Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 61

Edit: Cải Trắng

Giờ thì Ôn Nguyễn đã hiểu tại sao Phó Tri Hoán lại dứt áo rời khỏi nhà họ Phó lâu như vậy rồi.

Bởi vì áp lực suốt hơn hai mươi năm qua.

Anh sợ một ngày nào đó, mình sẽ trở thành kẻ điên.

Nhưng may mắn thay, cho tới tận ngày hôm nay, Phó Tri Hoán chưa từng biến thành người như thế.

Ôn Nguyễn rũ mắt im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Chắc anh đã từng nghe tôi kể chuyện hai mươi năm trước, tôi từng có một lần bị bắt cóc rồi đúng không?”

Phó Tri Hoán gật nhẹ: “Ừm.”

Ôn Nguyễn cười nhẹ nói: “Cụ thể tình hình lúc đó ra sao quả thật tôi không nhớ rõ, chỉ có cảm giác sợ hãi là khắc sâu trong trí nhớ.”

“Sau đấy, tôi thiếp đi. Tôi mơ thấy cha mẹ mình ngồi trong phòng khách không ngừng khóc. Ngay lúc đó, tôi đã cảm thấy rất buồn, rất bức bối nhưng không phải vì sợ hãi, mà là do thấy cha mẹ đau khổ như thế, tôi cảm thấy cực kỳ cực kỳ đau đớn.”

Nói đến đây, cô ngừng lại, hơi ngửa đầu nhìn bóng đèn sáng nhạt trên đỉnh đầu, thất thần trong giây lát.

Một lát sau, cô bật cười một tiếng thật khẽ, dịu dàng nói: “Tôi nghĩ, em gái anh chắc hẳn cũng có suy nghĩ giống như tôi vậy. Nếu thấy anh trai mình vì mình mà đau khổ dằn vặt như thế này, chắc chắn cô ấy sẽ không nhịn được mà khóc toáng lên.”

Phó Tri Hoán lặng im không nói gì, chỉ có ánh mắt là nhúc nhích, vòng tay ôm lấy Ôn Nguyễn siết chặt hơn.

Một lúc lâu sau đó anh mới thấp giọng cười, nói: “Em đang an ủi anh à?”

“Ừm.”

Ôn Nguyễn không phủ nhận mà gật nhẹ, đáp lại anh bằng giọng điệu nhẹ nhàng vô ngần: “Tôi đang an ủi anh đấy.”

Nghe vậy, Phó Tri Hoán cụp mắt, không nói gì.

Ôn Nguyễn yên lặng nằm trong lồng ngực anh, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, giọng điệu ôn hòa mềm mỏng kiên nhẫn vỗ về anh.

Rõ ràng đang rất giận, nhưng lúc quan tâm tới cảm xúc của anh lại không hề thù hằn.

Phó Minh Hoành từng nói một câu rất đúng:

“Mau về gặp vợ chưa cưới của em đi. Anh dám cược rằng sau khi ở chung một thời gian, em sẽ vô cùng thích cô ấy.”

Đâu chỉ là vô cùng thích.

Ánh mắt Phó Tri Hoán sâu thẳm, anh mở miệng gọi: “Ôn Nguyễn.”

“Hử?” Ôn Nguyễn quay đầu lại theo bản năng.

Ngay giây sau, Phó Tri Hoán đưa tay tóm lấy gáy cô, để cô hơi ngửa đầu lên, sau đó anh hơi ngả người về phía đối phương.

Khom lưng, đặt một nụ hôn lên trán cô.

“!”

Ôn Nguyễn sững người. Đồng tử cô co lại, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc, chỉ biết đưa tay lên chống vào lồng ngực Phó Tri Hoán theo bản năng.

Tiếng tim đập thình thịch bên tai nghe vô cùng rõ ràng.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân loạng choạng rầm rầm, Phó Minh Hoành xông tới hoảng hốt hô lớn: “Mẹ nó! Người đâu rồi? Sao anh về nhà muộn hơn bình thường có chút mà ở nhà không một mống người thế này? Phó Tri Hoán, em…”

Vừa nói, anh vừa đưa tay mở cửa phòng.

Đi cùng tiếng “kẽo kẹt” mở cửa là ánh mắt của Phó Minh Hoành hoàn hảo chạm ngay vào hai người ngồi ở đối diện.

Không khí như ngưng lại.

Sau khoảng 30 giây im ắng, cuối cùng Phó Minh Hoành cũng cử động.

Anh yên lặng gật đầu với Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, cách một cánh cửa chân thành nói lời xin lỗi: “Xin lỗi vì đã làm phiền!”

Sau một loạt hành động vừa xảy ra, gương mặt vốn ửng hồng của Ôn Nguyễn giờ đỏ bạo. Cô gia tăng lực trên tay, dứt khoát đẩy Phó Tri Hoán ra đằng sau, nhảy xuống giường, thở hồng hộc mắng mỏ: “Lưu manh! Đồ dê xồm! Đồ biến thái!”

Lưng Phó Tri Hoán đập nhẹ vào mép giường. Anh đưa tay gãi đầu, cánh tay còn lại vắt lên đầu gối, ung dung nhìn Ôn Nguyễn bằng ánh mắt đượm ý cười, khàn khàn nói: “Ừm, cũng phải tùy người.”

Tùy người?

Ôn Nguyễn sững sờ, mãi lúc sau mới phản ứng lại, nhận ra mình bị tên đàn ông chết tiết này đùa giỡn.

… Sao người này có thể đáng ghét như thế chứ?

Đầu tiên là đi nước cờ khiến cô mềm lòng đồng cảm, sau đấy là bất ngờ xông ra sàm sỡ hưởng lợi, xong xuôi rồi thì bắt đầu buông lời cợt nhả thả thính người ta.

Mấy cái thằng khốn nạn còn chẳng có chiến lược bài bản như anh đâu!

Tim Ôn Nguyễn đập thình thịch liên hồi, nhưng bề ngoài vẫn phải giả vờ bình tĩnh.

Cô cắn răng quay đầu đi, tức tốc lao ra cửa, nhưng tay vừa chạm vào nắm cửa thì người đằng sau nhẹ giọng nói: “Ôn Nguyễn.”

“Sao?”

“Giờ, anh có cơ hội theo đuổi em chưa?”

“…”

Ôn Nguyễn im lặng hồi tưởng lại hàng loạt “tội ác tày trời” mà anh phạm phải trong ngày hôm nay, mới yếu lòng chưa được bao lâu đã tan biến ngay tức khắc, thậm chí còn có chiều hướng xù lông.

“Không! Không có cửa! Không đời nào! Không là không!”

Nói xong, cô giận đùng đùng đóng sập cửa lại rời đi.

Phó Tri Hoán nhìn theo bóng lưng phừng phừng lửa giận của cô, không nhịn được bật cười.

Vốn muốn chạy theo tóm lấy nhưng giờ tới sức chống lên ngồi thẳng còn chẳng có, hơi cựa quậy chỉnh tư thế thôi cũng thấy khó nhọc.

Anh cụp mắt nhìn đôi bàn tay vừa ôm lấy cánh tay Ôn Nguyễn, ánh mắt lay động, năm ngón tay bất giác co lại.

Lòng tham của con người là không đáy.

Ví dụ như lúc này đây, anh chỉ muốn giữ chặt Ôn Nguyễn ở bên cạnh mình.

*

[Phó Minh Hoành]: Mọi người đâu hết cả rồi? Sao con về nhà không thấy người làm nào ở trong nhà thế, chỉ có mỗi Ôn Nguyễn với em trai con ở trong phòng chàng chàng thiếp thiếp.

[Mẹ Phó]: Chúng nó làm lành chưa?

[Phó Minh Hoành]: Chưa, bị con cắt ngang rồi.

Anh vừa gửi tin nhắn đó qua thì group chat gia đình tạm thời im bặt đi mất một lúc lâu…

Lúc sau…

[Mẹ Phó]: Tự dưng con về nhà làm gì? Về nhà làm cái gì hả? Bình thường gọi con về nhà ăn cơm thì ở rịt công ty như thể muốn ăn uống ngủ nghỉ ở đó luôn, hôm nay lại tung tăng về nhà làm cái gì hả? Hai ông bà già này phải vất vả lắm mới chế tạo được cơ hội cho em trai, rồi tự dưng con về cái làm thất bại ngang là sao?

[Mẹ Phó]: Bực mình quá! Mẹ với cha thương lượng xong rồi, để phạt con cái tội hấp tấp, cha mẹ quyết định tịch thu cái xe con mới mua một tháng.

[Phó Minh Hoành]:?????

[Phó Minh Hoành]: Con không thể về nhà ngủ một giấc ạ?

Nhưng, cha mẹ anh hoàn toàn không cho anh cơ hội giải thích, sau khi đưa ra hình phạt thì lập tức rời khỏi nhóm, để lại một mình Phó Minh Hoành ở trong group chat nghẹn ngào không thành lời.

Tay anh run rẩy, thậm chí còn muốn châm điếu thuốc.

Kể từ sau khi Phó Tri Hoán về nhà, người anh trai là anh đây mỗi ngày đều sống vô cùng khó khăn.

Thậm chí hôm nay còn phải “bye bye” em xe thể thao mình yêu nhất.

Nghĩ thế nào cũng thấy đây là lỗi của em trai.

Phó Minh Hoành châm thuốc nhưng không hút, chỉ ngồi đó trầm tư nghĩ về cuộc đời bi thảm của mình.

Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra.

Ôn Nguyễn mặt đỏ bừng bước từ bên trong ra, có vẻ như bị chọc giận sắp phát điên tới nơi.

Nhưng đến lúc đi qua Phó Minh Hoành, cô vẫn lịch sự dừng chân lễ phép chào hỏi: “Anh Phó, em đi về trước ạ.”

Phó Minh Hoành vội vàng bóp tắt điếu thuốc: “Sao về vội thế, không ở lại nói chuyện với Phó Tri Hoán thêm một lúc nữa à?”

Ôn Nguyễn quay đầu, lạnh lùng nói: “Không trò chuyện gì hết.”

Tim Phó Minh Hoành hẫng một nhịp.

Không lẽ là tại anh nên đôi tình nhân này mới làm hòa thất bại?

Nếu để cha mẹ biết chuyện này, chắc chắn họ sẽ đập nát cái xe thể thao anh mới mua.

Nghĩ vậy, anh cản Ôn Nguyễn lại, mỉm cười khuyên nhủ: “Ở lại uống tách trà đã?”

Ôn Nguyễn liếc mắt cái đã nhìn ra ý đồ của Phó Minh Hoành: “Em không uống trà.”

“Thế ăn đồ ngọt không? Trong tủ lạnh có một ít.”

“Hôm nay em không muốn ăn đồ ngọt.”

“Thế uống mấy ly nhé?”

“Em vừa từ quán bar về.”

“Hay anh mời em ăn khuya?”

Nghe thế, Ôn Nguyễn dừng chân, quay đầu tỉ mỉ quan sát Phó Minh Hoành một lượt rồi hít sâu một hơi, nói: “Được, thế em muốn ăn 10 xiên thịt nướng, 10 xiên sụn nướng, 10 xiên thịt bò, 5 xiên cánh gà nướng, 3 xiên chân vịt nướng, 1 phần đậu rán rắc hành tẩm gia vị, 1 phần rau hẹ xiên, cho cay nhiều một chút. Với cả thêm cho em một lon coca.”

Phó Minh Hoành: “…”

Không hổ là em.

Cuối cùng, quý ngài Phó Minh Hoành phải dùng một bàn đồ ăn ngon để đổi lấy một cuộc trò chuyện.

Hai người ngồi ở phòng khách, trước mặt là một lon coca. Họ vừa ngồi trò chuyện tâm sự, vừa ngóng chờ đồ ăn được ship đến.

Phó Minh Hoành: “Tiểu Nguyễn, em định từ hôn với A Luật thật à?”

Mới hỏi câu đầu tiên Ôn Nguyễn đã bị làm khó.

Sáng hôm nay, khi chưa biết chút tin tức nào của Phó Tri Hoán, cô thật sự muốn kết thúc cuộc tình còn chưa bắt đầu yêu đương này.

Nhưng sau đêm nay, cô lại yếu lòng lung lay.

Nguyên nhân không phải do anh.

Chẳng qua là cô cảm thấy, hình như Phó Tri Hoán thật sự có chút thích mình.

Thấy Ôn Nguyễn do dự, Phó Minh Hoành cũng lờ mờ đoán được câu trả lời.

Anh thở dài, cầm lon coca trước mặt lên uống một hớp rồi nhàn nhạt nói: “Trước khi gặp em, A Luật thật sự đã đề cập đến chuyện từ hôn với gia đình, em có biết tại sao lại thế không?”

Ôn Nguyễn rũ mắt nói: “Vì anh ấy không thích em.”

Phó Minh Hoành: “Không phải.”

Nhận được câu trả lời phủ nhận ngoài dự liệu, Ôn Nguyễn ngạc nhiên ngẩng đầu: “Không phải?”

Phó Minh Hoành bật cười buông lon coca trên tay xuống, nói với cô bằng giọng điệu mang hàm ý xin lỗi: “Nói thêm về vấn đề này quả thật anh thấy hơi ngượng và có lỗi với em. Thật ra, ngay từ trước lúc bắt đầu, A Luật đã bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng vì chuyện xảy ra rất lâu trước đó, mãi mà không bước ra khỏi quá khứ được. Tuy không ai nhắc tới, nhưng ai cũng sợ một ngày nào đó em ấy sẽ nghĩ quẩn.”

“Sau đấy, khi nhà chúng ta thân nhau hơn, mẹ anh cảm thấy người có tính cách hoạt bát như em rất thích hợp với A Luật, có thể khiến nó vui vẻ hơn, cũng sẽ khiến cuộc sống của nó tràn ngập màu sắc.”

“Vậy nên, cuộc hôn nhân này mới ra đời.”

Nói đến đây, không hiểu sao cảm xúc trong lòng Ôn Nguyễn hơi trùng xuống.

Tuy rằng nghe vào tai có vẻ như đối phương ưng thuận mình, nhưng càng cảm thấy như họ đang coi mình là món đồ chơi vui nhộn, không cần phải tiếp xúc làm thân gì cả, cứ thế ấn định tương lai cho cô.

Cô biết người nhà họ Phó ai cũng rất tốt. Mặc dù bọn họ khi làm việc này có ý đồ riêng, cơ mà không phải loại người không biết nói lý.

Thế nên, Ôn Nguyễn nén lại chút mất mát nho nhỏ trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, A Luật nói từ hôn.”

Phó Minh Hoành cười khổ, nhắc lại những câu Phó Tri Hoán từng nói: “Em ấy bảo…”

“Đừng làm khổ con gái nhà người ta.”

“Đời này cô ấy phải được sống vui vẻ hạnh phúc.”

“Chứ không phải ở bên cạnh em làm một con chim hoàng yến mua vui.”

“…”

Chỉ mới nghe ba câu thôi, chóp mũi Ôn Nguyễn đã chua xót. Cô quay đầu, đưa tay bóp chóp mũi, ngăn tiếng nức nở bật thành lời.

Suốt bao nhiêu ngày qua, cô luôn đau đáu lo lắng sự yêu thích của Phó Tri Hoán đối với mình chỉ như với Bá Tước, coi mình như động vật nhỏ giữ bên cạnh tiêu khiển qua ngày.

Tới giờ mới phát hiện.

Hóa ra, ngay từ đầu anh đã coi mình là một cá thể độc lập.

Phó Minh Hoành nói: “Ôn Nguyễn, A Luật thật sự rất thích em.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment