Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 98

"Trong thuốc mà ông Cố đang dùng có chứa chất CTY5236, đây là một loại chất ức chế mạnh. Ông ấy dùng lâu dài thì sẽ không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, nhưng mỗi ngày ông ấy còn phải uống thuốc hạ huyết áp. Khi hai loại thuốc này gặp nhau sẽ xảy ra phản ứng hóa học, khiến CTY5236 ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc hạ huyết áp, làm nồng độ thuốc trong máu có thể tăng hoặc giảm bất thường."

"Vậy tăng hay giảm đều có thể gây ra bệnh tim sao?" Chu Trì Ngư sốt ruột hỏi.

Jack lắc đầu: "Có ảnh hưởng, nhưng không nghiêm trọng lắm."

Lúc này, Cố Thành – người vẫn luôn đứng bên cạnh – đột nhiên hỏi: "Nếu đây là cách ra tay đầu độc thì chắc hẳn không dễ bị phát hiện đâu nhỉ?"

"Đúng vậy." Jack nghiêm túc nhìn Cố Thành, nói: "Người ra tay rất thông minh. Nếu trong kết quả xét nghiệm mà hàm lượng CTY5236 tăng cao thì bác sĩ chắc chắn sẽ nghi ngờ ngay. Nhưng kẻ đó còn dùng thêm một loại chất đặc biệt – hợp chất điều chế riêng."

"Hợp chất điều chế riêng?"

Cố Uyên và Chu Trì Ngư đồng thanh hỏi.

"Kẻ đầu độc chắc chắn đã hợp tác với một chuyên gia trong lĩnh vực sinh học. Chất độc này được chiết xuất từ một loài hải quỳ sống trong cát biển. Dưới tác dụng của CTY5236, nó có thể âm thầm phá hủy các chức năng của cơ tim, mà những bác sĩ không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này thì tuyệt đối không thể nào nhận ra."

Chu Trì Ngư vội vàng ngắt lời: "Vậy có thuốc giải không?"

"Có." Jack khẳng định: "Nhưng tôi cần một cộng sự của mình đến đây giúp. Anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực này, hiện đang nghỉ phép ở California."

Cố Thành đáp: "Không thành vấn đề. Nếu cậu liên lạc được, chúng tôi sẽ lập tức phái máy bay sang đón anh ta."

Jack cười: "Đúng là tỷ phú."

Bệnh tình của ông Cố bắt đầu chuyển biến. Sau khi an ủi hai đứa nhỏ, Cố Thành vội vàng trở về công ty bàn bạc với các lãnh đạo cấp cao về cách xử lý.

Nội bộ cấp cao của tập đoàn Cố nhiều phe phái, những người thật sự đứng về phía ông Cố cũng không nhiều. Rất nhiều người lại thân cận với Cố Minh hơn.

Nếu chuyện này lộ ra, e rằng sẽ bất lợi cho ông Cố.

Sau khi Cố Thành rời đi, Cố Uyên cho nhiều vệ sĩ canh gác bên ngoài phòng bệnh. Một là để ngăn ngừa Chu Trì Ngư gặp chuyện như lần trước, hai là để bảo vệ Jack khỏi nguy hiểm.

Thời gian cứ thế trôi đi. Chu Trì Ngư ngày ngày mong mỏi chuyên gia sớm đến trong nước, nhưng lại ăn uống ngày càng ít.

Cố Uyên nhìn người trong phòng bệnh buồn rầu ủ dột thì trong lòng vô cùng đau xót. Hắn cố gắng dồn bớt công việc có thể làm từ xa về phòng bệnh, để có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Chu Trì Ngư. Khi hắn làm việc thì hai người ít nói chuyện, Chu Trì Ngư sau khi tắm xong sẽ mặc áo ngủ, nằm gối đầu lên đùi hắn đọc sách, thỉnh thoảng lại trò chuyện với ông Cố.

Trong khoảng thời gian này, Chu Trì Ngư như bước vào trạng thái cảnh giác cao độ. Bất kỳ ai ra vào phòng bệnh đều phải dưới sự giám sát của cậu. Ngay cả đội ngũ y tá chăm sóc cho ông Cố, cậu cũng không yên tâm.

Các cô y tá có tuổi cũng hiểu cho hành động của Chu Trì Ngư. Một đứa nhỏ mà phải canh chừng trong phòng bệnh gần cả tháng, thấy ai cũng như con mèo nhỏ trợn tròn mắt, đầy cảnh giác, giống như sẵn sàng giơ móng vuốt phòng thủ. Khi biết Chu Trì Ngư không hề có quan hệ huyết thống với ông Cố thì họ càng bất ngờ hơn.

"Thuốc không có vấn đề gì, có thể dùng được."

Đội ngũ y tế của tập đoàn ZN đã đến đây được ba ngày. Trong thời gian này, mỗi loại thuốc mà ông Cố cần dùng đều phải trải qua kiểm tra chuyên môn, để tránh có người lén đánh tráo.

Chu Trì Ngư vẫn cẩn thận nhìn túi truyền dịch một lần nữa rồi mới gật đầu: "Được."

Trong khi đó, phe của Cố Minh lại đang nóng lòng không yên.

Theo kế hoạch, bọn họ đã sớm sắp xếp để y tá bí mật tiêm độc tố chiết xuất từ hải quỳ vào cơ thể ông Cố, nhưng vì Cố Thành và Chu Trì Ngư giám sát quá chặt nên người của ông ta không có cơ hội ra tay.

Tối hôm qua, một y tá đã thành công vào được phòng bệnh, nhưng phát hiện tất cả thuốc men đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, thậm chí Chu Trì Ngư còn yêu cầu kiểm tra hai lần.

Ban đầu, cô ta nghĩ chất độc này vốn không màu, không mùi, lại có tác dụng chậm nên mình có thể ung dung thoát tội. Nhưng không ngờ lại chẳng có cơ hội nào để tiêm.

"Cố tổng, ngài không cần lo. Chẳng phải ngài định mời cả gia tộc đi ăn cơm hai hôm nữa sao? Nếu ngài lên tiếng, Cố Thành chắc chắn sẽ đưa thằng bé đó theo."

Khóe môi Cố Minh nhếch lên: "Có lẽ vậy, nhưng tôi không thể chờ thêm được nữa."

"Ông ta còn chưa chết thì tôi vẫn không lấy được một đồng thừa kế nào."

Trợ lý cười: "Cơm ngon chẳng sợ muộn, cứ chờ đi. Hàng trăm tỷ tài sản cuối cùng cũng sẽ về tay ngài."

Năm năm trước, ông Cố đã lập một quỹ tín thác ở nước ngoài. Nếu không có di chúc, ba anh em Cố Minh sẽ chia đều số tiền đó. Gần đây Cố Minh đầu tư liên tục thua lỗ, lại bị chủ nợ dí sát, trong khi ông Cố vẫn chưa chết.

"Đi báo cho mọi người, tôi đã biết kẻ đứng sau vụ đầu độc này là ai. Khi ăn cơm, tôi sẽ công khai trước mặt cả gia tộc."

...

Trước nhà Cố Minh, xe đỗ đầy sân.

Cố Từ mệt mỏi ngồi trên ghế sofa: "Anh cả, rốt cuộc là ai đã hạ độc cha?"

Từ nhỏ, cô và Cố Minh vốn không thân thiết. Những ngày qua, Cố Thành giúp cô xử lý vụ án kim loại nặng, bận rộn ngày đêm không nghỉ. Trong lòng cô vừa cảm kích vừa áy náy.

Cố Minh tuyên bố kẻ đầu độc xuất phát từ trong gia tộc khiến cô rất bối rối, bởi theo cô, trong ba anh em, Cố Minh mới là người có động cơ lớn nhất.

Cố Minh bưng chén trà, làm ra vẻ đau lòng: "Là Cố Thành."

Cố Phong đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát động tĩnh bên ngoài.

Bàn tay gã khẽ run, đáy mắt lóe lên sự phấn khích sau bao kìm nén. Nghĩ đến cảnh Cố Uyên sắp bị làm trò cười trước mặt cả gia tộc, lòng hận thù trong gã càng dâng cao.

Cuối cùng, gia đình Cố Thành cũng đến. Cùng họ còn có một số họ hàng bên chi thứ. Những người này tuy cổ phần không nhiều, nhưng đều chú ý đến bệnh tình của ông Cố, sợ rằng mình sẽ không được chia phần nếu xảy ra chuyện.

"Cố Minh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Cố Kính Hồng là em trai của ông Cố. Những năm qua tuy lão cũng có sự nghiệp riêng, nhưng vẫn thường được anh trai giúp đỡ, trên tay chỉ có 3% cổ phần của Cố thị, mà quyền sử dụng thì bị hạn chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thu hồi.

Nếu Cố thị có biến động, sau này lão còn có được sử dụng số cổ phần đó hay không vẫn là chuyện không chắc chắn.

"Rốt cuộc là ai hạ độc?"

Cố Minh liếc sang Cố Thành, lập tức thấy Chu Trì Ngư quả nhiên cũng có mặt.

Tốt lắm, như vậy người của ông ta có thể hành động.

"Giờ là lúc ăn tối, chúng ta vừa ăn vừa nói."

Vào đến phòng khách, Cố Minh làm ra vẻ thần bí: "Trước khi công bố đáp án, chúng ta hãy cùng phân tích động cơ của người này. Không biết mọi người có hay không, những năm gần đây ba luôn có ý định bồi dưỡng người kế thừa?"

Chủ đề này hơi nhạy cảm, sắc mặt mọi người thay đổi, không ai trả lời.

"Hôm nay tôi nói đến chuyện này, mục đích chính là để công khai minh bạch." Ánh mắt Cố Minh dừng lại trên người Cố Uyên, khóe môi hơi cong: "Tôi tin rằng ba mình không chỉ từng bày tỏ với tôi ý định muốn bồi dưỡng tiểu Uyên làm người kế thừa, mà khi trò chuyện cùng mọi người, hẳn ông ấy cũng từng nhắc đến."

Cố Thành nhìn Cố Minh, dường như đã đoán được ông ta định làm gì.

"Anh..."

Chu Trì Ngư lặng lẽ nắm tay Cố Uyên, dùng ánh mắt ra hiệu bảo hắn phải bình tĩnh.

"Cố Minh, rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Cố Minh vẫn giữ nụ cười ôn hòa: "Tôi muốn nói, ba tuy từng có ý định bồi dưỡng tiểu Uyên, nhưng đó cũng chỉ là một ý niệm. Tiểu Uyên có thực sự đủ khả năng điều hành tập đoàn hay không, vẫn cần thời gian dài để khảo nghiệm."

"Rồi sao?" Giọng Cố Uyên trầm xuống.

"Cho nên..." Khóe môi Cố Minh nhếch lên: "Tiểu Uyên từng làm một chuyện khiến ba vô cùng thất vọng, thậm chí tuyên bố sẽ không nhận đứa cháu này nữa. Vì vậy, cả nhà các người mới bày mưu tính kế, đứng sau vụ đầu độc lần này, còn liên kết với Chu gia giả vờ lấy danh nghĩa chữa bệnh để khống chế ba."

"Thật đáng khâm phục, chú có thể bịa đặt đến mức này."

Cố Uyên bình tĩnh nhìn ông ta: "Chứng cứ đâu? Chẳng lẽ chỉ dựa vào cái miệng của chú sao?"

Mọi người đều quay sang nhìn Cố Minh, chờ đợi câu trả lời.

"Chứng cứ ư?" Vừa dứt lời, Cố Phong bấm điều khiển từ xa, trên màn hình lập tức hiện ra hình ảnh trong phòng bệnh của ông Cố.

Chu Trì Ngư sững sờ, tim thắt chặt lại rồi không kìm được mà hoảng loạn.

Trong đoạn video rõ ràng, cậu và Cố Uyên đang hôn nhau.

"Anh..."

Âm cuối run rẩy, toàn thân cậu lạnh buốt.

Theo bản năng, cậu liếc nhanh về phía cửa, hơi thở gấp gáp, căng thẳng đến mức không kìm lại được.

Cậu rất sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy.

Mọi người đều chăm chú nhìn đoạn video này, kể cả Bạch Ôn Nhiên.

"Ba phát hiện các người có mối quan hệ tình cảm trái luân thường, lại thấy tiểu Uyên không thể thực hiện hôn nhân thương mại để mang lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc, nên đã quyết định thay đổi người kế thừa."

Cố Minh cầm ly rượu nhấp một ngụm: "Và thế là, cả nhà các người mới tính toán ra tay sát hại ba."

Thật ra chính Cố Minh cũng biết lời này chẳng có cơ sở nào. Ông ta làm vậy chỉ để khiến nhà Cố Thành rời bệnh viện, tạo cơ hội cho ông ta xuống tay với ông Cố.

Cả phòng ăn chìm trong im lặng.

Khóe môi Cố Phong nở nụ cười hiểm độc.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Chu Trì Ngư, trong lòng gã hả hê tột độ.

"Tiểu Ngư."

Giọng Cố Minh dịu lại: "Tôi tin rằng cậu không phải cố ý."

Chu Trì Ngư đối diện ánh mắt thâm hiểm kia, tai lạnh buốt tê dại: "Cái gì..."

"Tôi tin, cậu không phải vì tài sản của Cố gia mà ở bên tiểu Uyên."

Ngón tay Bạch Ôn Nhiên siết chặt tay áo Cố Thành, dường như vẫn chưa chấp nhận nổi những gì vừa nhìn thấy.

"Nhưng ba đối xử với cậu tốt như vậy, mà cậu lại khiến đứa cháu trai ông ấy thương yêu nhất không thể có con nối dõi. Cậu không thấy áy náy sao?"

Những lời đó như phá tan sự bình tĩnh mong manh của Chu Trì Ngư. Ánh mắt mọi người nhìn cậu như những lưỡi dao sắc lạnh, khiến cậu không còn chỗ trốn tránh.

"Em ấy đương nhiên không phải vì mấy thứ đó."

Một giọng nói trầm ổn lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời Cố Minh: "Là tôi lợi dụng thân phận anh trai để theo đuổi tiểu Ngư, là tôi quấn lấy, ép buộc tình cảm của em ấy. Cho dù tiểu Ngư không đồng ý, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phải có con cái."

Những lời này, rõ ràng còn muốn nói cho Bạch Ôn Nhiên nghe.

Thấy ánh mắt thất thần của Chu Trì Ngư, Cố Uyên khẽ nắm lấy bàn tay run rẩy kia: "Em ấy đã từ chối tôi nhiều lần. Là tôi ích kỷ, không chỉ muốn cùng tiểu Ngư làm anh em, mà còn muốn cả đời ở bên nhau như bạn đời."

"Cố Uyên!" Giọng Bạch Ôn Nhiên sắc bén: "Con có biết mình đang nói gì không?"

"Mẹ, con rất rõ." Lòng bàn tay Cố Uyên khẽ siết chặt tay Chu Trì Ngư, giọng thấp nhưng vững vàng: "Con đã thích tiểu Ngư từ rất lâu rồi."

Thái độ thẳng thắn của Cố Uyên khiến Cố Minh bất ngờ.

Ông ta vốn nghĩ Cố Uyên sẽ tìm cách chối bỏ, hoặc gấp rút phủ nhận mối quan hệ với Chu Trì Ngư.

Thẩm Vũ Tiêu khẽ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hoe đỏ của Chu Trì Ngư, trong lòng càng thêm chán ghét hành vi của Cố Minh và Cố Phong.

Cậu ta không tin Chu Trì Ngư sẽ hại ông Cố.

"Cố Minh."

Một giọng nói khàn khàn nhưng đầy uy nghiêm vang lên, rồi chiếc xe lăn chậm rãi xuất hiện ở cửa phòng ăn.

Cố Minh trừng mắt kinh hãi quay đầu nhìn sang: "... Ba."

Bình Luận (0)
Comment