Như thường lệ buổi chiều ngày hôm sau là sẽ đi bơi lội.
Còn chưa xuống nước thì đã gặp phải một người quen, Lạc Nhất từ xa xa đã mặc mày tươi rói gọi chị ơi, khiến cho rất nhiều người đều ngó sang bên này.
“Tôi biết hôm nay chị nhất định sẽ đến đây.” Lạc Nhất cười hì hì nói.
Bì Dập An không thể hiện ra vui buồn gì trên mặt, khí chất nhàn nhạt, vừa làm nóng cơ thể vừa hỏi: “Làm sao cậu biết? Tôi về lúc nào đâu có nói với cậu.”
Nụ cười trên mặt Lạc Nhất đột nhiên cứng lại nhưng trong một cái chớp mắt, lập tức khôi phục bình thường, cợt nhả trả lại một câu: “Chúng ta tâm linh tương thông.”
Bì Dập An mỉm cười nhìn cậu ta, giống như muốn đào ra một cái động trên người cậu ta, chậm rì rì nói: “Vậy sao?”
Lạc Nhất bị cô liếc một cái thì chột dạ không nói nên lời, xấu hổ cười hai tiếng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, oán trách hỏi: “Sao chị lại không nghe điện thoại của tôi? Tin nhắn cũng không trả lời, công việc bận lắm sao?”
Bì Dập An ừ một tiếng, thái độ lạnh lẽo, cũng mặc kệ Lạc Nhất ríu rít, chỉ lo bơi lội.
Lúc cô xuống nước, Lạc Nhất liền ngoan ngoãn chờ, đôi mắt dõi theo dáng người cô yểu điệu ngụp lặn, trong đầu hết sức bối rối.
Cho đến khi cô bơi xong đi lên bờ, Lạc Nhất vẫn đi theo cô, ríu rít nói cái gì đó, Bì Dập An lười nghe, vào tai bên phải thì đều ra hết tai bên trái.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Lạc Nhất vẫn còn đứng chờ ngoài cửa.
“Cậu cứ đi theo tôi mãi làm gì?” Bì Dập An nhíu mày hỏi.
Lạc Nhất mặt mày gục xuống, đáng thương vô cùng nhìn Bì Dập An, nũng nịu nói: “Tôi muốn theo đuổi chị.”
Bì Dập An rũ mắt cười cười, không biết suy nghĩ gì, lát sau mới điều chỉnh sắc mặt nói với Lạc Nhất: “Anh bạn nhỏ, còn nhớ lúc trước tôi đã hỏi cậu, cậu vất vả đi theo tôi như vậy là vì cái gì không?”
Lạc Nhất không hiểu ý của cô nhưng vẫn đáp: “Nhớ rõ, tôi nói tôi thích chị, muốn theo đuổi chị, chị không tin à?”
Tin cái đầu cậu? Bì Dập An cảm thấy thằng nhóc này thật sự có chút ngu ngốc, cô không phải một cô bé mới mười mấy tuổi đầu, sao có thể cắn câu được, có dựa vào cái gì mà có thể tin tưởng một thiếu niên chỉ mới 18 tuổi lại chỉ vì một lần quan hệ qua đường mà liều sống liều chết theo đuổi một cô gái trưởng thành lớn hơn mình bảy tuổi chứ? Không sợ tức bụng mà chết sao?
Bì Dập An có chút hối hận lúc trước vì hứng thú nhất thời mà cho cậu ta số điện thoại.
“Về sau đừng tìm tôi nữa.” Bì Dập An kết thúc tại đây, không muốn khiến cho mọi thứ quá mức căng thẳng.
Lạc Nhất sắc mặt đột nhiên thay đổi, giật mạnh tay Bì Dập An không cho cô đi, hỏi: “Tại sao... có phải vì tôi cứ luôn gọi điện thoại làm phiền chị không? Tôi sẽ sửa đổi!”
Bì Dập An có chút phiền lòng, đôi mắt sáng như đuốc nhìn cậu ta chằm chằm, hỏi lại: “Cậu thật sự không biết vì sao à? Phải ép tôi nói ra những lời khó nghe như vậy mới được sao?”
Lạc Nhất sắc mặt trắng bệch, khổ sở nhìn ánh mắt sắc bén của Bì Dập An, chột dạ chớp chớp mắt, nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi không biết, chị
đây là ăn xong thì ném, chị bội tình bạc nghĩa!”
Hắn vừa nói xong câu đó thì những người xung quanh liền sôi nổi ghé mắt lại xem, Bì Dập An giận đến mức cười lên, vứt tay Lạc Nhất ra, không quay đầu lại bỏ đi một nước.
Lạc Nhất bị nụ cười kia của cô làm da đầu tê dại, hắn có cảm giác rằng cô đã biết cái gì đó nhưng lại không hiểu được mình đã sơ suất ở chỗ nào, trong lúc nhất thời giật mình thon thót, tâm hoảng ý loạn.
Thích là thật, lợi dụng cũng là thật, sự mâu thuẫn một khi trộn lẫn cảm tình, thì sẽ rất dễ dàng xảy ra biến cố, khi đó Lạc Nhất vẫn còn chưa hiểu được đạo lý này một cách rõ ràng, cậu ta thậm chí còn chưa phát giác được những tình cảm không nói rõ được của mình với Bì Dập An.
Một cậu thiếu niên được nuông chiều từ bé, nâng niu trong lòng bàn tay, muốn gì được nấy, cho nên từ trước đến nay luôn thích thì làm, không thích thì thôi. Cho dù là lúc làm những việc đó không hề có ý nghĩ xấu gì, nhưng ngoại trừ bản thân cậu ta, thì ai sẽ tin chứ?
Thập Nhị hôm nay về nhà gặp mẹ kế, Bì Dập An lười tự mình nấu cơm, vì vậy đi đến phố ăn vặt ở khu đông, mua một ít bánh bao nhỏ, dự định chắp vá một bữa cơm cho chính mình.
Có lẽ vì là khách quen, ông chủ còn khuyến mãi thêm cho Bì Dập An một vắt mì sợi, nói rằng nhìn cô rất gầy phải ăn nhiều một chút.
Lúc xách theo đồ đạc đi thang máy, vừa đóng cửa thì có hai cô bé chạy tới, Bì Dập An giúp bọn họ giữ nút bấm cửa thang, hai cô bé rất lễ phép cảm ơn.
“Cố Duyên đẹp trai quá đi, cậu nhìn eo anh ấy xem, vừa thấy là biết rất mạnh mẽ.”
“Đương nhiên rồi, chồng của tớ mà!”
“Còn lâu! Là chồng tớ, bây giờ đang nằm trên giường chờ tớ đó!”
Hai cô bé vừa cười hì hì vừa xem điện thoại di động nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý đến có người khác ở đây, mở miệng không hề giữ kẽ.
Bì Dập An nhìn thoáng qua, là một chương trình truyền hình thực tế mà lúc trước Cố Duyên đã tham gia, MC bảo hắn trồng cây chuối, hắn không nói hai lời thực hiện ngay một động tác chổng ngược xinh đẹp, cái áo trên người bởi vì động tác này mà chạy xuống, lộ ra vòng eo thon chắc, toàn bộ quá trình này đã được các fans thiết kế thành một hình động, lan truyền rộng rãi trên Weibo, đang rất hot.
Cố Duyên còn nhờ vậy mà đạt được một danh hiệu... ngôi sao eo nhỏ.
Hai cô bé dừng lại ở tầng 5, lúc đi xa ngoài vẫn còn thảo luận về Cố Duyên, Bì Dập An cũng không biết trong lòng mình có cảm giác kỳ quái gì, vừa cảm thấy rất vui vừa thấy không vui.
Loại tâm lý phức tạp này liên tục hoạt động cho đến khi cô dừng lại ở tầng lầu phòng mình.
Có một người cao lớn thon dài đang nghỉ chân ở trước cửa nhà cô, gương mặt mang khẩu trang che khuất một nửa, mũ lưỡi trai sụp xuống và tóc mái hơi dài che khuất đôi mắt khiến bao người si mê kia, áo trong màu đen tay ngắn và một cái áo khoác cao bồi bên ngoài, phong cách ăn vận vô cùng bình thường, nhưng khi khoác lên người hắn lại hết sức đặc biệt, tinh xảo và anh tuấn giống như không phải người.
Bì Dập An sững sờ tại chỗ, giật mình đến nỗi cảm thấy đây chỉ là ảo giác của bản thân.
Hắn không phải đang quay phim à, sao lại ở chỗ này? “... Cố Duyên?” Bì Dập An vẻ mặt hết sức nghi ngờ.
Cố Duyên bộ dạng chân tay luống cuống, yên lặng tháo khẩu trang, từ trong cổ họng phát ra một chữ “Ừ”, nhìn cô một cái rồi nhanh chóng cúi đầu.
Đúng rồi, bộ dáng u ám như vậy quả thật chính là Cố Duyên, không thể nghi ngờ.
Cho đến khi dẫn Cố Duyên vào nhà, Bì Dập An vẫn còn chưa phản ứng kịp. Cố Duyên sao đột nhiên lại tìm tới nhà cô? Mà cô cũng cho hắn vào nhà một cách không thể hiểu được?
Lúc cô còn đang tự hỏi những việc này thì giọng Cố Duyên ở phía sau đã vang lên, hắn thành thành thật thật đứng ở chỗ huyền quan, hỏi: “Có cần đổi giày không?”
Bì Dập An là chưa bao giờ mang đàn ông về nhà, Thập Nhị càng không, trong nhà căn bản không có dép nam, Bì Dập An ngơ ngẩn nói: “Không cần, không có dép nam.”
Cho đến khi Cố Duyên ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Bì Dập An rốt cuộc cũng đã ổn định được tâm thần, cô ném hộp cơm lên bàn trà, khoanh cánh tay đứng nhìn xuống hắn “Không phải nha, làm sao anh biết tôi ở chỗ này mà đến?” thái độ vô cùng không khách sáo.
Cố Duyên nghiêm túc nhìn cô, nói: “Có việc đột xuất, đạo diễn cho nghỉ nửa ngày.”
“À.” Có thể là thái độ Cố Duyên quá bình thường, Bì Dập An còn ngớ ngẩn, nhưng lại tưởng tượng nếu căn bản không phải có chuyện như vậy, hắn được nghỉ hay không thì liên quan gì đến cô? Vấn đề không phải là được nghỉ hay không vấn đề là tại sao lại tới tìm cô?
Bì Dập An lại hỏi: “ Làm sao anh biết địa chỉ nhà tôi?” Cố Duyên cúi đầu nói rằng đã hỏi Tưởng Đông.
Bây giờ tới cũng đã tới rồi, đuổi người ta đi, có vẻ là không ổn lắm, Bì Dập An nhìn hộp cơm trên bàn trà, thuận miệng khách sáo hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Cố Duyên lập tức ánh mắt sáng ngời có thần, ngẩng đầu nhìn cô, “Vẫn chưa.”
Bì Dập An cứng họng, Cố Duyên này cứ làm như không biết cái gì là khách sáo cái gì là nghiêm túc.
Có lẽ là bị lời nói tối hôm qua của Thập Nhị ảnh hưởng, Bì Dập An nhìn Cố Duyên lúc này thì không còn thấy bực bội như trước, cũng không phải không có cảm giác gì, mà đã có chút ngứa ngáy trong lòng.
Cô nhìn Cố Duyên ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, không có động tác gì, ma xui quỷ khiến hỏi: “Vậy tôi nấu cho ăn một chén mì có được không?”
Cố Duyên lập tức gật đầu.
Đương nhiên là không thể nấu một bữa thịnh soạn, Bì Dập An lười biếng, trực tiếp lôi hai gói mì ăn liền từ trong tủ ra mà nấu, nước đã sôi trào phát ra tiếng ùng ục ùng ục, lúc cô đem mì bỏ vào trong nồi, mùi hương tỏa ra thơm phức.
Lúc trước thái độ của cô đối với Cố Duyên kém như vậy, phần lớn là do cô cảm thấy hắn cố ý quấy rối cô, lấy cô ra làm trò tiêu khiển, trong môi trường của cô chuyện này không hiếm thấy, ngôi sao thì cũng là người, cũng có nhu cầu sinh lý, trong lúc làm việc phát sinh quan hệ với các cô gái trong đoàn làm phim, cũng không phải là không có.
Nhưng Bì Dập An tuy rằng sinh hoạt cá nhân loạn xạ, nhưng từ trước đến giờ không làm chuyện đó với người trong đoàn phim, đây là nguyên tắc.
Nhưng bây giờ xem ra, ý của Cố Duyên không phải là như vậy, nếu không, cần gì phải tìm tới chỗ này?
Nhưng mà rốt cuộc hắn có ý gì?
Cố Duyên giải quyết sạch sẽ một nồi mì ăn liền, còn nhân tiện giải quyết hơn phân nửa phần ăn của Bì Dập An còn dư, ngay cả canh cũng uống hết.
Bì Dập An trợn mắt há mồm hỏi: “Anh không cần phải giảm cân sao?”
Ngôi sao thì cho dù là nam hay nữ cũng giống nhau, chế độ ăn uống phải kỹ lưỡng, đặc biệt là cơm và các món tinh bột, trên cơ bản là không thể đụng vào, ăn như Cố Duyên vừa rồi khẳng định là bị người đại diện mắng cho.
“Cô cảm thấy tôi quá cân sao?” Cố Duyên buông đũa, vô cùng nghiêm túc hỏi Bì Dập An, giống như thật sự sợ cô cảm thấy dáng người mình
không ổn.
Bì Dập An nghĩ tới hai cô bé xem điện thoại di động trong thang máy vừa rồi, động tác và vòng eo của Cố Duyên đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, sao lại quá cân được.
Cô xấu hổ ho khan hai tiếng, không trả lời Cố Duyên vấn đề này.
Ăn uống no đủ xong, Bì Dập An định nói chuyện cho rõ ràng với Cố Duyên.
“Cố Duyên, anh nói thật với tôi một chút đi, đột nhiên anh chạy tới nhà tôi như vậy là có mục đích gì?” Bì Dập An hiếm khi sử dụng cảm xúc khác nói chuyện với Cố Duyên.
Cố Duyên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn trầm mặc ít lời, đến mức ba mẹ cũng từng cho rằng hắn bị bệnh tự kỷ. Thật ra tính cách như thế mới thực sự là bản thân hắn. Những gì diễn ra trên màn ảnh, chỉ là hắn bắt buộc bản thân mình trở thành một người khác mà thôi.
Đúng là hắn hoàn toàn có thể sử dụng một bộ mặt vui vẻ như vậy để lấy lòng Bì Dập An, nhưng hắn không muốn bởi vì đó không phải là hắn.
“Biểu hiện của tôi... kém đến vậy sao?” Hắn gục mặt xuống, giọng nói đê mê đáng thương vô cùng, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết làm sao diễn đạt.
Bì Dập An thở dài, gật đầu thật mạnh.
Cố Duyên mơ màng không biết làm sao, hồi lâu mới nghiêm túc phun ra hai chữ: “Xin lỗi.”
“Vì sao phải xin lỗi?”
“Lúc đó tôi nói thái độ làm việc của cô kém, xin lỗi cô.” “Rồi sao nữa?”
“Tôi cố ý thể hiện thân mật với cô ở trước mặt mọi người, xin lỗi cô.”
Bì Dập An cố gắng kìm nén tức giận, nỗ lực tâm bình khí hòa hỏi: “ Vì sao phải làm vậy?”
Cố Duyên nói: “ Bởi vì cô luôn tránh mặt tôi... tôi muốn cô nhìn tôi, muốn cô chú ý đến tôi nhiều hơn một chút.”
Bì Dập An bị cách lập luận như vậy chọc cười, có chút không vui nói: “Cố Duyên, có phải anh cho rằng toàn bộ phụ nữ trên đời này đều thích anh không?”
Cố Duyên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, dùng một giọng điệu vô cùng nghiêm túc trả lời: “Anh không cần toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đều thích anh. Anh chỉ cần một mình em thích anh.”
“Bì Dập An, thử chấp nhận anh, được không?”