đội mũ bảo hiểm thì nghe Hàn Hạo nói: Kai vốn là bạn thân của mấy tay đua này, bọn họ nể mặt Kai nên mới cho nhóm bạn được thử xe.
Nghe vậy, Chu Trì Ngư đang chuẩn bị cầm vô lăng bỗng dừng lại, rồi tháo mũ bảo hiểm xuống.
Cậu vốn cực kỳ không ưa Kai, cũng không muốn mang ơn hắn ta thêm một lần nào.
"Xin lỗi, tôi không muốn thử nữa."
Cố Uyên khó hiểu nhìn Chu Trì Ngư tháo dây an toàn, trong mắt còn mang theo một tia dò xét.
"Why?" Tay đua khẽ nhíu mày, như vậy thì kế hoạch bọn họ e là không thực hiện được nữa.
"No why." Chu Trì Ngư nắm lấy tay Cố Uyên: "Anh ơi, chúng ta đi thôi."
Trong lòng Cố Uyên có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không hề do dự mà nắm chặt lấy tay Chu Trì Ngư: "Được, chúng ta đi."
"A ——"
"Khoan đã!"
Tay đua gãi gãi đầu, vẻ mặt vừa khó xử vừa sốt ruột.
"Cậu làm hỏng xe của tôi rồi..."
"Hỏng rồi?" Trên gương mặt Chu Trì Ngư hiện lên vẻ kinh ngạc: "Tôi làm hỏng chỗ nào?"
"Chính là chỗ này." Tay đua rõ ràng có phần thấp thỏm, chỉ vào xe, nói: "Nó đang gặp trục trặc, có phải cậu vô tình làm hỏng hệ thống cảm biến nhiệt của tôi không?"
"Sao có thể ——"
Cố Uyên ngăn Chu Trì Ngư đang định giải thích lại. Hắn quét mắt lạnh lùng một vòng, phát hiện xung quanh đã có không ít người đứng xem náo nhiệt.
Rất rõ ràng, bọn họ đã rơi vào bẫy.
"Có chuyện gì vậy?" Kai cùng Jenny và mấy người khác dừng xe một bên, thấy sắc mặt Chu Trì Ngư cứng lại thì nhướng mày hỏi tay đua: "Bạn tôi làm sao vậy?"
"Cậu ấy làm hỏng xe của tôi, thợ bảo dưỡng nói chắc sẽ tốn rất nhiều tiền để sửa."
Nói câu đó, tay đua có chút chột dạ. Vốn dĩ kế hoạch là chờ Chu Trì Ngư chạy vài vòng rồi bày chướng ngại vật trên đường, lấy cớ đổ lỗi cho cậu làm hỏng xe, từ đó kiếm cớ bắt bồi thường.
Đương nhiên, mục đích không phải thật sự để đòi tiền, mà là để tạo cơ hội cho Kai làm anh hùng cứu mỹ nhân.
"Bao nhiêu tiền?" Cố Uyên mở miệng, giọng lạnh lùng chỉ buông ra ba chữ.
"Chắc khoảng mười vạn."
Chi phí sửa cỡ đó với người thường mà nói, đúng là con số trên trời. Đây cũng là lý do Kai muốn dùng cách này để có dịp ra mặt.
Hắn ta chắc chắn Cố Uyên và Chu Trì Ngư không thể nào lấy ra nổi số tiền ấy.
"Hay là thế này ——"
Lời Kai còn chưa kịp nói hết đã bị Cố Uyên cắt ngang. Vừa trấn an Chu Trì Ngư đang sắp bùng nổ, hắn vừa bình tĩnh hỏi lại: "Anh chắc chắn là mười vạn đô tiền sửa chữa sao?"
Giọng Cố Uyên không lớn, nhưng khí thế bức người quanh thân khiến tay đua lạnh sống lưng.
Gã vốn chỉ định giúp Kai một tay, chứ nào có ý định thật sự tống tiền bọn họ.
"Ừ... đúng vậy." Gã trả lời mà chẳng có chút tự tin nào.
Jenny mới hay biết kế hoạch của Kai. Tuy cô thấy khinh bỉ, nhưng vì mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc cô mời họ đến, nên cô cũng chẳng còn mặt mũi nào đứng ra chỉ trích Kai và Hoàng Bách đã nghĩ ra cái trò hèn hạ này.
Một số tiền lớn như vậy, du học sinh bình thường thì làm sao kham nổi?
Diệp Huệ cũng lo lắng không kém. Cô khẽ nắm góc áo, đồng thời nhận ra Hoàng Bách lúc này lại đang cực kỳ hả hê.
"Tôi biết rồi." Cố Uyên đã báo tin cho luật sư. Ánh mắt hắn lướt qua từng người có mặt, cuối cùng dừng lại trên người Kai, giống như nhìn một đống linh kiện rỉ sét nát vụn, trong mắt chỉ còn lại sự khinh thường và giễu cợt.
Ngay lúc ấy, trên đường đua vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Chủ câu lạc bộ cùng Louis được mọi người vây quanh tiến lại gần.