Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 15

Mãi đến khi các cảnh quay ở Nhật Bản kết thúc, Bì Dập An và Cố Duyên đều không có tiếp xúc gì khác ngoại trừ công việc, Bì Dập An thậm chí còn cảm thấy cái đêm cuối cùng ở Australia chỉ là một giấc mộng.

Cho đến khi các tổ cùng nhau ăn bữa cơm cuối cùng.

Bì Dập An đi trễ, mới vừa vào cửa đã bị Thành ca kéo đến bàn dành cho khách mời, bên tay phải chính là Cố Duyên.

“Thành ca, tôi ngồi chỗ này không ổn đâu.” Bì Dập An miễn cưỡng cười cười.

Lão Thành đã uống lên hai ly rượu, sắc mặt có chút đỏ lên, nghe vậy vẫy vẫy tay nói: “Có cái gì không ổn! Cô và Cố Duyên cũng quen biết, lát nữa phải ép hắn uống thêm mấy chén cho tôi!”

Người ở ba bàn khác đều giống như rất nhiệt tình ăn uống, nhưng ai cũng biết bọn họ đều đang hết sức nghe ngóng xem bàn chính này có động tĩnh gì, nghe Lão thành nói như vậy, cũng không khỏi nghĩ hơi nhiều.

Cố Duyên lại còn chủ động đốt lửa, rót cho cô một ly nước, lột bao đũa giúp cô.

Tiểu Hoa cũng nhìn chằm chằm hai người, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cố Duyên đối xử với đồng nghiệp đều luôn tốt như vậy sao, cô biên kịch này còn phải cảm ơn cậu ấy đấy, lần trước cô hôn mê cậu ấy đã rất lo lắng cho cô đó.”

Bì Dập An có cả một bụng lời nói bịt miệng Tiểu Hoa, nhưng người ta là level trên, cô là level dưới, làm gì có tư cách cãi lại, mới định nói một câu vừa lễ phép vừa không xấu hổ, thì Cố Duyên đã nói đỡ cho cô.

“Tính cách của tôi nhiều khi có chút nóng vội, không thể so với chị Yến đây bình tĩnh cơ trí được.” Cố Duyên ngày thường vốn là lạnh lùng, ngữ khí lại nhạt nhẽo, hai cái này hợp lại thật là khiến người ta không dám tới gần.

Tiểu Hoa có một cái tên thật vô cùng thô gọi là Yến, bình thường rất ghét người ta gọi mình là chị Yến, huống hồ ẩn ý của Cố Duyên mọi người đều hiểu, đây là đang nói về tin đồn Tiểu Hoa khắc nghiệt với trợ lý của mình.

Không ngờ Cố Duyên lại mở miệng nói chuyện giúp Bì Dập An, Tiểu Hoa bị mất hết mặt mũi, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng nghĩ lại bây giờ hắn ta đang được thế, nên khẽ cắn môi cố nhịn.

Đạo diễn Lý và lão Thành nhanh chóng đổi đề tài, tất cả những người đang ngồi ở đây đều đã thành tinh, lập tức lại đều nói cười vui vẻ, xem như đoạn đối thoại vừa rồi không hề tồn tại.

Bì Dập An da mặt dày, giữa ánh mắt tứ bề vẫn tiếp tục ngồi ăn.

Bàn này cũng ít người hơn so với những bàn khác, hơn nữa về cơ bản mọi người đều đang nói chuyện, dường như không có ai ăn gì, chỉ có mình Bì Dập An vẫn yên tĩnh ngồi ăn, gần như là đem chính mình chôn vào một đống thức ăn.

Cố Duyên vừa nói chuyện với đạo diễn vừa chú ý quan sát Bì Dập An, hai người tuy không nói gì với nhau nhưng Cố Duyên vẫn giúp cô lấy khăn giấy, xoay mâm tròn, làm hết sức tự nhiên không có chút nào xa lạ không quen.

Đối với hành vi chăm sóc của hắn, Bì Dập An cam chịu trong bực bội, cho nên, đã lén dùng di động nhắn cho Cố Duyên: ‘Anh đừng làm vậy

nữa. Tôi tự mình ăn là được’.

Khi tiếng tin nhắn di động vang lên, Cố Duyên cầm xem nhưng không hề tức giận, mà còn thấp giọng cười cười.

“Có chuyện gì tốt mà trông cậu vui vẻ như vậy hả.” Đạo diễn thuận miệng hỏi một câu, nhưng cũng không hy vọng Cố Duyên sẽ thực sự trả lời.

Nhưng hắn lại nói: “Không có gì, là dì giúp việc trong nhà của tôi nói mèo của chúng tôi hôm nay ăn rất nhiều.”

Thế là đề tài của mọi người đều chuyển sang việc nhà Cố Duyên có nuôi mèo.

Vé máy bay quay về của tổ tiết mục và các khách mời đều không giống nhau, nhưng Cố Duyên và Bì Dập An lại đi cùng một chuyến bay. Hắn nói có phim mới cần phải quay tại thành phố mà Bì Dập An đang sống.

Trong lúc chờ máy bay, thì không ở chung một chỗ, bởi vì hắn đang rất nổi tiếng như mặt trời buổi ban trưa, đi đến chỗ nào cũng sẽ bị người ta nhận ra, cho nên cũng không dám đi một mình đến chỗ đông người.

Bác sĩ Giản gửi tin nhắn nói muốn tới sân bay đón cô, Bì Dập An nghĩ tới những chuyện đã phát sinh trong hai ngày này, cho nên liền đồng ý.

Lúc máy bay hạ cánh, Cố Duyên lên xe nhìn qua cửa sổ về phía trước, thấy một người đàn ông dáng cao ráo, một tay cầm hành lý một tay nắm tay Bì Dập An, cười như tắm mình trong gió xuân.

“Anh Duyên, làm sao vậy?” Trợ lý thấy hắn tinh thần sửng sốt, hỏi.

Cố Duyên rũ mi, giấu đi sự điên cuồng tối tăm trong mắt, nặng nề dựa lên lưng ghế, thanh âm trầm thấp như cổ mộ, nói: “Không có gì, lái xe đi.”

— — — —

“Có mệt không, đi ăn một chút gì trước nhé?” Giản Chiếu Nam ngồi trên ghế tài xế, thừa lúc đèn đỏ nhàn rỗi nghiêng người nhìn Bì Dập An, không son phấn giống như lần đầu tiên gặp, cô hôm nay để mặt mộc, trông càng trẻ tuổi càng khiến người ta thương yêu.

Bì Dập An kinh ngạc nói: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ hỏi tôi, vì sao lại không trả lời tin nhắn và điện thoại của anh.”

“Đúng là tôi rất muốn hỏi vậy.” Đèn xanh sáng lên, Giản Chiếu Nam tiếp tục lái xe về phía trước.

“Vậy sao anh lại không hỏi?”

Giản Chiếu Nam thấy cô vẫn luôn tươi cười trong mắt còn có thể nhìn ra được sự vui vẻ, “Chờ em ăn no rồi hỏi đi.”

Hai người đến một tiệm ăn tại nhà, ngoài cửa không có gì đặc biệt, vào trong mới biết là có một khung trời khác, phong cách cổ điển, một lọ hoa để trong góc cũng rất được chăm chút, Bì Dập An tuy không thông hiểu, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tinh tế.

Giản Chiếu Nam rất biết cách chăm sóc người khác, không giống với với Cố Duyên cứ hay gây áp lực, mỗi một hành động của Giản Chiếu Nam đều khiến cho Bì Dập An vô cùng hưởng thụ và thoải mái, giống như chính con người của hắn vậy.

Gắp thức ăn, múc canh, chu toàn tinh tế chăm sóc Bì Dập An dùng cơm, còn bản thân mình thì không ăn được mấy miếng.

“Được rồi, vì sao lại không nghe điện thoại của tôi?” Chờ Bì Dập An ăn được kha khá, Giản Chiếu Nam mới rót cho cô một ly trà, không nhanh không chậm hỏi.

Bì Dập An cả người không xương cốt toàn bộ dựa lên trên đệm mềm, nhìn chằm chằm vào mắt Giản Chiếu Nam, ngoác miệng cười, ngữ khí ngả ngớn: “Không muốn nghe thì không nghe thôi.”

Câu trả lời có chút quá đáng, Giản Chiếu Nam lại coi như không nghe thấy, còn có thể từ tốn rót cho Bì Dập An thêm một ly trà.

Nhưng Bì Dập An đột nhiên không vui, nụ cười cứng lại trên môi, bạnh mặt hỏi: “Tôi nói như vậy mà anh cũng không giận sao?”

Giản Chiếu Nam thấy cô không vui thì lại cười, thay đổi này giống như là nhìn một đứa bé giận dỗi, nuông chìu dỗ dành, “Không tức giận, cô mệt mỏi đúng không, có muốn về nhà tôi ngồi một lát, tôi xoa bóp cho cô, được không?”

Đi chứ, đương nhiên là muốn đi, Bì Dập An cầu mà không được.

Nhà Giản Chiếu Nam mới mua vào năm kia ở trong một tiểu khu có tên gọi là Thúy Đảo Hoa Đình, các mảng xanh được thiết kế rất tốt, ở thành phố này thì đây cũng được coi là một khu cao cấp.

Bì Dập An là người thuộc tầng lớp thấp, cô nhìn diện tích và và cách bài trí trong căn hộ này không ngừng cảm thán bác sĩ có phòng mạch tư thật là biết kiếm tiền, dựa theo tiêu chuẩn tiền lương của cô hiện thời thì không biết đến khi nào mới có thể mua được một căn hộ như vậy.

Nhưng ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, Bì Dập An vẫn thích những gì ở trong tay mình, thứ của người khác cho dù có tốt thì cô cũng không dòm ngó.

“Đi tắm rửa trước đi, tôi đã pha nước giúp cô, có khăn mới ở trong tủ. Nếu thiếu gì có thể gọi một tiếng là tôi sẽ nghe được.” Giản Chiếu Nam nói.

Bì Dập An lúc đầu không thấy có gì không ổn, nhưng lúc đang tắm thì mới nhớ ra.

Khoan đã, không phải đã nói rõ chỉ là qua đường, chủ yếu là làm tình thôi sao? Sao cô lại cảm thấy bây giờ tình trạng giữa cô và Giản Chiếu Nam vô cùng giống quan hệ yêu đương vậy?

Giản Chiếu Nam người này nhìn ôn ôn hòa hòa, kỳ thật căn bản không phải dễ dàng chấp nhận, Bì Dập An lúc này còn chưa đủ hiểu biết hắn, chỉ cảm thấy là tính cách hắn như thế, hoặc là hắn không rõ quan hệ qua đường là như thế nào, trong lòng đang định nói rõ lại một chút, căn bản không nghĩ tới việc Giản Chiếu Nam chính là muốn biến cô từ quan hệ qua đường thành bạn gái đúng nghĩa.

Hắn là một người vô cùng kiên nhẫn.

Trong phòng tắm tiếng nước không ngừng, Giản Chiếu Nam dựa lên tường nhìn chằm chằm cánh cửa đó, chưa từng cảm thấy tiếng nước có thể dễ nghe như vậy, leng ka leng keng, giống như tiếng hạt châu rơi trên mâm ngọc.

Lúc Bì Dập An từ phòng tắm ra tới thì bị Giản Chiếu Nam dọa nhảy dựng, chớp chớp mắt nói: “Anh đứng ở đây làm gì?”

Giản Chiếu Nam vén mớ tóc còn ướt sũng nước trên trán cô, không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Sao không sấy tóc?”

“Sợ làm gãy tóc, tóc tôi vốn dĩ đã không khỏe lắm.” Bì Dập An nói.

Giản Chiếu Nam thuận tay lấy khăn lông giúp cô lau nước trên tóc, hắn là bác sĩ, rất biết cách khống chế lực tay, hầu hạ người ta cực kỳ dễ chịu, Bì Dập An thoải mái thì đầu óc trở nên ngốc nghếch, hồn nhiên không hề phát giác bản thân đã nhảy vào một cái bẫy sập dịu dàng.

“Nằm đi, tôi giúp cô xoa bóp một chút.” Giản Chiếu Nam nói câu này với giọng điệu của một người bác sĩ, khiến người ta không thể tự chủ được mà phải làm theo.

Nói thật, Bì Dập An đặc biệt thích loại giọng điệu giả vờ đứng đắn này, có một loại cảm giác kích thích giống như đang sắm vai nhân vật, nữ bệnh nhân để trần nửa thân trên cùng anh bác sĩ ăn mặc đường hoàng, trong lúc có tiếp xúc thân thể thì lau súng cướp cò.

Chỉ là ảo tưởng một chút Bì Dập An đã có chút khó nhịn, cô cũng ăn chay nửa tháng rồi, bây giờ bác sĩ Giản vẻ mặt đẹp trai chính khí đứng ở trước mặt, Adrenalin trong người cô kịch liệt nhảy vọt.

Nàng lười biếng dựa trên sô pha ngửa mặt nhìn Giản Chiếu Nam, nhìn nhìn hai mắt hắn giống mặt hồ gợn sóng, giống như có hàng vạn ánh sao trời, câu môi cười, giọng điệu quyến rũ hỏi: “Bác sĩ Giản, vậy tôi cởi áo ra nhé.”

Giản Chiếu Nam gương mặt đột nhiên sưng đỏ, từ khi Bì Dập An đi từ trong phòng tắm ra ngoài thì hắn đã rất khó khăn mới nhẫn nhịn được, lúc giúp cô lau tóc hắn có thể ngửi được mùi hương dịu dàng trên người cô, thêm vào cả một chút hơi thở mềm mại quyến rũ.

Bây giờ cô nói muốn cởi áo.

Giản Chiếu Nam yết hầu co thắt, rất lâu sau đó, hắn nghe thấy mình phát ra một chữ “Được.”

Bì Dập An vừa nhìn Giản Chiếu Nam vừa cởi, động tác chậm rì rì, lộ ra từng chút một, eo nhỏ như dương liễu, bụng nhỏ bằng phẳng trắng nõn lại hơi nhô về phía trước, bộ ngực đầy đặn xuất hiện nữa vòng cung trong không khí, hai đóa hồng anh xinh xắn mềm mại ửng đỏ.

Giản Chiếu Nam cảm thấy vòng eo tê dại, hắn muốn nhìn, lại có chút khiếp đảm, nhưng không thắng nổi sự khát vọng trong lòng.

Bì Dập An cười khẽ, đặt quần áo lên lưng sofa, rồi dùng tay che lại hai điểm trước ngực, cố ý nói: “Bác sĩ Giản, anh rốt cuộc là muốn massage cho tôi hay là còn muốn gì khác?”

Giản Chiếu Nam hốt hoảng, buổi quay đầu qua một bên, bối rối nói: “Cô... Cô nằm sấp lại, tôi đi lấy tinh dầu!”

Bì Dập An cười ra tiếng không chút ngại ngùng, cô rất thích nhìn Giản Chiếu Nam bị mình chọc ghẹo đến cởi giáp quy hàng.

Cái bình đựng tinh dầu massage bằng thủy tinh nhỏ màu nâu, dưới ánh đèn trần chiếu rọi lại hiện ra màu vàng nhạt, Giản Chiếu Nam lấy một ít ra lòng bàn tay cọ xát, cho đến khi bàn tay hơi nóng lên, hắn nắm lấy chỗ cổ vai của Bì Dập An, dùng đốt ngón tay ấn lên các cơ bắp căng cứng của cô.

Bì Dập An chỗ cổ vai vẫn luôn không thoải mái, bây giờ bị người ta dùng lực ấn một cái, tức khắc cảm thấy đau nhức vô cùng, nhưng sau khi sự đau nhức đó qua đi, thì chính là một cảm giác tê tê dại dại, thoải mái vô cùng, cô phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, giống như mèo kêu.

Giản Chiếu Nam giọng nói dịu dàng dỗ dành: “Ráng chịu một chút, đau một lát là sẽ thoải mái thôi, chỗ này của cô căng cứng quá.”

Câu này nghe kỹ thì giống như còn có một hàm nghĩa khác, Bì Dập An bây giờ đầu óc chỉ còn là phế liệu, thuận miệng liền nói: “Bác sĩ Giản, tôi không chỉ có chỗ đó căng đâu.”

Giản Chiếu Nam không để ý tới lời nói hàm hồ của cô, hắn trả lời: “Không sao, lát nữa tôi sẽ giúp cô thả lỏng.”

Ngược lại khiến Bì Dập An hơi sửng sốt, cô nhẹ giọng cười cười, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa.

Thủ pháp massage của Giản Chiếu Nam quả nhiên là rất chuyên nghiệp, chỉ mới mười phút đồng hồ là đã làm cho Bì Dập An nhũn ra, toàn thân thoải mái, vô cùng buồn ngủ.

Cứ như vậy thì không được rồi, Bì Dập An nghĩ, cô đến đây là để ngủ với hắn, chứ không phải là để hưởng thụ massage miễn phí, cường thân kiện thể.

“Có chút đau.” Bì Dập An nũng nịu nói. Giản Chiếu Nam vội hỏi: “Đau ở đâu?”

Bì Dập An nói: “Nằm sấp cho nên ép xuống ngực bị đau.”

Giản Chiếu Nam động tác trên tay cứng đờ lại, hắn há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời.

Cho đến khi Bì Dập An thẳng eo lên, duỗi tay kéo Giản Chiếu Nam ngồi xuống sô pha, nàng uốn gối ngồi lên hai đùi hắn, bộ ngực mượt mà chống lên áo sơ mi, toàn bộ phần thân trên dán sát vào người Giản Chiếu Nam, nhu nhược không xương dựa vào hắn.

Giản Chiếu Nam bị treo lên người một báu vật vừa mềm vừa thơm như thế, hai tay khẩn trương đặt thẳng trên sô pha không dám lộn xộn, Bì Dập An còn liều mạng cọ cọ trong lòng hắn, than thở: “Trong lòng anh có một mùi thơm rất dễ chịu.”

Lúc nói chuyện, Bì Dập An giơ tay cởi bỏ hai cúc áo trên sơ mi của Giản Chiếu Nam, xương quai xanh và hơn phân nửa cơ ngực lộ ra ngoài, vô cùng quyến rũ.

Giản Chiếu Nam không dám cử động cứ để mặc cho Bì Dập An muốn làm gì thì làm.

Bì Dập An lướt qua cằm Giản Chiếu Nam rồi bắt đầu hôn môi, khẽ cắn, chậm chậm liếm láp, cô cố ý muốn nhìn một chút đàn ông nghiêm trang đứng đắn, lúc nhuốm màu tình dục, muốn ngừng mà không được.

“... Ưm...” Giản Chiếu Nam ngửa mặt thở gấp gáp, lắp bắp gọi tên người trong lồng ngực: “... Dập... Dập An.”

Bì Dập An chui đầu vào cơ ngực hắn, liếm tới liếm lui, mút ra từng mảnh vệt đỏ, tiếng nước miếng trong phòng khách yên tĩnh vô cùng rõ ràng, tay cô cũng không rãnh rỗi, liền túm lấy áo sơ mi của hắn kéo ra khỏi quần, từ dưới vói lên dọc theo eo sờ soạng, ý muốn khơi gợi tính dục hết sức rõ ràng.

Giản Chiếu Nam sớm đã nổi phản ứng sinh lý, hắn đè tay Bì Dập An đang làm bậy khắp nơi, cắn răng nói với cô: “Em ngoan một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ không nhịn được nữa.”

Bì Dập An kéo tay hắn đặt lên chỗ ngực mình, câu môi cười, nói: “Ai muốn anh nhịn chứ, em muốn anh làm em.”
Bình Luận (0)
Comment