Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 100

"Vẫn chưa tìm được tiểu Ngư."

Giữa trời đất, màn mưa trắng xóa nuốt trọn mọi thứ.

Nước mưa chảy qua gương mặt Cố Uyên, hắn giơ điện thoại gọi cho Cố Thành.

"Con lo tiểu Ngư đã chạy về Mỹ, ba mau cho người canh giữ mấy sân bay."

Áo khoác ướt sũng dính chặt vào người, gương mặt vốn lạnh lùng của Cố Uyên giờ tràn đầy lo lắng.

"Kiểm tra thêm xem em ấy có vào khách sạn kia không."

Mái tóc ướt sũng dính bệt vào trán, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, chợt nghĩ đến một nơi.

"Chú Lưu! Mau đến trang viên Mỹ Hoa."

Nơi đó là nhà của Chu Trì Ngư.

Khi còn nhỏ, có lần Chu Trì Ngư bỏ trốn cũng là muốn chạy về nhà.

Hạt mưa lớn liên tiếp rơi xuống mặt cậu, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Cậu đứng dậy, chiếc ô méo mó bị gió thổi lệch mãi không nhúc nhích.

Quần áo ướt sũng vừa lạnh vừa nặng, cậu ngẩn người một lúc lâu rồi quyết định mua chuyến bay sớm nhất quay lại Mỹ.

Cậu không muốn về Cố gia, cũng chẳng biết nên đối mặt với Bạch Ôn Nhiên và ông nội thế nào. Nước mưa dần ngập đến mắt cá, cậu lùi lại nhưng phát hiện mình chẳng còn chỗ nào để trốn. Tựa như cả thành phố này, đã hoàn toàn không còn là nhà của cậu. Sau khi rời Cố gia, cậu cũng không rõ mình có thể đi đâu.

"Tiểu Ngư!"

Giọng nói mơ hồ bị sấm sét xé nát, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy trong màn mưa có một bóng dáng kéo dài loang loáng, đang chạy điên cuồng về phía mình.

Trong mắt Chu Trì Ngư ánh lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó lại vụt tắt.

"Sao em không vào nhà?"

Cơn gió mạnh quất nước mưa vào tận xương cốt, ngay khoảnh khắc nghe được tiếng gọi, Chu Trì Ngư đã ngã vào vòng tay ấm áp.

Bên tai là tiếng thở dồn dập của Cố Uyên. Bờ vai Chu Trì Ngư run rẩy như một chú chim nhỏ bị cuốn trong bão tố, hàm răng va vào nhau: "Em... không biết mật mã."

Trái tim Cố Uyên chợt thắt lại.

Không biết mật mã nhà sao?

Hắn đau lòng nhìn cậu, lòng bàn tay nâng lên, nhẹ nhàng lau nước mưa trên gương mặt đối phương: "Vậy thì chúng ta về nhà."

"Em không về đâu."

Giọng nói bị tiếng mưa nuốt chửng, Chu Trì Ngư nghẹn ngào: "Nơi đó không phải nhà em nữa... em đã không thể quay về rồi."

Từ lúc ông Cố nhìn thấy cảnh cậu và Cố Uyên thân mật trước cửa, cậu đã không còn đường trở lại.

"Anh... anh đi đi."

Bàn tay lạnh buốt run rẩy, nước mắt nơi khóe mắt rơi xuống: "Trong nhà bây giờ cần anh nhất, sức khỏe ông nội lại không tốt, anh về chăm sóc họ đi."

"Thế còn em?" Cố Uyên vừa giúp cậu cởi áo ướt vừa ôm chặt: "Chẳng lẽ em không cần ai chăm sóc sao?"

Chu Trì Ngư cắn môi cố chấp: "Em đã trưởng thành, có thể tự lo cho mình."

"Đúng là người lớn thì có thể tự lo cho bản thân."

"Nhưng trong mắt anh, em mãi là một đứa trẻ."

Dưới cơn mưa xối xả, Cố Uyên dùng bàn tay đè chặt bờ vai ướt lạnh của cậu, nhẹ nhàng vỗ về: "Chờ anh."

Nước mắt ướt nhòe khóe mắt, cuối cùng Chu Trì Ngư không kìm nổi bật khóc. Bàn tay ấm áp không ngừng lau nước mắt, giọng Cố Uyên dịu dàng an ủi len lỏi qua tiếng mưa, dừng lại bên tai cậu.

"Còn bảo không phải trẻ con, khóc y như hồi nhỏ."

Hắn vắt khô quần áo rồi khoác lại cho cậu: "Đừng khóc nữa, mau vào trong thôi, kẻo lại ốm."

Mưa vẫn rơi ào ạt, hạt mưa va vào mặt đất vang lộp bộp.

Ngón tay lạnh lẽo của Chu Trì Ngư nắm chặt áo khoác, ngẩng đầu thì thấy đối phương đã nhanh chóng leo lên lan can tầng hai, cố bám chặt để trèo vào sân phơi.

Trong mắt cậu thoáng lên sự sợ hãi và lo lắng: "Anh!"

Gió mưa điên cuồng quất vào người Cố Uyên, vài phút sau, hắn đã hoàn toàn biến mất sau bức tường tầng hai.

...

"Năm năm trước, anh nghĩ nếu không ở đây thường xuyên thì không cần tốn công tốn sức bảo dưỡng cả tòa nhà này."

Chu Trì Ngư ôm tách trà nóng, cuộn tròn ở góc sofa, chóp mũi đỏ bừng vì vừa dầm mưa: "Sau khi họ đi rồi, em đã quên luôn mật mã."

Cố Uyên ngồi cạnh, giúp cậu mang tất ấm vào: "Không sao, nếu em muốn ở đây, đợi mưa tạnh chúng ta đổi khóa cửa mới là được."

Chu Trì Ngư cúi đầu, giọng nhỏ xíu: "Anh không về nhà sao?"

"Anh đã nói rồi, chỉ cần có anh, em mãi mãi có một mái nhà." Cố Uyên cầm máy sấy, kiên nhẫn hong khô mái tóc rối: "Sau này chúng ta cùng nhau sống."

Cuối cùng, Chu Trì Ngư mỉm cười khẽ, giơ tay chạm vào áo ướt của hắn: "Anh, nếu anh không chê, em tìm ít quần áo của ba cho anh thay nhé."

"Đương nhiên là không chê rồi."

Chu Trì Ngư xỏ đôi dép bông, mắt cong cong: "Em chỉ sợ anh thấy chúng không may mắn thôi."

Trên người cậu lúc này cũng đang mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình của ba, nhưng cậu chẳng thấy vấn đề gì. Chỉ là Cố Uyên thì khác.

"Làm gì có chuyện may mắn hay không."

Cố Uyên xoa xoa mái tóc xoăn xoăn của Chu Trì Ngư: "Anh phải cảm ơn chú đã cho anh mượn quần áo."

Hai người thay xong quần áo khô ráo, Chu Trì Ngư dẫn Cố Uyên đi dạo khắp nhà.

"Đây là phòng đồ chơi của em."

"Đây là lâu đài của em."

"Anh xem này, quần áo của em đều do mẹ đặt may riêng."

Chiếc tủ treo đầy những bộ đồ trẻ con đủ màu sắc. Chu Trì Ngư không nỡ rời tay khỏi mấy bộ quần áo khi còn nhỏ của mình, lẩm bẩm: "Thì ra lúc nhỏ em mập thế này à?"

Cố Uyên dựa vào một bên, khóe môi khẽ nhếch: "Giờ mới phát hiện sao?"

Chu Trì Ngư nghiêng đầu, lườm hắn một cái: "Anh chê em mập hả?"

Cố Uyên bật cười: "Chính em nói mà, không phải anh."

Đi ngang qua phòng để quần áo, bước chân Chu Trì Ngư đột nhiên chậm lại.

Cố Uyên nhìn theo ánh mắt cậu, phát hiện trên cửa đối diện treo một bức tranh trẻ con nguệch ngoạc.

"Anh có thể lại gần xem không?"

Cố Uyên bước đến, ngồi xổm xuống nhìn, phát hiện trên đó có mấy chữ xiêu vẹo to tướng — Phòng phép thuật của ba và mẹ

Dưới dòng chữ, một bé con mũm mĩm nắm tay ba một bên, nắm tay mẹ một bên, cười rạng rỡ vô cùng.

"Đây là phòng ngủ của ba mẹ em."

Trên bức vẽ phủ một lớp bụi dày, Cố Uyên nhẹ nhàng phủi đi rồi cười nói với cậu: "Phiền bé họa sĩ sau này vẽ thêm một bức phòng ngủ của chúng ta nhé."

Mắt Chu Trì Ngư sáng rỡ: "Không thành vấn đề."

Trận mưa to khiến nhiệt độ cả thành phố hạ xuống mấy độ. Thấy trán Chu Trì Ngư hơi nóng, Cố Uyên để cậu ngồi nghỉ trên sofa, còn mình thì đi dọn một phòng ngủ.

Nhiều năm không có ai ở, bụi phủ dày đặc. Cố Uyên bật hệ thống lọc không khí, dọn dẹp đến tận khuya mới xong.

Ông Cố rất lo lắng cho Chu Trì Ngư, khi nghe tin Cố Uyên đã tìm được cậu thì mới tạm yên lòng.

Trong phòng ngủ, bóng đèn đột nhiên hỏng.

Cố Uyên kéo rèm ra, để ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào rồi bế Chu Trì Ngư vào phòng, đắp chăn cẩn thận.

Có lẽ vì quá lâu không có người ở, không khí trong phòng tràn ngập mùi gỗ cũ.

Ôm chặt Chu Trì Ngư, trong đầu Cố Uyên đã tính toán: Trước khi về Mỹ sẽ thuê người đến sửa sang lại nơi này. Đây là nơi lưu giữ ký ức của Chu Trì Ngư, nếu cậu đồng ý, tương lai cả hai có thể sống ở đây.

Sáng hôm sau, Cố Uyên bị tiếng hoảng loạn của Chu Trì Ngư đánh thức.

"Anh ơi, dì Bạch nhập viện rồi!"

Hai người vội vàng chạy đến bệnh viện thì thấy Cố Thành cũng ở đó.

Nhìn hai đứa nhỏ mặc quần áo không vừa người, ông đoán được tối qua chúng đã ngủ ở đâu.

"Hôm qua em trai con bị sốt, gần đây lại nhiều chuyện, mẹ con có lẽ quá mệt, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng lắm."

Cố Uyên gật đầu: "Dì giúp việc nói là bị ngất trong phòng ngủ đúng không?"

"Đúng vậy." Cố Thành hơi chau mày: "Ba đã mời một thầy thuốc Đông y, kê thuốc điều dưỡng cho mẹ con. Chờ qua đợt này, ba sẽ đưa bà ấy ra ngoài nghỉ ngơi."

Tiếng ho khẽ của Bạch Ôn Nhiên khiến mọi người đều chú ý. Cố Uyên và Cố Thành vội vàng vào phòng bệnh, gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình.

Chu Trì Ngư dừng lại trước cửa, nghe giọng khàn khàn của Bạch Ôn Nhiên, ngực như bị ép nghẹn.

"Tiểu Uyên... Con có thể..."

Chu Trì Ngư đứng cách vài bước, bờ vai khẽ run lên.

"Mẹ, chuyện này chờ mẹ khỏe rồi chúng ta bàn tiếp."

Giọng Cố Uyên đầy mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ ôn hòa: "Sức khỏe mẹ là quan trọng nhất."

Chu Trì Ngư ngẩng đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của Bạch Ôn Nhiên rồi chậm rãi xoay người, tựa lưng vào cửa.

"Ngài Cố, ngài đi chậm thôi."

Nghe tiếng quen thuộc ấy, Chu Trì Ngư như chim sợ cành cong, vội vàng né sang một bên, nín thở.

Cậu giờ hoàn toàn không dám đối mặt với ông nội.

"Ông nội, sao ông lại tới..."

Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, giọng ông nội cũng biến mất.

Chu Trì Ngư lén liếc nhìn vào, thấy mái tóc bạc trắng của ông, nước mắt lặng lẽ rơi xuống ướt đẫm quần áo.

Cậu không dám nán lại nữa, quay người bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment