Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

Chương 25

Tôi chưa từng đến thư viện sớm như thế này bao giờ.

Vẫn chưa tới giờ bật máy sưởi, lạnh chết đi được, cũng chẳng có mấy người. Tôi ngồi lọt thỏm giữa hai kệ sách khổng lồ, dựa sát cửa sổ hưởng tí nhiệt lượng mặt trời.

Bận bịu viết viết vẽ vẽ lên vở, chốc chốc lại đổi biểu cảm, xoa tay run chân, tính chuyển động năng thành nhiệt năng. Vừa khổ sở hít mũi vừa tìm khăn giấy, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần.

Không phải nói buổi sáng có tiết sao, sao giờ lại đến?!

Nhanh nhanh nhanh khăn giấy đâu rồi… Nhanh! Hồi nhỏ còn có thể nước mũi tèm lem ở trước mặt Lý Miễn, nhưng giờ tuyệt đối không. Tuy nhiên, càng cuống tay càng không nghe theo điều khiển, không rút khăn giấy ra nổi, mà mạnh tay hơn thì *bộp* một phát rơi xuống đất.

Khó xử đến mức tuyệt vọng, tôi che mũi cúi người xuống nhặt, sau đó không đứng dậy nữa. Tôi ngồi ở dưới gầm bàn, vừa mới rút khăn giấy ra thì thấy một đôi giày sặc sỡ dừng bên.

“Làm trò gì thế hả Khương Lộc, thấy tớ mà kích động vậy à?”

“…” Tôi chống tay lên bàn đứng dậy, vô cùng bực bội, “Lâm Hiếu Thành, mới sáng sớm cậu đến thư viện làm gì?”

“Tớ đến gặp em Lý năm nhất.” Cậu ta cợt nhã kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện, “Người đâu rồi?”

“Bây giờ cậu ấy họ Chu.” Tôi thong thả lau mũi, nhân tiện nhắc nhở, “Còn nữa, đừng có gọi đàn em này nọ, sinh nhật của Lý Miễn lớn hơn cậu.”

“Tớ năm hai, cậu ta năm nhất, không phải nhỏ hơn một khóa thì là gì?”

Tôi chẳng buồn so đo với cậu ta, cầm bút lên tiếp tục hí hoáy, nhưng bất thình lình cuốn sổ bị rút đi.

“Cậu vẽ cái gì thế này?”

Lâm Hiếu Thành cố nín cười, nhưng vẫn để lộ hàm răng trắng: “Trường học công lược? Để tớ xem chú thích có gì nào, các món ngon ở căng tin bao gồm, malatang Tiểu Ngũ…”

“Cậu điên hả, trả đây.”

Mặt nóng dừ giơ tay toan giật về, lại bị cậu ta níu chặt một góc, lắc đầu chậc chậc: “Malatang Tiểu Ngũ ăn không ngon, quá mặn, để tớ đổi giúp cậu.”

“Đó là khẩu vị của người miền Nam các cậu.” Tôi dùng sức giật về, không nói gì nữa.

Tôi cầm bút ngồi thừ ra đó, hứng thú bay biến. Thật ra tôi cũng không biết sở thích hiện tại của Lý Miễn thế nào, cậu ấy có tay có chân có thể tự đi ăn, viết thứ này có nghĩa lý gì?

“Khương Lộc à…”

“Gì?” Tức giận quát lên, đối diện với con mắt hào hứng của Lâm Hiếu Thành.

“Tớ đang rất tò mò, không biết rốt cuộc cậu có tình cảm thế nào với Lý Miễn?” Cậu ta nghiêng người tới trước, chỉ vào bí kíp công lược trên sổ, “Cậu đột nhiên làm kiểu chuyện của con gái thế này, tớ thật sự không quen.”

Tôi ngẩn người, khép sổ lại cái *bộp*, mất kiên nhẫn nói: “Bọn tớ quen nhau từ hồi đi nhà trẻ, cậu nói xem là tình cảm gì? Cậu ấy học lại một năm mới đậu đại học, bộ không thể giúp hả?”

Lâm Hiếu Thành xua tay, làm vẻ như đã kinh qua sa trường: “Không giống.”

“… Cậu thì biết cái gì.”

“Cậu thích Lý Miễn, là thích của bạn bè hay là thích của yêu đương nam nữ?”

“Câm mồm!” Tôi tiện tay nhặt bịch khăn giấy trên bàn lên ném qua, cậu ta lập tức né người, bịch khăn giấy rơi trúng chân ai đó.

Mải nói chuyện mà không để ý có người tới. Cứ thế kinh ngạc nhìn Lý Miễn cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống.

Sau đó đặt bịch khăn giấy lên bàn, gật đầu với Lâm Hiếu Thành, như chỉ đang đối diện với một vị khách tới sớm.

“Sáu năm rồi mới gặp lại nhỉ, thời gian trôi nhanh thật.”

Lâm Hiếu Thành không biết cuộc đối thoại lúc nãy đã bị nghe được bao nhiêu, chột dạ lên tiếng chào hỏi. Gì mà bảo muốn gặp mặt đàn em, giờ thì tự biến mình thành đàn em rồi đấy.

“Ừ, Khương Lộc nói các cậu là bạn cấp 3, lại đậu cùng trường đại học, đúng là trùng hợp.” Lý Miễn tự nhiên tiếp lời.

“Ăn ý, gọi là ăn ý, không hẹn nhau nhưng vẫn học chung trường, phải không Khương Lộc?” Chưa gì đã quay lại trạng thái mặt dày.

Tôi vốn còn lúng túng, nhưng thấy cậu ta càng nói càng lung tung thì ngắt lời:

“Cậu không đi học hả Lâm Hiếu Thành?”

“Buổi sáng tớ không có tiết.” Thành thật trả lời.

“… Không đi ăn sáng à?” Dùng ánh mắt ra hiệu.

“Ăn xong mới tới đấy chứ.” Nhưng giả ngu không thấy.

Lâm Hiếu Thành cố ý ngồi đây phá đám khiến tôi rất bực. Nhớ lại hình như sáu năm trước bọn họ cũng không hợp nhau, cứ nói chuyện là phân cao thấp, bây giờ vẫn thế.

Đầu đau nhức, đúng lúc này Lý Miễn quay sang, vì đón ánh sáng nên chói mắt, làn mi rung rung: “Tớ vẫn chưa ăn sáng, có muốn đi ăn cùng không?”

“… Đi!” Nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn vào túi, còn lẩm bẩm, “Lâm Hiếu Thành, cậu ăn rồi nên không dẫn cậu đi.”

“Được thôi.” Cậu ta dựa ra sau, cười hì hì lấy cớ, “Chẳng mấy khi đến thư viện một chuyến, tớ muốn ở lại thêm chốc nữa.”

“Tốt xấu gì cũng phải cầm sách vở đọc chứ.”

Đang tâm trạng tốt, tôi rút một quyển Đại số tuyến tính ra ném qua: “Cho cậu mượn đấy, học kỳ trước không qua môn, kỳ này ráng học bù đi.”

“Không cần, không phải cậu cũng chỉ suýt soát thôi à, hai ta tám lạng nửa cân.”

Tôi sầm mặt, lúng túng nhìn Lý Miễn rồi xoay người đi lấy sách. Lâm Hiếu Thành bèn đứng dậy, lúc trả sách còn ghé vào thấp giọng:

“Nhìn ra rồi nhé, cậu thuộc vế sau.”



Tôi thất thần nghĩ mãi về lời của cậu ta. Chậm rãi ra khỏi cửa thư viện, vì quên quẹt thẻ nên suýt đập vào thanh chắn, may có Lý Miễn níu lại.

Dì quản lý ở phía xa nhắc nhở: “Phải quẹt thẻ trước.”

“À phải rồi,” Tôi luống cuống tìm thẻ trong túi, nhưng tìm hoài không thấy, lại nghe Lý Miễn nói, “Có phải để trong túi quần áo không?”

Tôi thò tay vào túi, quả nhiên… Lấy ra, nghiêm túc nói: “Ra vào thư viện đều phải quẹt thẻ, là thẻ cơm này, rất tiện.”

“Ừ.” Cậu đã cầm sẵn nó trên tay, đặt xuống máy cảm ứng, cửa mở.

“Phải… Là nó đó… Thẻ trong trường.” Tôi bổ sung, âm lượng ngày một bé, đến khi đi ra nhìn thấy tấm bảng ở cửa, tôi lại hăng hái:

“Sau 5 giờ là không thể mượn sách cũng như trả sách ở thư viện, nhưng phòng tự học vẫn mở, mở đến 10 giờ tối. Có thể mượn sách tầm một tháng thì phải? Hình như là một tháng đấy, nếu cậu mượn sách thì nhớ trả đúng hạn, không là bị đăng lên Xiaonei cảnh cáo đấy.”

“Ừ, nửa tháng.” Cậu nói.

“… Thế à?” Tôi thật sự không ro, bất giác ôm chặt túi xách, công lược của mình không có tí công dụng nào.

Lý Miễn cúi đầu cười, có chớp mắt trên mặt cậu thoáng qua biểu cảm như ngày bé, khiến đối phương thất thần.

“Nhìn đường kìa.” Cậu dừng chân, “Đi đâu ăn đây?”

“Cậu chưa ăn sáng thật à? Sắp 10 giờ rồi mà.”

“Chưa kịp ăn.”

“Giờ trong căng tin không có gì đâu, để tớ nghĩ xem, bên ngoài, bên ngoài có…” Lại rơi vào điểm mù hiểu biết rồi, “Nói chung cứ ra ngoài xem sao, ngoài trường nhiều món.”



Chúng tôi ngồi uống sữa đậu ở một quán nhỏ đầu ngõ.

Hơi nóng bốc lên, đập vào mắt tôi là khu ký túc xá trường học, sân trường rất yên tĩnh. Tôi chưa đến đây bao giờ, vô thức ngó nghiêng.

“Có vẻ cậu không quen trường lắm.” Lý Miễn cúi đầu, nói, “Năm nhất bận gì vậy? Bận yêu đương à?”

“Hả?” Tôi cứng người, cầm bát lên uống nốt chỗ sữa đậu, lí nhí trả lời, “Không có.”

Chẳng hiểu sao lại thấy rất ấm ức, mà không đúng lúc tí nào.

Tôi bỗng nghĩ, bản thân xuất hiện lại trước mặt Lý Miễn với hình ảnh thế nào? Chẳng mấy khi đến thư viện, Toán cao cấp cũng chỉ được 60 điểm, trải qua một năm mơ màng hoang mang, bận lãng phí thời gian?

Không quen trường, bởi vì bình thường chỉ toàn đến phòng máy và tiệm net.

Năm nhất bận gì? Bận tìm cậu.

Giờ nhìn lại, mỗi giây mỗi phút đều bị lãng phí, nội hành động “tìm kiếm” đã đầy cảm giác bất lực, là một kiểu thụ động tích cực.

Đặt bát xuống, cố tỏ vẻ thoải mái hỏi: “Vậy còn cậu đã bận cái gì? Tớ cảm thấy… Cho dù học lại, cũng phải có thời gian gọi một cú điện thoại hay gửi tin nhắn chứ? Không có số tớ thì cậu có thể hỏi Ngụy Tiêu, hỏi Từ Chi Dương, hỏi bất cứ ai mà chúng ta quen.”

Dừng một lúc, cảm thấy cảm xúc đang đi trật hướng, muốn dứt ra nhưng không được, cười khổ nói: “Đối với cậu chỉ là chuyện của một câu nói, rất dễ dàng, nhưng với người tìm kiếm cậu thì lại khó lắm, còn khó hơn cả Toán cao cấp.”

Lý Miễn im lặng ngồi nghe, ánh nắng từ bên này chiếu bóng sang bên kia làm nổi bật đường nét. Một lúc sau, người cùng chiếc bóng cử động, nói một câu vô cùng nghiêm túc nhưng cũng đơn giản: “Sợ phân tâm, xin lỗi cậu.”

“Không sao.” Tôi đứng lên vỗ vào quần áo, nhẹ nhàng quay lại đề tài ban đầu, “Điểm số của tớ hồi năm nhất khá ổn, còn học văn bằng 2, vào cả tổ phát thanh… Năng nổ lắm nhé. Nhưng Toán cao cấp là trường hợp đặc biệt, có hơi học lệch.”

Cậu ngẩng đầu nhìn, giơ tay lên toan vỗ vai tôi, lại như muốn nắm bắt gì đó, cuối cùng chỉ vòng ra sau gáy, thở một hơi dài:

“Rất xin lỗi.”



Hơn 9 giờ tối, tôi ngồi khoanh chân trên giường gọi điện nói chuyện với Ngụy Tiêu.

“Ngụy Tiêu, tớ muốn hỏi thêm chuyện này nữa, cậu biết Lý Miễn đến Bắc Kinh khi nào?”

“Cũng chỉ sớm hơn cậu một ngày.” Ở đầu dây khá ồn, “Cậu ta tự dưng liên lạc với tớ, nói chuyện đổi thời gian biểu diễn. Nên hôm sau gặp cậu rồi à?”

“Ừ.”

“Đã nói cho Từ Chi Dương chưa? Cậu ta nói sao?”

“Không nói gì cả, có vẻ không bất ngờ.” Tôi ngã sang một bên dựa vào tường nói: “Nhiều năm không gặp, chắc cũng vui lắm.”

Ngụy Tiêu thở dài, trong âm thanh ồn ào trở nên mơ hồ, “Khương Lộc à, cậu cứ trốn tránh Từ Chi Dương như vậy cũng không hay.”

“Chỉ là tớ cảm thấy khó xử, đang là bạn bè…” Còn chưa nói hết đã cảm thấy câu này như một cây gậy lớn đập xuống mình.

Đang là bạn bè.

Ai nói không phải.

Từ Chi Dương và tôi là bạn thân, tôi và Lý Miễn cũng là bạn thân.

Đều do Lâm Hiếu Thành nói lung tung, cái kẻ trong đầu chỉ biết yêu đương thì nói được gì tốt đẹp?

Tôi cúp máy, vùi mặt vào trong chăn rên rỉ hai tiếng, đang gãi đầu thì cảm thấy góc chăn bị vén lên.

Trần Tiêu Dĩnh đứng bên dưới cầm mắc áo, thu tay về: “Gào cái gì đó?”

“Không có gì… Đại số tuyến tính khó quá…”

“Xỉu.” Cậu ấy đặt balo xuống, trông có vẻ mới từ ngoài về, nói, “Nè, mới nãy tớ thấy tổng quản nhà cậu đấy.”

“Từ Chi Dương tới à?” Vội vàng ló đầu ra.

“Ừ, nhưng không phải tìm cậu, tớ thấy cậu ta và Lý Miễn đi ra ngoài trường.”
Bình Luận (0)
Comment