Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

Chương 24

Tôi ngoái đầu, đúng lúc cậu cũng dời mắt khỏi cốc giấy, tự nhiên ngước lên như chỉ là một cái nhìn thoáng qua bình thường.

Trong quán quá tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ phát ra từ màn hình, khiến gương mặt cậu trở nên không chân thật – dường như đã thay đổi, đường nét góc cạnh hơn, biểu cảm được giấu nhẹm, điềm tĩnh ngồi nơi ấy, tóc mái lưa thưa trước trán, có vẻ mới cắt gần đây.

Là Lý Miễn.

Có cảm giác tốc độ chớp mắt chậm hẳn, dòng suy nghĩ rời rạc không thể tìm về trong phút chốc, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn cậu.

Cậu điềm nhiên đón nhận ánh mắt tôi, một lúc lâu sau mới mím môi mỉm cười, vươn tay chỉ vào cốc giấy bên cạnh tôi: “Của tớ.”

Tôi ngơ ngác nhìn xuống chiếc cốc, bỗng nhận ra đó chính là nét chữ của cậu, vừa hoàn hồn thì nghe thấy giọng của cậu.

Đúng là Lý Miễn thật rồi… Tôi vô thức gật đầu khẳng định, lại nhìn lên, miệng há to mà chẳng thể cất nổi thành lời.

“Không nhận ra à?” Cậu trầm giọng hỏi, nghiêng người tới trước cầm lấy cốc giấy, uống mấy ngụm rồi hắng giọng, “Đã bao lâu rồi không gặp?”

Sóng lòng dao động dồn dập, mất khả năng khống chế biểu cảm, quên luôn cả hệ thống ngôn ngữ, còn Lý Miễn, một câu chào hỏi của cậu mới nhẹ nhàng làm sao, cứ như thể vừa gặp nhau ngày hôm qua.

Gặp ma rồi. Dằn lại kích động, há miệng toan trả lời, nhưng chỉ biết hít thở thật sâu.

Nghe thấy Trần Tiêu Dĩnh thấp giọng hỏi: “Cậu làm sao thế?”

Tôi lắc đầu, im lặng xoay mặt đi, chuyển sự chú ý lên màn hình. Trước mắt đang chiếu phim, còn trong đầu cũng như có chiếc đèn kéo quân, chiếu lại một năm qua quay cuồng tìm cậu.

Không, phải là mấy năm nay mới đúng. Từ lần gặp cậu ở tiệm net, tới nay đã hơn hai năm.

Lúc gặp lại sẽ thế nào đây? Từng nghĩ đến, cũng từng nằm mơ. Kể ra thật buồn cười, tôi còn tưởng tượng nên mấy kiểu tình tiết từ những manh mối tìm được ở Xiaonei nữa chứ.

Kết quả là hôm nay trong một hoạt động bình thường, cậu thản nhiên xuất hiện, thản nhiên ngồi bên cạnh, thản nhiên vừa uống nước vừa hỏi tôi, “Không nhận ra à? Đã bao lâu rồi không gặp?”

… Càng nghĩ càng mất bình tĩnh, trong mớ suy nghĩ rối bòng bong, một ngọn lửa giận bừng lên.

Ngồi ì tại chỗ không nhúc nhích, cho tới khi trên màn hình xuất hiện dòng chữ cám ơn, đèn bật sáng. Khi mọi người rào rào vỗ tay, tôi hậm hực quay phắt lại hỏi:

“Rốt cuộc cậu đã đi đâu?”

Âm cuối không lên cao nổi, khí thế xẹp mất năm phần.

Động tác vỗ tay của Lý Miễn chậm lại, cụp mắt như đang nghĩ nên trả lời thế nào. Chợt lúc này, một chàng trai nom quen mắt ở đối diện chen vào, lắm chuyện hỏi:

“Nè Chu Miễn, cậu biết chị gái này à?”

Tôi bối rối, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lý Miễn gật đầu: “Biết mười mấy năm rồi.”



Một nhóm người vừa trao đổi suy nghĩ về bộ phim vừa rồi, bầu không khí sôi nổi, rất có cảm giác ban đêm chuyện trò bên bếp lửa. Nhưng khi mọi người đang nhiệt tình bàn bạc thì Trần Tiêu Dĩnh cứ thì thầm vào tai tôi, như tiếng muỗi vo ve không dứt.

“Lý Miễn đó hả Khương Lộc, đổi họ thật à?”

“Cuối cùng cậu cũng tìm được cậu ta rồi, sao tớ lại kích động thế này…”

“Nè, cậu nói xem sao khéo vậy nhỉ, lại gặp được nhau ở đây?”

“Đàn em khóa dưới, học lại hả?”

Đầu tôi đã loạn đủ lắm rồi, biết Lý Miễn ngồi phía sau thì càng xấu hổ không cựa quậy nổi, nghiến răng rít lên: “Đừng nói nữa.”

“Yên tâm, không nghe thấy đâu.”

Trần Tiêu Dĩnh chột dạ ngoái nhìn, hấp tấp quay lại: “Người đi rồi.”

Tôi lập tức xoay đầu, vị trí kia trống trơn, đâu còn bóng dáng Lý Miễn nữa. Nhưng cậu bạn của cậu ấy đang ngồi chếch đối diện, hớn hở cười chào.

“Lý… Chu Miễn đâu?” Tôi giả vờ hỏi.

“Mới nãy còn ở đây mà, chắc là đi vệ sinh.” Cậu ta nhìn quanh quất, nở nụ cười làm quen rất tiêu chuẩn, “Đàn chị, em thấy hoạt động do tổ phát thanh của các chị tổ chức thú vị lắm.”

“Ừm… Hình như tôi đã gặp cậu rồi.”

“Em học chuyên ngành phát thanh và dẫn chương trình, từng đến phòng phát thanh mấy lần.”

“Hèn gì trông quen quen.” Tôi bóp nhẹ cốc giấy trong tay, ra vẻ đàn chị, “Chuyện này, Chu Miễn đó… là bạn học của các cậu à?”

“Không chung ngành với bọn em, tới nghe giảng thôi, biết có hoạt động nên đi cùng.”

“À…” Tôi càng khó hiểu, nhìn khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu, bắt đầu đứng ngồi không yên.

Tôi lấy cớ đi vệ sinh, lặng lẽ liếc vào nhà vệ sinh nam, trống trơn, cậu ấy không còn ở tiệm cà phê nữa.

Không có tâm trạng tiếp tục xem phim, tôi cầm túi xách rời khỏi tiệm, trong bụng mắng chửi: khó khăn lắm mới gặp được nhau, thế mà chỉ hỏi có vài câu rồi bỏ đi không nói không năng, làm trò gì thế?

Trong trí nhớ của tôi, Lý Miễn không phải người như vậy. Nhẽ ra cậu phải dè bỉu: “Khương Lộc à, tớ biết ngay cậu sẽ tham dự hoạt động vô vị này mà.”

Sau đó sẽ ở lại với tôi cho tới khi kết thúc, cũng như ngày trước vậy, cậu vừa cau có “rốt cuộc có học hay không” vừa giúp tôi thắt dây giày trượt băng.

Rất nhiều hồi ức ùa về, hốc mắt cay cay. Tôi tự an ủi mình đã tìm bao lâu, thêm lần này cũng chẳng sao, sau đó đẩy cửa thật mạnh, nhưng vừa bước ra đường thì thấy Lý Miễn đứng trước cửa, nói: “Bên trong ngột ngạt quá, tớ không quen lắm.”



Chúng tôi đi dạo vô mục đích trên con đường náo nhiệt ở cửa Tây.

“Vậy là cậu học lại hả? Chẳng trách mọi người không tìm thấy cậu.”

“Ừm.”

“Sao lúc nộp hồ sơ không liên lạc với tớ, tớ có thể dẫn cậu đi làm quen… trường, ở ký túc xá có nhiều thứ cần mua lắm, chất lượng ở siêu thị trong trường không tốt.”

“Bận huấn luyện quân sự nên…” Cậu xoa cái đầu đinh, cười bảo, “Tớ có nghe cậu phát thanh, nói rất dễ nghe.”

“Dĩ nhiên, bây giờ tớ sẽ không nè nè nè Lý Miễn nữa.”

Tôi ngốc nghếch cười nói, thoáng thấy cậu lúng túng bèn vội xua tay: “Quên mất giờ cậu tên Chu Miễn… Đổi tên từ lúc nào vậy?”

“Hồi cấp 3, theo họ mẹ tớ.”

“À… Giờ dì Chu thế nào?”

“Cũng ổn, tái hôn rồi.” Cậu thong thả nói, nhìn thấy một quán ăn nhỏ trên đường thì nghiêng đầu hỏi, “Hay ăn cơm nhé?”

“… Được.”

Sinh viên rất hay ghé quán ăn này, trông thì bình thường nhưng được cái rẻ và ngon. Mỗi khi ký túc xá chúng tôi tổ chức liên hoan là lại đến đây, cũng từng ăn với Từ Chi Dương mấy lần.

Hôm nay khách khá đông, khá sôi nổi ồn ào. Chúng tôi ngồi ở bàn trong cùng, Lý Miễn trực tiếp gọi món với chủ quán.

Nghe cậu đọc tên món ăn, càng nghe càng cương cứng: Trứng bác cà chua, ngư hương nhục ti, bắp cải chua ngọt.

Gọi món xong, cậu ngẩng đầu nhìn tôi cười hỏi: “Có được không?”

“Được mà…” Tôi lúng túng, “Thì ra cậu biết đó là tớ gọi, ở tiệm net.”

“Không lên Bắc Kinh học đại học sao?” Lý Miễn lặp lại dòng tin nhắn của tôi ngày hôm đó, chỉ xuống dưới chân, “Trễ một năm.”

“E hèm, một năm thì đã sao, thành đàn em thôi mà.” Tôi cố ý khuấy động bầu không khí, nói giỡn, “Chị đây sẽ dẫn dắt cậu.”

Lý Miễn nhướn môi cười, không đáp.

Tôi có cảm giác hai đứa tôi như bị hoán đổi. Mới trước đây còn vụng về ăn nói, còn người không bao giờ chịu thua đã học được cách trầm tĩnh rồi. Nhất thời không quen, nhanh chóng rơi vào cảnh không biết nói gì.

Cứ thế nhìn cậu ngồi ở đối diện, đèn sợi đốt trong quán chiếu sáng mọi người. Từ lúc mới gặp lại tôi đã cảm thấy Lý Miễn rất khác, bây giờ mới chợt nhận ra, chính là ánh mắt của cậu ấy.

Nói thế nào nhỉ.

Có cảm giác âm u, thỉnh thoảng có ánh sáng, nhưng ánh sáng đó chỉ le lói trong đám mây đen, rất nhạt rất khó thấy.

Cậu như cảm ứng được, lúng túng lau mặt: “Một năm học lại thuê trọ bên ngoài, không lên mạng, không nói chuyện với ai, gần như không ra khỏi cửa.”

Hồi cấp 3 tôi cũng từng gặp những người ôn thi lại đại học, bao giờ cũng cúi gằm đầu bước chân vội vàng, có thể tưởng tượng được tình cảnh của Lý Miễn lúc ấy, phải chịu biết bao áp lực.

Bỗng tôi thấy rất mệt cho cậu, thật tiếc cho cậu. Trong cơn mê mang bị đẩy đến một điểm rẽ, bỏ bê thời cấp 3 rồi phải học lại, lãng phí mất bốn năm trời.



Ăn cơm xong quay về trường, đoạn đường ấy rất ngắn, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Tôi lề mề không muốn vào, đứng giậm chân tại chỗ trên bậc thềm, tìm chuyện nói: “Có phải hội mình chưa biết cậu đến Bắc Kinh không? Tớ phải báo cho mọi người mới được, Chủ nhật họp mặt một bữa đi.”

Trông Lý Miễn có vẻ chần chừ, nhưng sau đó vẫn nói: “Cũng được.”

“Cậu biết gì chưa, giờ Ngụy Tiêu đi hát ở quán bar rồi đấy, đáng nhẽ hôm nay là biểu diễn chính thức, kết quả bị hủy, không là tớ đã đi xem biểu diễn rồi, cũng không gặp được cậu đâu ha ha.”

Cậu đứng dưới cầu thang, gật đầu theo tôi: “Đúng thế.”

“Từ Chi Dương cũng ở Bắc Kinh, trường cậu ấy cách chỗ này hơi xa, nhưng vẫn hay đến lắm…” Nhắc tới đây lại cảm thấy kỳ kỳ, thế là chỉ lướt qua rồi nói tiếp, “Nói tóm lại là ba đứa tụi mình đều ở Bắc Kinh, bây giờ đã thành bốn rồi, chỉ thiếu mỗi Ngô Thừa Thừa.”

“Từ Chi Dương hay đến?”

“… Cũng bình thường, à phải rồi, cậu còn nhớ Lâm Hiếu Thành không? Là người chúng ta quen hồi trại mùa đông ấy, lúc đó cậu còn nói người ta là người bạn của chị em.”

Lý Miễn cười đáp: “Nhớ.”

“Cậu ta cũng học ở trường tụi mình, học Kinh tế, trùng hợp không?” Tôi không kiểm soát được tâm trạng dốc bầu tâm sự, nói say sưa sa đà, “À… Chắc cậu không biết, về sau bọn tớ là bạn cấp 3.”

Cậu im lặng nghe tôi nói, lúc cười lúc lại gật đầu phụ họa. Bóng người ngoài cửa ký túc xá ngày một thưa thớt, nhưng tôi vẫn cố đào chuyện để nói, như muốn bù đắp lại hết thảy mấy năm nay cho cậu.

Phải đến khi thấy có người lấy nước, tôi mới sực nhận ra thời giờ không còn sớm: “Nguy rồi, tớ phải về đây, hôm nay vẫn chưa lấy nước, sắp đóng cửa rồi.”

“Không sao, cậu cứ đi lấy nước đi, tớ chờ cậu ở đây.”

Tôi ngơ ngác nhìn cậu, bàng hoàng như quay lại tòa ký túc xá nhân viên ngày trước, luôn dễ dàng bắt gặp bóng hình của chúng bạn, cũng chẳng phải lo ai đó sẽ biến mất vào ngày mai.

“Đi đi.” Cậu khẽ giục.

“Được… Đừng đi, chờ tớ đấy!”



Quẹt thẻ, nước chảy ra, tiếng nước chảy ồ ồ, hơi nóng bốc lên từ miệng phích.

Phòng nước không có ai, chỉ có hai chúng tôi trông chừng một cái phích nước.

Lại cảm thấy không chân thật, Lý Miễn cứ thế quay trở lại cuộc sống của tôi, không kìm được lẩm nhẩm: “Thật không ngờ hôm nay lại có thể gặp nhau ở sự kiện của tổ phát thanh.”

“… Tớ thì ngờ đấy.” Cậu sờ gáy, “Chính tớ bảo Ngụy Tiêu nói hủy biểu diễn, vì sợ cậu không đến.”
Bình Luận (0)
Comment