Ngày hôm sau, ông Cố vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, người nhà không cần quá lo lắng.
"Chú, ban ngày ai phụ trách chăm sóc ông nội vậy?"
Tuy đội ngũ hộ lý của ông Cố vô cùng xa hoa, nhưng Chu Trì Ngư luôn cảm thấy giao ông cho người ngoài chăm sóc rất dễ xảy ra nguy hiểm.
Ví dụ như bị đầu độc hay hãm hại.
"Có quản gia Lý cùng nhân viên y tế."
Gần đây trong tập đoàn có nhiều chuyện xảy ra, Cố Thành phụ trách mảng kinh doanh hải ngoại, phải tranh thủ thời gian giúp em gái điều tra vụ ô nhiễm kim loại. Tối qua ông cùng Bạch Ôn Nhiên thức trắng đêm, phát hiện rất nhiều điểm bất thường.
"Được rồi."
Chu Trì Ngư ngồi ở mép giường, khẽ nắm lấy tay ông Cố. Cậu hiểu công việc của người lớn đều rất bận rộn, nhưng theo suy nghĩ của cậu, con cái thì nên thay phiên nhau chăm sóc cha mẹ mới đúng.
"Con cũng khá rảnh, để con chăm sóc ông nội."
Chu Trì Ngư quyết định dọn hành lý sang đây. Dù sao phòng bệnh rất rộng rãi, ở lại trong phòng đơn để túc trực cũng không có vấn đề gì.
Cố Uyên mang bữa sáng đến, biết được ý định ở lại của Chu Trì Ngư thì sắp xếp người hầu trong nhà dọn dẹp sạch sẽ phòng nghỉ để chuẩn bị cho việc ở lâu dài.
Thấy hai đứa nhỏ còn mang cả gối trong nhà đến, Cố Thành vừa buồn cười vừa bất lực, định ngăn cản nhưng cuối cùng lại thôi.
"Chúng ta lần này trở về cũng là vì chăm sóc ông nội, lo cho sức khỏe của ông."
Sau khi dọn dẹp xong, Cố Uyên mở hộp bữa sáng ra, ra hiệu Chu Trì Ngư mau ăn chút gì đó: "Ba và mẹ không cần lo lắng cho bọn con."
"Đúng vậy!" Chu Trì Ngư cắn một miếng bánh bao nhân cua, nóng đến mức nhe răng trợn mắt: "Hồi nhỏ con bị bệnh, ông nội cũng ngày nào cũng ở bên cạnh chăm sóc con."
"Ăn từ từ thôi."
Cố Uyên sợ cậu lại bị bỏng, chọc thủng vỏ bánh bao để hơi nóng thoát ra, chờ nguội mới đưa cho Chu Trì Ngư.
Cố Thành hiểu ý, chỉ mỉm cười gật đầu.
Túc trực bên giường bệnh không hề là chuyện nhẹ nhàng. Ông Cố cứ hai tiếng lại phải đo kiểm tra chỉ số cơ thể một lần, nhân viên y tế thường xuyên đi lại trong phòng, muốn ngủ yên tĩnh gần như không thể.
Trước khi rời đi, Cố Thành vỗ vai Chu Trì Ngư lúc đó đang ăn rất ngon lành: "Cần gì thì cứ nói với ba."
"Vâng ạ!" Đôi mắt trong veo của Chu Trì Ngư thoáng lóe lên, sau đó lại hiện chút nghi ngờ.
Vừa rồi hình như cách xưng hô của Cố Thành với mình hơi lạ.
Cậu nhìn về phía Cố Uyên, nhưng Cố Uyên vẫn bình thản, chỉ chăm chú giúp cậu lựa bỏ gừng trong cháo cua.
"Được rồi, ch..."
Từ cuối cùng, Chu Trì Ngư nói hơi do dự. Nhất là khi thấy ánh mắt ôn nhu và sâu lắng của Cố Thành, cậu không thể nào thốt ra chữ "chú" được nữa.
Để bày tỏ tình cảm với Cố Thành, cậu lau miệng rồi nhào vào lòng ông làm nũng.
Từ nhỏ, cậu từng xem hình ảnh và video về ba ruột mình. Khí chất và vóc dáng của ba rất giống Cố Thành, nên từ bé cậu đã xem Cố Thành như ba mình để gần gũi.
"Tiểu Thâm dạo này có mập lên không?" Chu Trì Ngư tính ngày, lễ đầy tháng trăm ngày của Cố Thâm sắp đến rồi. Mỗi ngày cậu đều cầu nguyện ông nội sớm khỏe lại, nếu có thể tham gia sinh nhật cháu trai thì chắc chắn ông sẽ rất vui.
"Có, mà còn khá bướng bỉnh." Cố Thành véo cái mũi nhỏ: "So với con hồi nhỏ chỉ hơn chứ không kém."
Chu Trì Ngư hơi ngượng: "Bướng bỉnh cũng tốt, trẻ nhỏ bướng bỉnh thường thông minh."
...
"Phòng nhỏ thế này, ngủ có thoải mái không?"
Bạch Ôn Nhiên nghe Cố Thành kể hai đứa nhỏ muốn túc trực trong viện, lòng xót xa.
Vừa chỉnh sửa số liệu vừa thở dài: "Mong ba sớm tỉnh lại."
"Khoảng thời gian này em vất vả rồi."
Trong lòng Cố Thành rất rõ, việc ba đột ngột ngã bệnh có khả năng là bị đầu độc. Đáng tiếc điều tra mãi vẫn chưa tìm được nguyên nhân, ông chỉ biết âm thầm lo lắng.
Bạch Ôn Nhiên vừa mới sinh con, đang trong giai đoạn cần nghỉ ngơi, vậy mà vẫn phải hao tâm tổn trí giúp ông lo việc nhà và chuyện tập đoàn. Ông vô cùng áy náy.
"Có gì mà vất vả, ba bệnh thế này em cũng lo lắm."
Đúng lúc đó, dì bế Cố Thâm bước vào: "Thưa phu nhân, thưa tiên sinh, hôm nay cậu bé rất hiếu động, không chịu ngủ, chắc là nhớ hai người."
Cố Thành bế con vào lòng, ánh mắt u sầu dịu lại một chút: "Lần này tiểu Uyên về nước còn chưa kịp nhìn em trai."
Bạch Ôn Nhiên mỉm cười: "Mỗi lần nhìn tiểu Thâm, em đều nhớ đến dáng vẻ của tiểu Uyên hồi nhỏ. Nhưng tính cách em trai lại trái ngược hoàn toàn, thích cười, thích nghịch, không lạnh lùng như anh nó."
Cố Thành đưa cho con món đồ chơi nhỏ: "Tiểu Uyên chẳng phải ít nói đâu. Khi ở bên tiểu Ngư thì nói nhiều lắm."
"Đúng vậy." Bạch Ôn Nhiên ra hiệu cho dì bế con ra ngoài: "Cho nên nếu sau này vợ của tiểu Uyên mà có tính cách giống tiểu Ngư, thì chắc chắn bọn họ sẽ rất hạnh phúc."
Cố Thành mỉm cười: "Thời gian qua tiểu Ngư vì chuyện của ba mà rất vất vả. Đợi ba hồi phục, xuất viện rồi chúng ta phải làm một bữa thật thịnh soạn để cảm ơn thằng bé."
"Dĩ nhiên rồi." Bạch Ôn Nhiên khẽ thở dài: "Tiểu Ngư giống như đột nhiên trưởng thành vậy."
...
Gần như suốt một đêm, ông Cố đều do Chu Trì Ngư và Cố Uyên thay phiên nhau túc trực. Cố Thành đã sắp xếp người đến giúp, thấy hai người quá vất vả thì khuyên nhiều lần, nhưng Chu Trì Ngư vẫn không chịu về phòng ngủ. Cậu biết người Cố Thành sắp xếp chắc chắn là đáng tin, nhưng lỡ như đối phương lơ là một chút, để kẻ xấu lợi dụng thì sao?
Trong phòng bệnh, ánh đèn dịu mờ, chỉ có ánh sáng từ màn hình giám sát với chấm đỏ nhấp nháy. Không khí lẫn vào một mùi sữa nhàn nhạt.
Để giữ tinh thần tỉnh táo, Chu Trì Ngư ăn thêm một miếng bánh kem nhỏ, nhưng vẫn buồn ngủ rã rời. Ánh sáng vàng ấm như một lớp lụa mỏng phủ trên gương mặt cậu.
Cố Uyên dịu giọng nói: "Tiểu Ngư, em đi ngủ đi, để anh trông ông."
"Em muốn ở cùng anh."
Đôi mắt Chu Trì Ngư phủ một lớp sương mờ, hơi thở càng lúc càng nhẹ, cuối cùng đầu gục xuống vai Cố Uyên, mơ màng lẩm bẩm: "Anh ơi, anh vẫn đang xem sách gì vậy?"
"Sách y học." Cố Uyên đưa tay kéo chăn đắp cho cậu: "Anh đang nghĩ, nếu thật sự ông bị đầu độc thì tại sao kiểm tra lại không phát hiện ra."
Chu Trì Ngư khẽ động đậy: "Người phụ trách phòng thí nghiệm hóa học đã lên máy bay rồi, sắp có kết quả thôi."
"Ừ." Giọng Cố Uyên thật nhẹ, ôm chặt lấy Chu Trì Ngư: "Lần này may mà có tiểu Ngư bảo bối của chúng ta."
Chu Trì Ngư nép sát vào người hắn, cẩn thận không đụng phải ống truyền dịch, cảm nhận rõ rệt hơi ấm từ cơ thể Cố Uyên: "Anh, em vốn định tìm cơ hội thẳng thắn nói chuyện của chúng ta với ông, nhưng giờ tình hình sức khỏe của ông hình như không cho phép."
Cố Uyên quay đầu, cánh mũi khẽ chạm vào mái tóc mềm trên trán cậu: "Không sao, vẫn còn cơ hội."
"Nếu ông không đồng ý thì em... em có lẽ..."
Chu Trì Ngư rất sợ. Nếu lỡ vì chuyện này mà ông tức giận phát bệnh thì cả đời cậu cũng không tha thứ cho bản thân.
"Anh quan trọng với em giống như ông vậy."
Chu Trì Ngư đặt tay lên mu bàn tay ông – nơi còn vết kim truyền: "Anh biết không, em rất sợ ông sẽ không cần em nữa."
Cố Uyên nắm lấy cổ tay cậu, những ngón tay ấm áp bao trọn bàn tay lạnh lẽo: "Anh biết. Cho nên dù em quyết định thế nào, anh cũng sẽ hiểu."
Chuyện này, Cố Uyên đã nghĩ thông suốt từ lâu.
Kết quả tệ nhất chính là họ vĩnh viễn không thể kết hôn, nhưng chỉ cần được ở bên nhau thì cũng đủ.
"Biết đâu đến khi hai ta già rồi, lại có cơ hội đăng ký kết hôn."
Chu Trì Ngư ngoan ngoãn ngẩng đầu, dùng ngón tay khẽ nhéo tai hắn: "Anh không sợ dì Bạch thúc giục anh lấy vợ sao?"
"Không sợ." Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào gương mặt Cố Uyên, hắn mỉm cười: "Còn có một cách."
Chu Trì Ngư tò mò: "Ừm? Cách gì?"
Cố Uyên khẽ cười: "Anh có thể công khai trước là mình thích con trai. Đợi gia đình dần dần chấp nhận rồi chúng ta mới chính thức nói ra."
Chu Trì Ngư chẳng thấy buồn cười chút nào, trái lại còn nắm chặt tay Cố Uyên hơn.
Cậu hiểu rằng làm như vậy, Cố Uyên sẽ gánh hết mọi ánh nhìn và sự giận dữ về phía mình.
Âm thanh "tích tích" đều đặn từ máy đo điện tim vang lên. Cánh tay Cố Uyên ôm lấy cậu không quá chặt, không quá lỏng nhưng lại khiến cậu cảm thấy yên tâm lạ thường.
Dần dần, Chu Trì Ngư dựa vào vai hắn mà ngủ say.
Theo thời gian trôi qua, Cố Uyên vẫn giữ nguyên tư thế ấy, cúi mắt ngắm gương mặt say ngủ bình yên của Chu Trì Ngư. Trong đáy mắt hắn lộ ra một vẻ bình tĩnh xen lẫn nỗi buồn khó gọi tên.
Chỉ cần Chu Trì Ngư mỗi ngày đều vui vẻ, thì chuyện có kết hôn hay không, hay có được trưởng bối chấp nhận hay không, cũng chẳng còn quan trọng.
Trên giường bệnh, ngón tay già nua khẽ cử động, nắm lấy góc chăn, hồi lâu rồi lại bất động.
"Chu thiếu gia, tôi đến thay thuốc cho ngài Cố."
Ba giờ sáng, trong phòng bệnh bỗng bước vào một người đàn ông xa lạ.
Cố Uyên đặt lá thư xuống, đôi mắt mệt mỏi dừng lại trên người đàn ông kia: "Anh là ai?"
Nhân viên chăm sóc lúc này bước vào giải thích: "Gần đây ông Cố thường xuyên bị đau lưng, đây là người xoa bóp, sẽ đến định kỳ để massage cho ông ấy."
Cố Uyên vẫn giữ yên, sợ làm Chu Trì Ngư tỉnh giấc, giọng nói rất nhỏ: "Làm phiền anh."
Người xoa bóp gật đầu, lấy thuốc mỡ từ trong túi ra.
"Gần đây lưng ông nội tôi không được khỏe sao?"
Cố Uyên chăm chú nhìn vào lọ thuốc, như đang suy nghĩ gì đó: "Ông nội tôi bị dị ứng với khá nhiều thứ, thành phần của thuốc này đã được bác sĩ kiểm tra chưa?"
"Đã kiểm tra rồi." Người xoa bóp khẽ nói.
"Mùi này khá đặc biệt, trong đây có thành phần gì vậy?" Cố Uyên tiện tay cầm một lọ thuốc mỡ lên. Người xoa bóp lập tức căng thẳng, giật lại ngay: "Không... không có gì đặc biệt cả!"
Cố Uyên ngẩng đầu nhìn gã ta, trong mắt nghi ngờ ngày càng đậm.
"Căng thẳng như vậy để làm gì?"
Hắn nâng lọ thuốc lên xem kỹ, phát hiện trên bao bì ghi nhà sản xuất là tập đoàn ZN.
"Gần đây tôi cũng không khỏe lắm, bán cho tôi một lọ đi."
"Cố thiếu gia, cậu muốn thì cứ lấy, không cần khách khí."
Người xoa bóp cúi đầu, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp vai và cổ của ông Cố, bộ dạng bình thản hoàn toàn khác với sự hoảng loạn khi nãy.
Trong lòng Cố Uyên càng nghi ngờ hơn, nhưng thấy biểu hiện bình tĩnh của đối phương thì lại nghĩ chắc mình suy nghĩ quá nhiều.
Đợi người xoa bóp rời đi, Cố Uyên đưa lọ thuốc cho Chu Trì Ngư, mong rằng phòng thí nghiệm hóa học của ZN có thể giúp hắn kiểm tra thành phần bên trong.
Thuốc mỡ tuy được sản xuất bởi nhà máy dược của tập đoàn ZN, nhưng không có nghĩa bên trong không bị thay đổi. Những kẻ có ý đồ hãm hại có thể lợi dụng sự tin tưởng của mọi người đối với tập đoàn ZN để qua mặt. Hơn nữa, thời điểm ông Cố bắt đầu được trị liệu massage lại trùng khớp với lúc ông xuất hiện dấu hiệu không khỏe.
Ngày hôm sau, Cố Thành đến bệnh viện thăm ông Cố. Nhân lúc đó, Chu Trì Ngư cùng Cố Uyên ra thương trường chọn quà cho Cố Thâm.
Tiệc đầy tháng trăm ngày của Cố Thâm sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau. Là anh trai của Cố Thâm, Chu Trì Ngư vô cùng coi trọng việc chọn quà, mua rất nhiều thứ, dù có vài món quà phải đợi khi Cố Thâm lớn lên mới dùng được.
"Tiểu Thâm có anh trai như em, đúng là hạnh phúc."
Cố Uyên cố tình trêu chọc: "Còn anh có em trai như em, cũng thấy hạnh phúc."
Chu Trì Ngư mỉm cười, vừa định nói thêm thì điện thoại đột nhiên reo lên.
"Tiểu Chu tổng, chuyên gia mà chúng tôi cử từ phòng thí nghiệm hóa học đã gặp chuyện rồi."