Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 94

"Có chuyện gì vậy?" Chủ câu lạc bộ nhận ra bầu không khí căng thẳng, quay sang hỏi nhân viên.

Vừa nãy mấy người còn đang bàn chuyện đầu tư cho câu lạc bộ, Louis bỗng bị thu hút bởi tình hình bên này. Nghe người ta bàn tán, cậu nam sinh châu Á tóc xoăn kia chính là người thừa kế tập đoàn ZN.

"Không có gì đâu..." Quản lý trung tâm vội vàng lảng sang chuyện khác: "Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ thôi."

Chuyện này vốn dĩ họ không có lý, nhưng đứng từ ngoài nhìn vào thì lại giống như Chu Trì Ngư làm hỏng xe đua rồi không chịu bồi thường.

Cha của Kai lại có quan hệ không tệ với ông chủ nên thấy bạn của con nhờ vả, ông ta cũng sẵn lòng giúp.

"Mâu thuẫn gì?" Chủ câu lạc bộ truy hỏi tiếp.

"À... Nam sinh này làm hỏng chiếc xe đua mới của chúng tôi, nhưng cũng chỉ là chút vấn đề nhỏ." Quản lý cười gật đầu: "Tin tôi đi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa."

Louis vẫn luôn quan sát Chu Trì Ngư. Đôi mắt kia bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào quản lý, mạch máu ở cổ nổi rõ đến trắng bệch, hiển nhiên đang bị oan ức xen lẫn phẫn nộ.

"Kai..." Jenny lén kéo tay áo Kai, muốn khuyên hắn ta bỏ kế hoạch đi. Số tiền bồi thường quá lớn, lỡ như Chu Trì Ngư thực sự chịu trách nhiệm thì sao?

Nhưng Kai chẳng mảy may để ý, chỉ rút tay lại. Trái lại, Hoàng Bách vẫn giữ thái độ xem kịch, gương mặt cao ngạo. Anh ta tin chắc rằng Cố Uyên và Chu Trì Ngư dù thế nào cũng không thể lấy ra nổi số tiền ấy.

"Để tôi giúp cậu ấy bồi thường ——" Kai chuẩn bị thực hiện theo đúng kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lời còn chưa dứt đã bị Louis ngắt lời.

"Có cần tôi giúp không?" Louis trầm giọng, lập tức khiến ánh nhìn của tất cả mọi người dồn về phía mình.

Kai sững sờ, ánh mắt luống cuống lướt qua gương mặt đầy quan tâm của Louis dành cho Chu Trì Ngư, không tin nổi rằng hai người này lại có liên quan.

"Có khó khăn gì, cứ nói với tôi." Chủ câu lạc bộ nhân cơ hội đưa danh thiếp cho Chu Trì Ngư: "Được giúp cậu là vinh hạnh của tôi."

Cố Uyên liếc qua vẻ mặt kinh ngạc của Jenny và mấy người khác, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Chu Trì Ngư để trấn an. Chu Trì Ngư vẫn giận dữ, như một con nhím nhỏ xù lông, mặt cau có, không nói một lời.

"Họ nói Finn làm hỏng xe."

Cố Uyên bổ sung: "Chúng tôi yêu cầu đối phương đưa ra bằng chứng."

Lúc này, Chu Trì Ngư giơ tay, chỉ thẳng vào tay đua kia: "Nếu đúng là do lỗi của tôi làm hỏng xe, đương nhiên tôi sẽ bồi thường. Nhưng tôi căn bản chưa lái, chỉ ngồi ghế lái chính chưa tới năm phút. Giờ tôi yêu cầu lấy dữ liệu máy móc của xe trong vòng nửa tiếng vừa qua từ hậu trường."

Hiện trường bỗng trở nên yên lặng. Ai cũng hiểu rằng yêu cầu và chất vấn của Chu Trì Ngư hoàn toàn hợp lý.

Louis ôn tồn đáp: "Cậu Chu, chuyện này để tôi lo. Tôi sẽ không để bất cứ ai vu oan cho cậu."

Dù Jenny và Hoàng Bách không hề thấy vui vẻ, nhưng nhìn thái độ cung kính của chủ câu lạc bộ dành cho Louis, mọi người đều đoán được Louis chắc chắn là nhân vật lớn.

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

Chủ câu lạc bộ hơi khựng lại, rõ ràng không ngờ rằng nhân viên của mình lại vu oan cho Chu Trì Ngư.

"Tôi... tôi cũng không rõ."

Quản lý đẩy tay đua kia ra, tự tin nói: "Xin ngài giao cho tôi, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa."

"Không rõ à?" Louis vẫn mỉm cười, ánh mắt lướt qua từng người rồi dừng lại ở chủ câu lạc bộ: "Vậy thì phái người điều tra đi."

Chủ câu lạc bộ vội vàng gật đầu: "Được."

Nghe đến việc sẽ bị điều tra, Kai hoảng hốt, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

"Trời lạnh quá, có lẽ tôi có thể mời cậu một tách hồng trà." Louis làm động tác mời: "Ở đây bánh pie táo rất nổi tiếng, mong cậu sẽ thích."

Chu Trì Ngư gật đầu: "Cảm ơn."

"Mời." Louis hơi nghiêng người, đi chậm một bước phía sau: "Chúng ta có thể vừa ăn vừa chờ kết quả."

"Cảm ơn ông." Chu Trì Ngư lần nữa hướng Louis bày tỏ lòng biết ơn.

Cố Uyên cũng gật đầu với Louis, rồi trước khi rời đi còn quay lại liếc tay đua kia. Rõ ràng, vụ vu oan này không phải bộc phát, mà đã có mưu tính từ trước.

Chỉ là hắn vẫn chưa hiểu tại sao bọn họ lại muốn làm vậy.

...

Sau khi Louis đưa Chu Trì Ngư rời đi, chủ câu lạc bộ ở lại xử lý sự việc.

Thấy không còn người ngoài, lập tức quát tháo.

"Đồ ngu!" Ông chủ trừng mắt nhìn bọn họ: "Bị một đám nhóc mười mấy tuổi dắt mũi, các người đúng là hết thuốc chữa!"

Quản lý vội vàng đổ trách nhiệm: "Là Jarvis và bọn họ cứ ép tôi, nếu tôi không đồng ý thì cậu ta sẽ từ chối tham gia cuộc đua."

"Không phải tôi!" Jarvis nắm chặt tay áo Kai, hối hận vì tình nghĩa anh em mù quáng mà bị ma xui quỷ khiến: "Là bạn tôi ——"

"Câm miệng!" Ông chủ cố kìm cơn giận, nghiêm khắc quát: "Ngay cả đối phương là ai cũng không rõ mà dám bày trò bẩn thỉu này, các người thật sự hết thuốc chữa!"

"Cậu ta là ai?" Hoàng Bách vốn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:"Có phải người thân của vị lúc nãy không?"

"Cậu ấy là ai?" Ông chủ kéo dài giọng, ánh mắt sắc như chim ưng quét qua: "Các người chẳng phải đến từ cùng một quốc gia sao? Thế mà còn không biết?"

"Cậu ấy là ——" Jenny và Diệp Huệ cùng mấy người khác ngày càng tò mò.

"Cậu ấy là cháu trai của cựu chủ tịch tập đoàn ZN, cũng là người thừa kế duy nhất."

"Tập đoàn ZN?" Hàn Hạo tuy là người Hàn Quốc, nhưng cũng từng nghe đến tập đoàn dược phẩm này, rất nhiều loại thuốc đều in logo của ZN: "Đây đúng là gia tộc siêu cấp giàu có."

"Cậu ta, sao có thể..."

Hoàng Bách nghĩ mãi cũng không hiểu, nếu Chu Trì Ngư sinh ra trong gia tộc giàu có như thế thì tại sao lại giấu, chuyện này rõ ràng là điều đáng để khoe khoang cơ mà?

"Có lẽ là muốn sống khiêm tốn." Diệp Huệ nhỏ giọng nói: "Không muốn phô trương quá mức."

Hoàng Bách liếc Diệp Huệ lạnh lùng: "Cô đang châm chọc tôi à?"

Diệp Huệ vội vàng lắc đầu: "Tôi không có."

Sắc mặt Hoàng Bách rất khó coi, anh ta liếc sang Hàn Hạo rồi thì thầm: "Vậy xem ra, Marin chỉ là bù nhìn thôi."

Hàn Hạo nhún vai: "Có lẽ vậy."

Diệp Huệ cắn môi, muốn phản bác nhưng sợ bị Hoàng Bách trách móc nên đành im lặng.

Hoàng Bách siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt xuyên qua đường đua rộng lớn, dừng lại ở hướng Chu Trì Ngư vừa rời đi.

Anh ta phải tìm một cơ hội.

Anh ta cần thiết lập quan hệ tốt với Chu Trì Ngư.

Dù mọi người vẫn tò mò về thân thế của Chu Trì Ngư, nhưng chủ câu lạc bộ không còn thời gian để tiếp tục giải thích cho họ.

"Hai tên ngu xuẩn kia cút khỏi câu lạc bộ của tôi ngay."

Nói xong, ông ta vội vàng đến phòng nghỉ của Louis để báo cáo kết quả điều tra.

Kết quả khiến ai cũng bất ngờ.

Chu Trì Ngư không thể tin nổi Kai lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để theo đuổi mình, còn Louis thì chỉ thấy Kai vừa ngốc nghếch vừa nực cười.

Khi Cố Uyên biết Kai thầm thích Chu Trì Ngư, trong đáy mắt thoáng qua một tia khó đoán, dù bề ngoài không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại dậy sóng.

"Cậu định xử lý thế nào?"

Louis tao nhã nhấp cà phê: "Tôi có thể cung cấp cho cậu đội ngũ luật sư giỏi nhất."

"Tôi không muốn đôi co với bọn họ."

Chu Trì Ngư dù giận dữ nhưng không muốn kéo bạn học lên tòa án. Với cậu, Kai chỉ là một kẻ kiêu ngạo, bồng bột và ham chơi mà thôi.

Louis gật đầu: "Được, tôi tôn trọng ý kiến của cậu."

Trên đường về nhà, Chu Trì Ngư nhận được tin nhắn xin lỗi từ Jenny và Hàn Hạo, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cậu không trả lời.

"Nếu chúng ta chỉ là gia đình bình thường, chắc chắn đã bị họ bắt nạt thảm hại. Em không muốn chấp nhặt, nhưng nhân phẩm thấp kém của Kai là sự thật."

Cố Uyên đồng tình "Ừ" một tiếng: "Anh nghĩ hắn ta chắc chắn đã bị trừng phạt rồi."

Chu Trì Ngư tò mò nhìn anh: "Ví dụ như?"

Cố Uyên đáp: "Ít nhất cha mẹ hắn ta phải biết, thầy cô và bạn học trong trường cũng nên biết."

Trong mắt Chu Trì Ngư hiện lên suy nghĩ, sau đó gật đầu: "Anh nói cũng có lý."

Tối hôm đó, Chu Trì Ngư viết thư gửi cho trường, kèm theo kết quả điều tra của câu lạc bộ, hy vọng trường sẽ nắm được tình hình.

Ngày hôm sau, Kai không đến lớp. Jenny gặp cậu cũng chỉ gượng cười xấu hổ, còn các bạn châu Á trong lớp thì nhìn cậu với ánh mắt tò mò.

Xem ra chuyện này đã lan ra rồi.

Buổi sáng sau khi tan tiết, Chu Trì Ngư tranh thủ giờ trống gọi video cho ông nội Cố.

Ông Cố đang truyền dịch, bên cạnh là vài tài liệu quan trọng.

Bác sĩ nói gần đây tim của ông có chút vấn đề, tuy không phải bệnh nghiêm trọng nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chính xác.

"Ông ơi, tuần sau con muốn về nhà."

Chu Trì Ngư bỗng thấy lo lắng, muốn tận mắt nhìn thấy ông.

"Ông không sao đâu, bác sĩ bảo chỉ cần uống thuốc định kỳ là ổn."

Nước Mỹ ở quá xa, ông Cố không nỡ để cháu mình ngồi máy bay nhiều giờ thường xuyên bay về, hơn nữa còn ảnh hưởng đến việc học.

"Chỉ là... con nhớ ông."

Dạo gần đây, trong đầu Chu Trì Ngư luôn hiện lên một câu thơ.

Thần vô tổ mẫu, vô cứ thế hôm nay.

*Thần vô tổ mẫu, vô cứ thế hôm nay: Con cháu có được ngày hôm nay là nhờ vào công ơn của tổ tiên. Nếu không có tổ tiên thì họ cũng không thể tồn tại và có được cuộc sống như hiện tại.

Sau khi mất đi người thân, cậu giống như cánh diều, một đầu sợi dây buộc ở tay Cố Uyên, đầu còn lại buộc ở tay ông nội.

Chỉ cần có hai người ấy, cậu sẽ mãi có một gia đình trên thế giới này.

"Nếu nhớ ông thì chờ đến kỳ nghỉ dài mà về."

Ông Cố tháo kính viễn thị, chăm chú nhìn cháu qua màn hình: "Ở trường học ổn không? Có ai bắt nạt con không?"

"Không có đâu ạ." Chu Trì Ngư dụi mũi: "Mọi chuyện đều tốt cả."

Tiết hai sắp bắt đầu, hai ông cháu đành vội vã kết thúc cuộc gọi.

Trên đường trở lại lớp, Chu Trì Ngư bất ngờ bị một gương mặt lạ chặn lại. Đó là một nam sinh da trắng, cao lớn, đẹp trai, nụ cười tươi sáng, đúng chuẩn hình tượng nam chính trong phim học đường.

"Chào cậu, Finn, tôi là Asher – khoa Vật lý."

"Chào cậu." Chu Trì Ngư lịch sự hỏi lại: "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

Mái tóc xoăn màu nâu của Asher rủ xuống trán, ánh sáng hắt qua khiến nụ cười nơi khóe mắt cậu ta càng rạng rỡ.

Nghe nói nhà Chu Trì Ngư rất giàu, lại còn thích con trai nên cậu ta mới nảy ra ý định này.

"Xin hỏi, cậu có cần thêm một bạn trai nữa không? Tôi rất giỏi chăm sóc người yêu, ở bên tôi chắc chắn cậu sẽ rất hạnh phúc."

"Tôi có thể làm bạn trai của cậu vào thứ ba, thứ năm, thứ bảy; hoặc thứ hai, thứ tư, thứ sáu."

"Tùy cậu lựa chọn."

Bình Luận (0)
Comment