Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 99

"Đừng gọi tôi là ba."

Sau lưng ông Cố là người quản gia đã theo ông nhiều năm. Ông ấy nhẹ nhàng đẩy xe lăn, dừng lại ngay vị trí chính giữa.

Người vốn đang ngồi trên ghế là Cố Minh lập tức đứng bật dậy. Khuôn mặt tái nhợt của ông ta run rẩy như thể vừa nhìn thấy một thứ gì đó không thể tin nổi, giống như linh hồn bị rút sạch.

"Ba!" Cố Từ xúc động tột độ, vội chạy đến trước mặt ông Cố, giọng run run: "Ba không sao chứ? Thật sự tốt quá!"

"Cố Minh."

Giọng ông Cố không cao, mang theo chút hơi thở bệnh tật đã kéo dài lâu ngày: "Cậu có gì muốn giải thích không?"

Cố Minh vội ngồi sụp xuống, hai tay định nắm lấy tay ba mình, nhưng lại bị ông gạt mạnh ra.

"Ba! Con chỉ là trong lúc tuyệt vọng mới liều lĩnh thử thôi! Con không phải chỉ muốn giúp tiểu Uyên vượt qua khó khăn sao!"

Cố Minh xoay chuyển rất nhanh, cố gắng dồn trọng điểm sang chuyện của Cố Uyên và Chu Trì Ngư: "Hai đứa nhỏ chỉ là nhất thời hồ đồ, con lại quá lo lắng cho sức khỏe của ba nên hiểu lầm bọn họ."

Đám người thân có mặt đều choáng váng trước sự việc bất ngờ này. Rõ ràng vài tiếng trước, ông Cố còn hôn mê bất tỉnh trên giường, sao giờ lại tỉnh táo thế này?

"Còn muốn cãi?"

Ông Cố nhìn chằm chằm vào Cố Minh, ánh mắt không giận dữ, ngược lại rất bình tĩnh: "Để người đó vào đi."

Vừa dứt lời, vệ sĩ của Chu Trì Ngư lập tức đưa một người mặc đồ y tá đi vào. Người phụ nữ kia sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, lập tức khai ra toàn bộ việc bị người sai khiến bỏ thuốc độc.

Cố Minh vẫn cố giữ nụ cười bình tĩnh, tỏ vẻ oan ức: "Ba, cho dù có người sai khiến cô ta, người đó cũng không phải con."

"Cô có quen tôi không?"

Cố Minh quay sang hỏi người phụ nữ đang quỳ dưới đất.

Cô ta lắc đầu: "Không quen biết."

"Thấy chưa?" Cố Minh quỳ rạp xuống đất, liều mạng biện minh: "Ba tin con đi, con sao có thể hại ba được."

"Cậu đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ." Ông Cố ra hiệu cho trợ lý ném tập hồ sơ về vụ kim loại nặng vào mặt Cố Minh: "Cô ta có thể không quen cậu, nhưng chẳng lẽ cả đội ngũ y tế mà cậu thuê cũng không biết cậu sao?"

Cố Minh cố tình làm ra vẻ nhẹ nhàng: "Bọn họ cũng có thể vu khống con."

Bốp!

Một cái tát như trời giáng nổ vang trên mặt Cố Minh. Cố Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ba mình, đôi chân run lẩy bẩy không đứng vững.

Ông Cố siết chặt tay, ho khẽ vài tiếng: "Bản ghi chép này cũng là chữ viết của cậu chứ gì? Toàn bộ chứng cứ tôi đã nhờ Cố Thành giao cho cảnh sát. Còn việc kẻ đứng sau màn có phải cậu hay không, hãy để pháp luật phán quyết."

Cố Minh hoàn toàn hoảng loạn. Tuy ông ta đã chuẩn bị sẵn kẻ thế tội, nhưng nếu Cố thị đã không còn che chở, thì sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ tóm được mình.

"Ngay cả chuyện giả mạo di chúc cậu cũng dám nghĩ ra?"

Mấy ngày nay, ông Cố thực ra chỉ giả vờ hôn mê, ý thức lúc mơ lúc tỉnh. Khi Cố Thành và Cố Uyên bàn bạc công việc, ông vẫn nghe được đôi chút. Trước khi ngã bệnh, ông cũng đã nghe tin đồn về những trò bẩn của Cố Minh, chỉ là chưa kịp truy cứu thì đã ngã gục.

Lần này, cả vụ đầu độc bằng kim loại nặng lẫn việc bỏ thuốc trong quá trình chữa trị đều có cảnh sát tham gia điều tra. Người trong hội đồng quản trị gây khó dễ cho Chu Trì Ngư đa phần đều là người thân cận với Cố Minh.

Kẻ đứng sau, khỏi cần nói cũng biết.

Hơn nữa, phòng thí nghiệm sản xuất loại thuốc ức chế kia đã bị cảnh sát niêm phong.

Mà tất cả những việc này chỉ diễn ra trong vòng bốn tiếng đồng hồ.

"Tôi quả thật đã bị đầu độc."

Ông Cố kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong phòng bệnh buổi chiều.

Thì ra, sau khi Jack về nước an toàn, anh ta đã lập tức bắt tay vào bí mật điều chế thuốc giải. Chỉ trong chưa đầy một ngày, ông Cố đã tỉnh lại.

Cửa sổ sát đất khẽ vang lên "răng rắc" một tiếng, nhưng vì tất cả mọi người đều tập trung vào ông Cố nên không ai chú ý.

"Tôi tuyên bố, từ giờ phút này, Cố Minh không còn là con trai tôi nữa. Toàn bộ cổ phần, quyền lợi, bất động sản, bất kỳ tài sản nào liên quan đến tập đoàn mà nó nắm giữ đều bị thu hồi."

Ông Cố giơ tay ra hiệu cho trợ lý. Trên màn hình điện tử, bức ảnh của Chu Trì Ngư và Cố Uyên lập tức biến mất, thay bằng bản di chúc đã được công chứng.

"Nhân lúc mọi người đều có mặt, tôi sẽ công bố phương án phân chia di chúc."

Cố Minh chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn thấy danh sách người thừa kế không có tên mình, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, nhỏ xuống mu bàn tay.

"Cố Phong..."

Vợ của Cố Minh cũng phát hiện, trong danh sách không có tên con trai bà ta – Cố Phong, ngược lại lại xuất hiện ba chữ Chu Trì Ngư.

"Ba! Như vậy là không công bằng!"

Vợ Cố Minh gào lên, định lao về phía ông Cố nhưng bị vệ sĩ ngăn lại. Bà ta khóc lóc, gào thét cuồng loạn: "Cố Phong là cháu ruột của ba cơ mà? Tại sao ba lại đem di sản chia cho một đứa chẳng hề có quan hệ máu mủ? Nó còn khiến cháu trai bảo bối của ba thành... đồng tính nữa!"

Lời này chẳng làm ai để ý thêm đến việc bị lộ chuyện tình cảm, tất cả mọi người vẫn dán mắt vào bản di chúc, sợ bỏ lỡ phần liên quan đến lợi ích của mình.

"Tiểu Ngư?"

Chỉ mấy phút sau, Chu Trì Ngư đã biến mất.

Cố Uyên lập tức cảm thấy bất an, vội lao ra định tìm cậu. Nhưng vừa đến cửa, hắn lại khựng lại.

Thân hình cao lớn hơi run rẩy, hắn vịn khung cửa quay đầu nhìn lại, thấy ông nội và cha mẹ đều đang dõi theo mình.

"Ông nội, mẹ."

Ánh mắt Cố Uyên kiên định, tựa như sẽ không thỏa hiệp với bất cứ ai: "Xin lỗi vì đã phải thông qua cách này để mọi người biết về chuyện của con và tiểu Ngư. Thực ra bọn con định chờ thêm một thời gian nữa mới nói."

Bạch Ôn Nhiên đau lòng cau mày: "Tiểu Uyên..."

Trong đầu bà rối loạn, bà vẫn chưa thể chấp nhận được xu hướng tình cảm của con trai. Huống chi đối phương lại là đứa em trai cùng nhau lớn lên với Cố Uyên.

"Các con nhất định phải ở bên nhau sao?"

Ánh mắt bà đầy mờ mịt, nơi khóe mắt ánh lên tia đỏ hoe ướt át.

"Đúng vậy."

Giọng Cố Uyên rất trầm: "Bọn con có thể không kết hôn, nhưng vĩnh viễn sẽ không rời xa."

"Nhìn xem! Đây chính là đứa cháu ngoan mà ông dạy dỗ đấy!"

Mẹ Cố Phong hoàn toàn mất kiểm soát, ánh mắt đầy châm chọc: "Con trai tôi ngoan ngoãn như vậy, ông lại bỏ mặc không quan tâm. Còn Cố Uyên thì sao? Thích đàn ông, đây chẳng phải loạn luân sao? Thật b**n th**!"

"Đủ rồi."

Ông Cố ngồi trên xe lăn, lưng hơi khom xuống, gương mặt già nua nhăn nhúm nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự nghiêm khắc không cho phép cãi lời: "Tiểu Uyên."

"Ông nội."

"Mau đi tìm tiểu Ngư, đừng để xảy ra chuyện gì."

Tiếng bước chân dồn dập của Cố Uyên dần bị tiếng còi xe cảnh sát ngoài cổng lấn át. Ông Cố quét mắt nhìn nhóm cảnh sát đang bước vào, để lại cho Cố Thành một câu: "Phần còn lại giao cho con xử lý." Rồi ông ra hiệu cho quản gia đẩy xe lăn đưa mình rời đi.

Bạch Ôn Nhiên vẫn xúc động không ngừng, bà nhìn theo bóng lưng của ba, đôi môi run rẩy định nói nhưng cuối cùng chẳng thốt ra lời nào.

"Anh cả, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Tiếng la hét phản kháng của Cố Minh khi bị bắt vang lên phía sau. Cố Từ cầm di chúc có chữ ký luật sư bước đến bên Cố Thành. Cố Thành giơ tay vỗ vai: "Chuyện bỏ độc kim loại không phải là do bên thi công để lộ, mà là Cố Minh âm thầm hạ độc rồi giả mạo hồ sơ bệnh án."

Trong mắt Cố Từ lóe lên sự kinh ngạc: "Anh cả đúng là quá độc ác."

"Anh còn một số việc cần xử lý. Em rảnh thì ở cạnh chăm sóc chị dâu nhiều hơn." Cố Thành nhìn Bạch Ôn Nhiên đầy lo lắng, rồi quay sang trao đổi với cảnh sát.

Ngoài trời, những hạt mưa lớn rơi xuống ướt đẫm con đường.

Chu Trì Ngư bước xuống xe, tay xách giày thể thao, chân trần giẫm lên vũng nước.

Trước mặt cậu là tòa nhà xa hoa tráng lệ, nơi lưu giữ tất cả ký ức trước năm 4 tuổi.

Đã bao năm cậu không quay lại, mật mã cửa cũng sớm quên mất. Cơn mưa nặng hạt xối xả ướt sũng cả người, cậu thử nhập vài lần nhưng đều thất bại. Cuối cùng, cậu ngồi thẫn thờ trước cửa, mái tóc rũ xuống dính bết vào trán.

Trong túi, điện thoại rung liên tục. Nhưng cậu chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn đài phun nước nay đã phủ đầy cỏ dại, bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi rền vang.

Bình Luận (0)
Comment