Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 62

Edit: Cải Trắng

Phát biểu xong, Phó Minh Hoành đứng lên, thuận tay lấy một nửa suất BBQ mang về phòng.

Ôn Nguyễn ngồi trên sofa ngẩn ngơ mất một lúc rồi như sực nhớ ra gì đó, móc điện thoại ra nạp tiền điện thoại.

Sau mấy giây chờ đợi, màn hình hiển thị thông báo nạp tiền thành công, tiền nhảy về điện thoại ngay tức thì.

Kèm theo đấy là hai tin nhắn tự động của bên nhà mạng gửi qua, sau đó mọi thứ trở nên im lìm, màn hình cũng tối đen.

Sau một lúc lâu chờ đợi, Ôn Nguyễn bắt đầu mất kiên nhẫn.

Cô cụp mắt, ánh mắt lóe lên tia thất vọng.

Hình như, cô đoán sai rồi.

Nhưng, ngay giây phút cô định buông di động, âm báo tin nhắn chợt vang lên, kế tiếp đó là điện thoại liên tục rung.

“Ting ting…”

Tin nhắn đến từ: Phó Tri Hoán.

Âm báo dồn dập vang lên khiến lòng bàn tay cô cũng nóng dần.

Chấm đỏ biểu thị tin nhắn chưa đọc nhảy từ số đơn lên số hàng chục, rồi cuối cùng biến thành 99+

Trong đó, hai phần ba số tin nhắn đến từ cái tên quen thuộc.

Hốc mắt Ôn Nguyễn nóng lên. Cô hít sâu một hơi, cố nén sự run rẩy trong hơi thở, đưa tay nhấn mở phần tin nhắn chưa đọc của Phó Tri Hoán.

Nội dung tin nhắn bắt đầu từ những tin giải thích rất đỗi bình tĩnh, sau đó tới những dòng tin nôn nóng muốn thăm dò thái độ của cô, rồi đến cuối cùng là những dòng chữ lộn xộn biểu lộ người gửi đang luống cuống.

Giống như một cậu bạn nhỏ đang lo được lo mất, muốn giữ chặt người mình thích.

Vụng về, nhưng đầy chân thành.

Mặc dù những dòng tin nhắn ấy không dài nhưng mỗi câu mỗi chữ đều là thật lòng thẳng thắn, không hề qua loa lấy lệ.

Ôn Nguyễn xoa mũi, cười khẽ, nhưng cũng không ngăn được cảm giác chua xót nơi chóp mũi và hốc mắt.

Cái anh này, sao lại lì lợm la liếm thế chứ?

Có ấu trĩ không hả?

Cô hít sâu một hơi, đứng lên đưa mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ trên tầng đang đóng chặt, sau đó cất bước đi lên.

Đẩy cửa phòng ra ngó thử, hình như Phó Tri Hoán ngủ rồi.

Ôn Nguyễn thả chậm bước chân, rón rén đi tới mép giường anh tắt đèn ngủ đi rồi yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ say.

Hai mắt Phó Tri Hoán nhắm nghiền, hàng lông mày hơi nhíu. Dù cho không mở mắt nhưng vô hình trung vẫn cảm nhận được sự mệt mỏi toát lên từ gương mặt.

Ôn Nguyễn thở dài.

Thôi, mềm lòng thêm một lần nữa cũng không phải vấn đề gì to tát.

Cô khom lưng, nhẹ giọng nói: “Thôi được rồi, xét thấy mấy ngày qua anh tích cực thể hiện, xuất sắc dị thường, tôi miễn cưỡng cho anh một cơ hội để theo đuổi tôi vậy.”

Nói tới đây, cô hùng hồn bổ sung rằng: “Nhưng đây là cơ hội cuối cùng đấy nhá!”

Sau khi nói xong một câu dài, Ôn Nguyễn thấy mình thật ngu ngốc. Cô ngồi thẳng dậy, cử động cơ hàm, thầm an ủi bản thân rằng: Dù sao Phó Tri Hoán cũng ngủ rồi, không nghe thấy đâu.

Nghĩ thế, cô vỗ vỗ ngực tự an ủi thêm rồi toan quay người rời đi.

“Bộp!”

Đúng lúc này, người vốn đang say giấc nồng trên giường đột nhiên mở mắt, nắm chặt lấy tay Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn ngẩn người, vô thức quay đầu, chạm ngay phải ánh mắt của Phó Tri Hoán.

Con ngươi đen láy kia phản chiếu rõ ràng bóng hình cô, tựa như giây phút này đây, mọi thứ xung quanh đều lu mờ giữa khoảng cách hai người.

Có lẽ vì Ôn Nguyễn chưa hoàn hồn, nên hai người không một ai mở lời.

Sau khoảng năm giây im lặng, Phó Tri Hoán lên tiếng đánh vỡ bầu không khí.

Anh cong môi cười. Tuy gương mặt nhợt nhạt ốm yếu nhưng cười lên vẫn đủ làm người khác xao xuyến, đôi mắt hoa đào không hề có vẻ gì là bỡn cợt, chỉ có nghiêm túc chân thành.

Anh nói: “Cảm ơn, anh biết rồi.” 

Ôn Nguyễn sửng sốt, nhưng ngay sau đó cô lập tức nhận ra lời anh nói là có ý gì.

Cô thẹn quá hóa giận rút tay ra, cắn môi nhìn chòng chọc anh với gương mặt đỏ bừng. Sau đó tức quá không nhịn được cầm gối đầu ở bên cạnh lên nắm thẳng vào người Phó Tri Hoán: “Anh lại giả vờ ngủ! Này thì giả vờ ngủ!”

Phó Tri Hoán bắt được cái gối cô ném sang, cong mắt cười khẽ, lồng ngực phập phồng: “Không, do anh ngủ không sâu.”

Ôn Nguyễn: “Nhưng tôi nói nhỏ mà!”

Phó Tri Hoán xoa mũi, liếc cô một cái, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi nghiêm túc giải thích: “Tiếng em rất nhỏ nhưng mùi bột ớt trên người em lại rất kích thích thần kinh đấy.”

“…”

Người này có biết nói chuyện không hả?

Ôn Nguyễn tức tới mức chỉ muốn xốc Phó Tri Hoán đang nằm trên giường lên quật một phát cho bõ tức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi tuyên bố, anh đã lãng phí cơ hội theo đuổi cuối cùng.”

Quả nhiên, tên đàn ông chó chết này không xứng để cô mềm lòng.

Anh đâu có mang tới cho cô tình yêu và sự ấm áp.

Anh chỉ giúp cô nhanh tiến đến giai đoạn tiền mãn kinh thôi.

*

Lúc Ôn Nguyễn rời nhà Phó Tri Hoán về tới nhà đã hơn nửa đêm.

Chẳng hiểu sao, bình thường chỉ cần cô về hơi muộn một chút xíu thôi, Ôn Phong Thần và Tạ Ngải sẽ dồn dập hỏi xem hôm nay cô làm gì, nhân tiện đòi xem cả số bước chân trên wechat rồi tự suy đoán hôm nay cô đã đi những đâu.

Ấy thế mà hôm nay, hai người đều như bị nhập, không chỉ không hỏi vặn mà còn bày ra bộ dạng đau buồn vô cùng.

“Sao con về sớm thế?”

“Vội trở về thế làm gì?”

“Hay con đi ra ngoài chơi thêm một lúc nữa đi?”

Ôn Nguyễn ngước lên nhìn đồng hồ hiển thị sắp 12 giờ đêm, lấy làm lạ.

Nay đầu óc cha mẹ cô bị “chập mạch” hả?

Nhưng sự khó hiểu này rất nhanh đã có lời giải đáp.

Bởi vì sau khi Ôn Nguyễn tắm rửa xong, cô mặc đồ ngủ lén lút xuống dưới nhà định trộm ít đồ ăn vặt lên vừa xem vừa nhấm nháp thì vô tình nghe thấy cha mình đứng trong phòng khách gọi điện thoại.

“Ầy, đúng đúng đúng, Nguyễn Nguyễn về rồi.”

“Tôi cứ tưởng con bé sẽ ở nhà ông qua đêm chứ. Haiz, tự dưng Minh Hoành nhà ông chạy về nhà làm gì thế? Uổng công hai ông bà chạy ra ngoài nhường không gian riêng cho hai đứa chúng nó.”

“Mẹ con bé vừa bảo tôi chuẩn bị đi chọn nhẫn đính hôn. Đấy ông thấy không, việc này chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là thành công.”

“…”

Ôn Nguyễn nhớ lại hôm nay nhà họ Phó vắng hoe một cách bất thường, rồi thì “chỗ để thuốc” được trang bị bảng hướng dẫn đàng hoàng, nhoáng cái mọi sự kiện quái dị đều có lời giải đáp.

Mẹ nó.

Hóa ra là cô bị lừa vào tròng.

Cô cười khẩy, mở tủ lạnh ra lấy lon sữa tươi Vượng Tử(1) rồi khoanh tay đứng sau lưng quý ông Ôn Phong Thần nghe tiếp.

(1)Ảnh minh họa lon sữa Vượng Tử:

Tạ Ngải ngồi trên sofa vừa ngẩng đầu đã thấy Ôn Nguyễn.

Bà hắng giọng, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Ôn Phong Thần đang gọi điện thoại.

Nhưng cha Ôn đang đứng đưa lưng về phía Ôn Nguyễn vẫn hồn nhiên không mảy may nhận ra sự khác lạ, thậm chí còn hăng hái thảo luận với Phó Trường Minh xem lần sau phải tác hợp đôi tình nhân này thế nào.

“Còn cách gì không? Hay ông bảo A Luật nhà ông ốm thêm mấy ngày nữa đi?”

“Nhưng mà thế cũng không ổn. Hay buổi tiệc ngày mai chúng ta để A Luật với Nguyễn Nguyễn mặc đồ đôi? Mọi người thường hay nói mặc quần áo kiểu dáng xêm xêm nhau thì dễ để ý đối phương mà.”

“Ừm, đồ dự tiệc thì không ai làm đồ đôi, đồ dành cho nam kiểu dáng cũng na ná nhau cả… Hay chúng ta đặt làm riêng?”

Cha Ôn hăng hái nói liến thoắng, thẳng tới khi Ôn Nguyễn “tách” một phát bật mở lon sữa, ông mới phát hiện ra có gì đó sai sai.

Ông quay đầu, chạm ngay phải ánh mắt đượm ý cười của Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn mỉm cười, ngửa cổ uống một phát hết sạch lon sữa, rồi đặt mạnh nó lên bàn trà.

Bộp một tiếng, lon cũng méo mó luôn.

Cô nở nụ cười dịu dàng nhìn người cha thân yêu của mình, lễ phép nho nhã nói: “Cha ơi, chúc cha ngủ ngon ạ. Chúc cho cha mỗi ngày đều vui vẻ, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.”

Dứt câu, cô quay đầu đi thẳng lên tầng.

Ôn Phong Thần lặng người đi mất một lúc, sau đó hít sâu một hơi, nói với ông Phó Trường Minh ở bên kia điện thoại: “Tôi thấy, con trai chắc hết hi vọng rồi.”

“???”

Đáng thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ.

*

Tuy hôm qua ngủ muộn nhưng sáng hôm sau Ôn Nguyễn hăng hái dậy sớm.

Hơn nữa, cô không chỉ dậy sớm một mình mà còn lên wechat làm quả liên hoàn call quấy rầy Tần Tố San. Vừa mở video call, cô đã làm ngay một show trình diễn thời trang nhỏ cho bạn mình…

Ôn Nguyễn lôi hết lễ phục có trong tủ quần áo của mình ra, kiên nhẫn thay từng cái một rồi cưỡng ép Tần Tố San phải nói những lời nhận xét mang đầy tính chuyên nghiệp.

Tần Tố San ngáp dài, hai mắt mơ màng buồn ngủ: “Ôn đại tiểu thư, mày có làm sao không thế? Chỉ là bữa tiệc quy mô gia đình thôi mà, trước giờ tao có thấy mày để ý nó đâu, sao hôm nay lại hưng phấn vậy?”

Lần này Ôn Nguyễn về nhà trùng hợp đúng lúc tới sinh nhật tròn hai mươi tuổi của tiểu thư An thị An Hứa Ngâm.

Phong cách của An thị trước sau như một, cực kỳ phô trương. Mà cuộc đời đại tiểu thư cũng khá là sóng gió, xét ra còn đạt tiêu chuẩn nữ chính tiểu thuyết ngôn tình bây giờ.

An Hứa Ngâm bị ôm nhầm từ khi còn nằm trong bệnh viện, mãi đến một năm trước cô ấy mới được tìm thấy vừa đưa về đúng vị trí. Thế nên, lần này chắc chắn nhà họ An sẽ mượn cơ hội để xử lý mọi chuyện, lấy thể diện cho cô con gái vất vả lắm mới tìm trở về.

Ôn Nguyễn hít một hơi, nói: “Mày biết không, tao mới trở về có mấy ngày thôi đã nghe được cả thảy 43 phiên bản liên quan đến tao và Phó Tri Hoán.”

Tần Tố San: “Ví dụ như?”

Ôn Nguyễn: “Ví dụ như, bọn họ bảo Phó Tri Hoán có ánh trăng sáng, người đó trông hao hao tao nên ngay lúc đính hôn nhìn thấy gương mặt này, Phó Tri Hoán lại thổn thức nhớ tới mối tình đầu, chuẩn bị coi tao là thế thân. Nhưng giờ đây, ánh trăng sáng quay về, Phó Tri Hoán vì tình yêu dứt khoát nói lời chia tay…”

Tần Tố San mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nghiêm túc bình luận: “Nghe có lý phết, giống hệt mấy drama hay xuất hiện trong giới thượng lưu của mày.”

“…”

Ôn Nguyễn lặng đi mất mấy giây mới nói: “Nói tóm lại, bữa tiệc lần này sẽ có rất nhiều người để ý đến tao, cho nên không thể qua loa lấy lệ như trước kia nữa.”

Tần Tố San cảm thấy rất có lý.

Thế là cô nhanh chóng lao vào cuộc đua “giúp chị em tìm lại sân khấu”, nghiêm túc cẩn trọng đưa ra nhận xét cho Ôn Nguyễn chọn lễ phục mặc trong buổi dạ hội hôm nay. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc váy dài lộ vai hở lưng.

Hõm vai của Ôn Nguyễn rất đẹp, cực kỳ hợp những chiếc váy lộ vai. Nó sẽ giúp cô phô ra toàn bộ đường cong xinh đẹp từ cổ đi xuống, nhìn vào không hề cố tình nhưng lại khiến người khác nảy sinh dục vọng.

Tần Tố Sai hài lòng đến nghẹn ngào, có tâm tâng bốc bạn lên tận mây xanh: “Hu hu hu hu, nữ thần ơi chị đẹp quá. Em xin tuyên bố đêm nay chị sẽ là MVP của bữa tiệc, đến lúc chị lên sâu khấu chiếm trọn hào quang, xin đừng quên cô bạn thân này đây đã ngậm đắng nuốt cay dậy sớm giúp chị chọn quần áo…”

Ôn Nguyễn chân thành mở miệng nói: “Cảm ơn ạ!”

Sau đó cúp điện thoại.

Tần Tố San nhìn giao diện hiển thị cuộc gọi kết thúc, rơi vào trầm tư.

Bản chất của bạn thân là công cụ hình người, chân lý này không sai tí nào.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment