Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 16

Cửa sổ phòng khách nhà Giản Chiếu Nam gần như nhìn được cả thế giới bên ngoài, thấy được cả không trung chạng vạng tranh tối tranh sáng, từng mảng lớn ánh nắng chiều màu cam màu đỏ bay bay, như những mỹ nhân tuổi xế chiều nhan sắc sắp tàn phai, cố gắng thướt tha yêu kiều bày ra vẻ đẹp cuối cùng trong cuộc đời mình.

Ánh tà dương buổi chiều, xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu lên sô pha.. ngón chân nõn nà như măng mùa xuân, làn da như sương tuyết, lại hướng lên trên một chút, đôi chân thon thả trong suốt bóng loáng nối liền vòng eo lả lướt như liễu, dễ dàng giết chết người khác.

Bì Dập An ôm cổ Giản Chiếu Nam cùng hắn chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào, nước bọt trao đổi tích tích rung động, hai người say mê trong sự tiếp xúc thân mật không thể tự kiềm chế.

Không biết bao lâu mới dừng lại, ngón trỏ Bì Dập An thong thả xẹt qua mặt Giản Chiếu Nam, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giống như lưu li nhiễm bụi hồng trần, không còn trong sáng như dĩ vãng, thay vào đó là sự quyến rũ mê hoặc.

“Có biết em thích anh chỗ nào không?” Cô nói.

Rồi lại nói nhỏ đến mức gần như là lẩm bẩm: “Là giọng nói, lần đầu gặp mặt, em đã nghĩ thầm, giọng nói này ở trên giường sẽ là như thế nào.”

Giản Chiếu Nam cười cười, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng diễm của cô, mở miệng như suối chảy róc rách, lại còn mang theo vài phần đê mê, “Bây giờ còn thích không?”

“Thích, vừa nghe anh nói chuyện thì cả người đều nhũn ra.” Bì Dập An không tiếc lời khen hắn.

Giản Chiếu Nam một tay ôm eo Bì Dập An, một tay chống trên sô pha mượn lực đứng lên, vừa ôm Bì Dập An vừa đi về phía phòng ngủ, có thể thấy hắn khá vội vàng.

Bì Dập An hai chân quấn lấy eo hắn, ôm hắn cười hết sức tinh quái, như một con hồ ly thực hiện được mưu kế.

“Dập An. ”

Trên giường, Giản Chiếu Nam chống trên người Bì Dập An, kích động xoa bóp hai bầu ngực trắng như sữa của cô, hắn cúi đầu, hai đầu v/ú tinh xảo biến mất trong khoang miệng hắn, cảm giác ướt nóng khiến khu vực mẫn cảm phía trước bị bao vây, thỉnh thoảng đầu lưỡi lại xẹt qua, khoái cảm tê dại dũng mãnh tràn vào vỏ đại não Bì Dập An, cô có thể cảm giác bên dưới người đã thấm ra một chút hoa dịch ươn ướt, cô hơi mất khống chế rên rỉ: “Ưm. ”

Có ngón tay ai đó dò xét xuống dưới, là xúc cảm đặc biệt thô ráp của tay đàn ông, từ bên mép quần vói vào bên trong, hai ngón tay xoa môi â/m h/ộ cô, lúc hắn chạm vào, hai người đều không chịu nổi phát ra một tiếng than.

Nói là vuốt ve, nhưng Bì Dập An cảm thấy hắn càng giống như đang nghiên cứu hơn, từng chút từng chút xoa bóp, giống như chuẩn bị thử nghiệm gì đó.

Bì Dập An có dự cảm thật không tốt.

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Bác sĩ Giản, anh là... lần đầu phải không?”

Giản Chiếu Nam rầu rĩ ừ một tiếng, khẩn trương hỏi cô: “Em giận sao? Có phải anh làm không tốt không?”

Bì Dập An quả thực muốn mắng to, ngàn tính vạn tính, cô cũng chưa từng nghĩ rằng Giản Chiếu Nam là xử nam, dáng vẻ bề ngoài thế này, kinh tế điều kiện lại tốt đến mức đó, sao lại vẫn còn là xử nam vậy, mẹ kiếp!

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bực bội, nhưng dục vọng càng mãnh liệt hơn, cô đang có hứng, không thể nào bây giờ lại thôi.

Vì vậy thở dài một hơi, Bì Dập An chấp nhận số mệnh xoay người lên đè Giản Chiếu Nam xuống dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Để em.”

......

Lần đầu lại chính là nữ trên, loại khoái cảm này càng tăng lên gấp bội, cơ hồ là trong nháy mắt lúc mới vừa tiến vào, Giản Chiếu Nam đã mất khống chế rên rỉ thành tiếng, âm điệu run rẩy, vô cùng dễ nghe y hệt như Bì Dập An tưởng tượng.

Cô đem đôi tay Giản Chiếu Nam ấn lên eo mình, vặn vẹo mông từ trước ra sau vặn vẹo, dương v*t Giản Chiếu Nam thô hơn so với người bình

thường rất nhiều, nhanh chóng cọ xát, bên trong âm đ*o cô vừa tê mỏi lại vừa ngứa ngáy, sướng khoái đến muốn chết ngay.

Giản Chiếu Nam eo bụng căng ra, theo bản năng không dừng được chống đẩy hướng lên trên, hắn sống hơn hai mươi năm, số lần thủ dâm cũng không phải là nhiều, chưa từng cảm thụ qua khoái cảm mãnh liệt như vậy, sướng đến mức da đầu hắn cũng tê dại.

Cũng may loại chuyện này, đa số đàn ông đều không thầy dạy cũng hiểu, hắn tìm lại sân nhà, một lần nữa ấn Bì Dập An xuống dưới.

Mồ hôi Giản Chiếu Nam theo mép tóc nhỏ giọt xuống, hắn đôi mắt phát sáng kinh khiếp, ám một tầng dục vọng dày đặc.

Tay giữ chặt eo Bì Dập An, hắn đẩy đưa từng chút từng chút một, thỉnh thoảng hạ eo hôn cô thật mạnh, bắt lấy đầu lưỡi cô rồi hung hăng mà ngậm nó trong miệng, giống như ăn một món cao lương mỹ vị, thật vất vả mới ngừng miệng được, hắn đứt quãng nói: “Ưm... gọi tên anh... được không?”

Bì Dập An hít thở khó khăn, hắn làm quá tốt so với sự tưởng tượng của cô, thậm chí vừa nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ của hắn như vậy, khoái cảm trong cô càng che trời lấp đất ào ạt kéo đến, “... bác sĩ Giản.”

Giản Chiếu Nam cũng sắp chịu đựng không nổi, dưới người kích thích tột độ, “... gọi anh là Chiếu Nam.”

Bì Dập An bị hắn cắm đến hơi thở đứt quãng, vất vả lắm mới kéo tay lên sờ được vòng eo thon chắc của hắn: “... A... Chiếu Nam.”

Hai người cùng đến cao trào.

Bì Dập An bị Giản Chiếu Nam giam lại trong lồng ngực vẫn không ngừng co rút, lần đầu tiên thời gian tuy rằng ngắn, nhưng khoái cảm lại rất mạnh, cô và Giản Chiếu Nam ở trên giường vô cùng hợp nhau.

Còn chưa kịp nghỉ ngơi gì thì, phía sau người kia đã hôn hôn hít hít liếm liếm cắn cắn trên người cô, từ sau tai đến cổ, cuối cùng hắn không thỏa mãn quay người cô lại hôn lấy đôi môi, thâm tình lưu luyến.

Súng một lần nữa lên đạn, cứng rắn chống lên mông cô liên tục cọ xát, chuẩn bị khởi xướng đợt thứ hai tiến công.

Hắn lại còn dùng cái chất giọng gợi tình của mình cầu khẩn bên tai cô: “Chúng ta thêm một lần, được không?”

Vì thế, một lần lại một lần, Bì Dập An đã có được một bài học sâu sắc... lão xử nam là sự thực rất đáng sợ.

Im lặng thì thôi, lên tiếng là kinh người.

Cho đến khi thật sự hoàn toàn xong việc thì đã 9 giờ hơn, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng buông xuống, chiếu lên mọi thứ điểm điểm lấp lánh, Giản Chiếu Nam ôm Bì Dập An, cảm thấy vô cùng đầy đủ... nếu Bì Dập An không đề cập tới việc phải về nhà...

“Đã trễ thế này rồi, ngày mai hãy đi nhé...” Bầu không khí ôn hòa nhẹ nhàng bị đánh vỡ, Giản Chiếu Nam sắc mặt khó nén thất vọng và hụt hẫng.

Bì Dập An lấy cái tay hắn từ bên hông cô ra, bò dậy khỏi giường, chuẩn bị đi tẩy sạch, không có nửa phần lưu luyến, giống như người vừa rồi ở trên giường quyến rũ nói ‘ yêu ’ kia thực sự không phải cô.

“Em không thích ở nhà người khác qua đêm.” Giọng nói còn khàn khàn, có lẽ vừa rồi kêu quá mãnh liệt.

Giản Chiếu Nam lúc này đã đại khái hiểu được một chút tính khí Bì Dập An, biết cho dù có nài nỉ cô cũng sẽ không đồng ý, nói không chừng còn thúc đẩy phản ứng ngược lại, khiến cho cô không thích.

Chỉ đành phải ngoan ngoãn đưa cô trở về.

Theo thường lệ chỉ đưa đến cửa tiểu khu, hắn thậm chí còn không biết cô ở tòa nhà nào, trước khi xuống xe Bì Dập An còn khách khí nói cảm ơn.

Giản Chiếu Nam cười khổ, nói: “Với quan hệ của chúng ta, có cần khách sáo như vậy không em?”

Bì Dập An mở cửa xe tay dừng một chút, vừa há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì thì mới thích hợp, không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.

“Thôi không sao đâu, em về nhà ngủ một giấc cho ngon nhé.” Giản Chiếu Nam cuối cùng cũng không muốn cô khó xử.

Bì Dập An nhẹ nhàng thở ra, nếu so sánh với những người khác thì cô đối với bác sĩ Giản đã coi như mềm lòng, luôn không nỡ nói nặng lời, ví dụ như câu nói vừa rồi, nếu Lạc Nhất hỏi, cô nhất định sẽ trả lời một câu... “Chúng ta có quan hệ gì hả?”

Làm tổn thương Giản Chiếu Nam sẽ khiến cô có một loại cảm giác tội lỗi không nói thành lời.

Về đến nhà, Thập Nhị không hề vui vẻ, bừng bừng chào đón cô như bình thường, điều này là rất kỳ quái, sắc mặt cô ấy hết sức nôn nóng và bất an.

“Cậu bị làm sao vậy?” Bì Dập An hỏi.

Thập Nhị nằm ở trên sô pha, giống như không còn chút sức lực nào: “Ba của tớ muốn kết hôn, muốn tìm mẹ kế cho tớ.”

Bì Dập An khiếp sợ, mẹ Thập Nhị lúc sinh cô ấy vì bị khó sinh nên qua đời, cha cô ấy là một người rất tình sâu nghĩa nặng, nhiều năm như vậy vẫn không cưới ai, sao bây giờ đã hơn 20 năm đột nhiên lại muốn cưới?

“Thật hay giả vậy, mẹ kế của cậu không phải là còn nhỏ hơn cậu đó chứ!” Trong môi trường làm việc của Bì Dập An, loại chuyện như vậy rất nhiều, đa số đều là các đại gia tuổi trên 40 - 50 tìm các cô gái trẻ độ 20 tuổi mà cưới, cho nên cô đương nhiên cho rằng ba Thập Nhị cũng sẽ tìm một cô gái trẻ tuổi.

Thập Nhị tức giận liếc Bì Dập An một cái, thở dài nói: “Nếu là một cô gái trẻ thì tốt rồi, người này là một bà dì bằng tuổi với ông ấy.”

Bì Dập An cảm thán: “... biết đâu chú ấy thực sự có tình cảm với người ta...”

Thập Nhị lại nói: “Cậu không biết đâu, người này lúc tớ còn nhỏ đã từng gặp qua vài lần, chồng của dì ta lúc trước là bạn của ba tớ, thân thể vẫn luôn không tốt. Ba tớ còn cho ông ấy mượn không ít tiền để chữa bệnh. Mặc dù nói là mượn, nhưng ba tớ từ trước đến nay đều không đòi lại, sau này khi tớ học tiểu học chuyển trường, thì chưa từng gặp lại bọn họ nữa. Bây giờ đã nhiều năm như vậy, đột nhiên lại nghe nói chú ấy vừa bệnh nặng không qua khỏi, chưa được bao lâu thì ba tớ đã nóng lòng muốn cưới người đàn bà kia vào cửa, tớ có thể không nghĩ nhiều được sao!”

Bì Dập An nghe mà trợn mắt há mồm, khối lượng tin tức như này quá lớn, quan hệ yêu hận tình thù của đời trước, nam chính lại là ba ruột của

Thập Nhị, cô không thể bình luận được nhiều, chỉ có thể an an tĩnh tĩnh nghe Thập Nhị kể lể.

Nói hơn một tiếng đồng hồ, Bì Dập An lại nhớ tới việc Thập Nhị đi dự tuyên truyền, hỏi: “Lần trước trong điện thoại cậu còn chưa nói rõ ràng với tớ, người thật của cái tên đó như thế nào, cậu có còn ái mộ hắn không?”

Thập Nhị nghe vậy, ánh mắt lập tức thay đổi, từ trước đến nay cô là người luôn không giấu được việc gì, hễ có chuyện gì thì cảm xúc đều viết rõ ràng trên mặt, Bì Dập An liếc một cái thì đã biết ngay cô ấy có chuyện giấu mình.

Cho nên cô liền lẳng lặng nhìn chằm chằm Thập Nhị, cho đến khi cô ấy dựng hết lông tóc lên, thì mới chịu khai thật: “Tớ đã... ngủ với hắn. ”

Bì Dập An sửng sốt hồi lâu, sau một lúc mới gian nan hỏi: “Khoan đã, cậu nói ngủ là sao, giải thích rõ đi, là ngủ kiểu gì cơ?”

Thập Nhị không nói rõ được, đầu chúi xuống, chôn vào sô pha, đỏ mặt gật đầu, sợ Bì Dập An mắng mình.

Ai ngờ Bì Dập An mỉm cười giơ một ngón tay cái về phía cô, dường như cảm thán nói: “Heo nuôi trong nhà cuối cùng cũng biết ủi cải trắng rồi, tôi thật sự vui mừng lắm!”

Hai người đều ngủ không được, cùng đắp một cái chăn mỏng nói chuyện suốt đêm, nói một lúc thì lại nói đến những người đàn ông bên cạnh Bì Dập An.

Thập Nhị nghe Bì Dập An kể về nửa tháng tiếp xúc với Cố Duyên, cân nhắc nữa ngày, mới nói ra suy luận của mình: “Bì Bì, tớ nói này, cậu ghét Cố Duyên như vậy, có phải cậu đã từng thích hắn không. ”

Bì Dập An thiếu chút nữa đã một chân đá Thập Nhị xuống giường, “Cậu nói bậy bạ cái gì thế!”

Thập Nhị trừng mắt liếc cô một cái: “Tớ có nói bậy bạ hay không, chẳng lẽ cậu không biết à? Cậu có phẩm chất gì bản thân cậu còn không biết hay sao, vô cùng xấu xa... cái người mà gặp được vào năm thứ hai đại học tên là gì ấy nhỉ?”

“... Vinh Hi?”

“Đúng vậy, chính là Vinh Hi, lúc đầu cậu cũng nói rất chán ghét hắn, sau đó thì cũng cùng người ta nói chuyện yêu đương đó.”

“Cố Duyên và Vinh Hi không giống nhau.”

Thập Nhị hỏi: “Không giống ở chỗ nào? Cố Duyên kia không đẹp bằng Vinh Hi sao, cậu chính là như vậy, cái gì không nằm trong sự khống chế của cậu thì cậu liền sợ hãi, cho nên khi gặp phải tình cảm thật thì lại sợ phiền, đó là thói xấu của cậu.”

Bì Dập An bị Thập Nhị mắng đến cứng hỏng không trả lời được, trong lòng cũng âm thầm suy xét tính hợp lý của vấn đề cô ấy vừa nói.

Mình thích Cố Duyên?

Sao lại như vậy được, tính tình Cố Duyên là loại tính tình mà cô không thích nhất, nặng nề không thú vị, hỉ nộ vô thường, quan trọng nhất hắn còn là một ngôi sao của công chúng, nếu thật sự có quan hệ với hắn thì sẽ vô cùng phiền phức.

Thập Nhị hứng thú bừng bừng khuyên cô: “Hay là cậu và Cố Duyên thử xem đi, quan hệ yêu đương với một ngôi sao đang lên xem cảm giác thế nào, có bao nhiêu cô gái trẻ muốn chết muốn sống vì hắn đó, quả thực ngu ngốc.”

Bì Dập An cười một tiếng, hỏi: “Không phải lúc trước cậu hi vọng tớ yêu bác sĩ Giản à?”

Thập Nhị nhún vai: “Thì cũng có sao đâu, dẫm một chân dẫm hai thuyền đâu phải là ít, quả thực không biết xấu hổ, đồ bội bạc, Trần Thế Mỹ hiện đại!”

Bì Dập An nhẹ nhàng liếc cô ấy một cái, “Nếu cậu còn nói nữa, thì vài hôm nữa tớ sẽ tìm thần tượng của cậu mà ngủ.”

Thập Nhị: “...”
Bình Luận (0)
Comment