Các bạn đang đọc truyện Ôn Nhu Luân Hãm – Chương 77 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Năm đó Tang Tửu mười hai tuổi, ba mẹ ly hôn.
Tang Mai – mẹ Tang Tửu phát hiện chồng ngoại tình, hơn nữa đã có một đứa con gái riêng từ rất nhiều năm trước, trạc tuổi Tang Tửu nhưng luôn bị che giấu.
Cho đến khi người phụ nữ đó tìm đến tận cửa.
Giản Hội tay dắt Khâu Nhiễm chỉ nhỏ hơn Tang Tửu một tuổi, rõ ràng là đến cầu xin Tang Mai rời xa Khâu Thương nhưng lại tỏ vẻ kiêu căng diễu võ dương oai.
Lúc đó, Tang Tửu vừa khéo đang ở trong sân, thế nên cô nhìn thấy cảnh này, Tang Mai nhận ra sự có mặt của Tang Tửu, bà tức đến run người. Nhưng được giáo dục tốt, bà nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Tiểu Tửu, con vào nhà trước đi.”
Tang Tửu rất ngoan, lập tức đi vào nhà, trốn sau cửa sổ nhìn ra ngoài.
Giọng Giản Hội không nhỏ, cũng không biết có phải bà ta cố ý hay, không cho dù cách lớp kính thủy tinh thì Tang Tửu cũng có thể nghe thấy.
“Tôi với Khâu Nhiễm là tình yêu đích thực.” Gần như là một lời thoại vô cùng khuôn mẫu, thốt ra từ miệng Giản Hội cũng không đáng để người ta đồng tình chút nào.
Tang Tửu trộm nhìn, sợ Tang Mai sẽ chịu thiệt.
“Nếu yêu nhau mà vẫn có thể để con của cô làm con gái riêng, vậy có thể là cô nghĩ nhiều rồi.”
Tang Mai thờ ơ nói một câu, bà vô cùng bình tĩnh gọi cho Khâu Thương, sau đó đứng trong sân, cũng không hề có ý để Giản Hội vào nhà.
Cho dù mặt Giản Hội có dày chỡ nào thì cũng thấy xấu hổ, bà ta không ngờ Tang Mai tính tình mềm yếu mà Khâu Thương nói lại chẳng chút nể mặt thế này.
Khâu Nhiễm nhanh chóng chạy về, lúc nhìn thấy Giản Hội và Khâu Nhiễm, đồng tử ông ta co lại.
Thực sự quá đột ngột, Khâu Thương hoàn toàn không ngờ Tống Hữu sẽ lớn gan tìm đến cửa, phá vỡ mối quan hệ vốn đã như đi lớp băng mỏng.
Hơn nữa gia đình Tang Mai có sự nghiệp lớn, ba mẹ bà mất sớm đã để lại cho bà một khối di sản khổng lồ.
Tang Mai kiên quyết ly hôn, mặc kệ sự níu kéo của Khâu Thương. Vốn dĩ Khâu Thương còn muốn duy trì quan hệ hai bên, không muốn ầm ĩ đến mức ly hôn.
Nếu Khâu Thương có thể quả quyết hơn một chút, có lẽ Tang Mai sẽ không khinh ông ta đến thế này.
“Tiểu Tửu, con muốn theo ai?”
Mặc dù Tang Mai muốn dẫn Tang Tửu theo, nhưng bà vẫn thấp thỏm hỏi ý kiến Tang Tửu.
Lời vừa dứt, Tang Tửu đã nóng lòng kéo tay Tang Mai, ý cô đã rất rõ ràng. Sau khi Tang Tửu bày tỏ thái độ, Khâu Thương thở phào một hơi.
Cho dù ly hôn, Khâu Thương cũng không muốn mang theo gánh nặng.
Thủ tục ly hôn nhanh chóng hoàn tất, như để chứng minh ly hôn với Tang Mai rồi thì không phải mình hoàn toàn không có lợi, Khâu Thương lập tức kết hôn với Giản Hội.
Tang Mai Tang Mai dẫn theo Tang Tửu và tổn thương này đến một thành phố gần đó.
Với Tang Tửu mà nói, đây là chuyện vui, cô vốn còn lo lắng mẹ cô sẽ nhẫn nhịn. Cứ thế này, cả người Tang Tửu đều cảm thấy vui vẻ.
Tang Tửu nhanh chóng chấp nhận chuyện này, như thể chỉ cô với Tang Mai sống với nhau mới là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Tang Mai thấy sự thay đổi của Tang Tửu, bà lần nữa thấy mừng vì quyết định của mình.
Tang Tửu rất vui, nhưng trừ một điều. Cô chuyển đến một nơi xa lạ, không quen một ai, bạn cô đều ở rất xa, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.
Nơi Tang Tửu ở gần như không có ai cùng tuổi cô, miễn cưỡng thì cũng có một người, là anh trai lớn hơn cô hai tuổi ở nhà sát bên, tên Tông Ngộ.
Anh ấy hơn Tang Tửu hai lớp, lúc ở trường cũng như các bạn học khác, hoàn toàn không tiếp xúc gì.
Hơn nữa Tang Tửu gần như chưa từng nói chuyện với anh ấy, chỉ biết người đó cứ ở nhà luyện các loại nhạc cụ.
Tiếng nhạc từ nhà bên cạnh truyền tới, Tang Tửu không hiểu âm nhạc, nhưng cũng thấy hay.
Cảm giác xa lạ với hoàn cảnh mới chỉ là tạm thời, trước giờ Tang Tửu luôn hòa đồng, chẳng bao lâu sau cô đã kết bạn với rất nhiều bạn mới trong trường.
Cuộc sống dần yên bình, Tang Tửu hoàn toàn thích nghi với cuộc sống mới ở thành phố mới.
Cứ thế một năm trôi qua, cuộc sống yên bình của Tang Tửu bỗng có thay đổi nho nhỏ.
Cuộc sống vốn chỉ có cô với Tang Tửu đột nhiên xuất hiện thêm một người, Ôn Hành Tri – chú Ôn.
Chú Ôn và mẹ quen nhau trong một buổi triển lãm tranh nửa năm trước, Ôn Hành Tri rơi đồ, Tang Mai lại là chủ của phòng trưng bày.
Thường xuyên qua lại, hai người dần thân thuộc.
Bà cụ Ôn lại thích tác phẩm của Tang Mai, thế nên hai người bắt đầu liên lạc nhiều lần.
Tang Mai đã ly hôn, vợ Ôn Quý Từ đã mất nhiều năm trước, đôi bên đều có một người con, tất nhiên có chung đề tài.
Buổi tối một ngày trước khi Ôn Quý Từ đến nhà hai mẹ con lần đầu tiên, Tang Mai đặc biệt đến phòng Tang Tửu.
“Ngay mai có một vị khách, mẹ muốn để con gặp chú ấy.”
Tang Tửu ngồi trước bàn, đang soạn nội dung sẽ học trên lớp vào thứ hai tới.
Nghe Tang Mai nói xong, Tang Tửu không để tâm, cô cho rằng chỉ là bạn của Tang Mai.
“Dạ, con biết rồi.”
Hôm sau, lúc Tang Mai mở cửa, Ôn Hành Tri đi vào, Tang Tửu mới ý thức được đây không phải khách bình thường.
Ôn Quý Từ vừa nhìn đã thấy Tang Tửu ngồi ở một góc sofa, ông sớm đã nghe Tang Mai nói, bà có một cô con gái đang học cấp hai.
“Chào cháu, chú là Ôn Hành Tri.”
Ôn Quý Từ ăn vận rất nghiêm trang, không vì Tang Tửu là một đứa trẻ mà ăn mặc tùy tiện đến, ông xem hôm nay là một buổi gặp mặt vô cùng chính thức.
Nụ cười của ông dịu dàng lịch sự, gần gũi vừa phải.
Tang Tửu ngẩn ra, cô đột nhiên trở nên hơi mất tự nhiên, hơi căng thẳng.
Tang Tửu có thể nhận ra, ông hoàn toàn khác với ba ruột của cô, có thể nhận ra ông là một người hoàn toàn ngược lại.
Lúc Khâu Thương tốt với người khác, có thể khiến người ta cảm thấy ông ta có thể cho bạn cả thế giới, nhưng một khi hạ quyết tâm thì ông ta sẽ không chút do dự cướp lại tất cả từ tay bạn.
Cuối cùng, Tang Tửu đưa ra một kết luậ, Khâu Thương chỉ yêu bản thân ông ta.
Nhưng Ôn Hành Tri như thẳng thắn vô tư, không thích thì nói không thích, thích thì nói thích, sẽ không giả vờ giả vịt.
Nhưng Tang Tửu vẫn đang trong giai đoạn quan sát ông.
Đối diện với lời chào của Ôn Hành Tri, Tang Tửu sững người vài giây rồi cũng chỉ cười tượng trưng với ông: “Chào chú ạ.”
Nói xong thì im lặng ngồi một bên, không thân chẳng thiết.
Nhưng Ôn Hành Tri cũng không hề buồn bực, như Tang Tửu muốn, ông giữ khoảng cách thỏa đáng với cô.
Ôn Hành Tri có thể nhận ra một chút chống đối và cẩn thận thăm dò của Tang Tửu dành cho ông, thế nên ông sẽ kiên nhẫn để tiếp xúc với cô bé, đợi ngày cô bé chấp nhận ông.
Ôn Hành Tri vừa đi, Tang Mai đã ngồi bên cạnh Tang Tửu: “Nếu con không muốn, mẹ có thể không qua lại với chú ấy nữa.”
Dù thế nào, Tang Mai cũng sẽ đặt Tang Tửu ở vị trí đầu tiên, bà luôn nghe theo ý kiến của Tang Tửu.
Tang Tửu có thể nhận ra, cảm xúc của Tang Mai trở nên tốt hơn say khi gặp Ôn Hành Tri. Cô sẽ không vì sự do dự của mình mà khiến mẹ cô phiền hà.
“Chú Ôn rất tốt ạ.”
Có được sự đồng ý của Tang Tửu, Tang Mai tiếp tục qua lại với Ôn Hành Tri. Sau vài lần tiếp xúc, Tang Tửu cũng nhận ra tính tình Ôn Hành Tri thật sự rất tốt.
Thậm chí Tang Tửu có thể cảm giác được cô thật sự là con gái ruột của ông, cô không khỏi nghĩ, nếu lúc đầu Ôn Hành Tri là ba ruột của cô thì tốt biết bao.
Ôn Hành Tri vẫn sẽ dành thời gian để đưa Tang Tửu và mẹ cô đi nơi khác để giải khuây, để hai người hoàn toàn bước ra khỏi cái bóng gia đình đổ vỡ.
Lần đầu tiên cuộc sống của Tang Tửu trở nên có ý nghĩa như vậy, cho đến khi Tang Tửu gặp một chuyện có ý nghĩa hơn.
Trong một lần ra ngoài dùng bữa, Ôn Hành Tri đột nhiên nói: “Chẳng bao lâu nữa là cháu có một người anh trai rồi.”
“Anh trai ạ?” Tang Tửu mở lớn mắt, đây là lần đầu tiên cô nghe chú Ôn nói có một người con trai.
Vừa nghe thấy câu này, đáy lòng Tang Tửu loáng thoáng niềm vui. Cô biết sớm muộn gì mẹ cũng sẽ ở bên chú Ôn, vậy là cô sẽ có một gia đình thật sự.
Tang Mai đồng thời ý thức được, bà quên nói trước với Tang Tửu, dù sao thì cô cũng chưa từng gặp Ôn Quý Từ.
Nhìn thấy dáng vẻ như cảm thấy vui của Tang Tửu, Tang Mai cười nói: “Đúng vậy, con sẽ có một người anh trai.”
Trong vô thức, Tang Tửu bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ và tính cách của người anh trai đó, nếu là con trai của chú Ôn, vậy có phải sẽ dịu dàng lịch sự như chú Ôn không?
Gần như ngay sau đó, Tang Tửu gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Không biết tại sao, Tang Tửu cảm thấy người anh trai đó không nên như vậy.
Chẳng lâu sau, Ôn Hành Tri đã xác nhận suy đoán của Tang Tửu: “Nhưng tính tình anh trai không tốt cho lắm, hi vọng cháu có thể bao dung.”
Bắt đầu từ lúc Ôn Hành Tri nhắc đến Ôn Quý Từ, Tang Tửu vô cùng chờ mong mỗi lần gặp Ôn Hành Tri, thậm chí trong một lần nào đó, Ôn Hành Tri đưa Tang Tửu đến công viên giải trí, Tang Tửu làm như vô ý hỏi: “Anh trai không đến chơi ạ?”
Tang Tửu chơi mệt, ngồi trên ghế hóng mát, trước mặt là kem Ôn Hành Tri mua cho cô, cô cắn một miếng, đột nhiên nghĩ đến người anh trai đó.
“Anh trai đang ở trường, hơn nữa thằng bé không bao giờ ra ngoài một mình với chú.”
Ôn Hành Tri cười khổ, Ôn Quý Từ càng lớn thì càng trở nên độc lập, hoàn toàn không cần Ôn Hành Tri nữa.
Sau khi mẹ Ôn Quý Từ mất, để không làm Ôn Quý Từ cảm thấy đau lòng, Ôn Hành Tri giảm bớt lượng công việc, dành nhiều thời gian hơn để ở bên con trai.
Nhưng Ôn Quý Từ vẫn ít khi gần gũi với người khác, anh như trưởng thành chỉ trong một đêm.
Tang Tửu tò mò nghe Ôn Hành Tri nói, theo lý thì cô nên cảm thấy bài xích một người xa lạ mới đúng. Nhưng điều khó hiểu là, Tang Tửu không hề bài xích việc có thêm một người thân, thậm chí cô còn vô cùng tò mò và mong đợi anh.
Mỗi lần chú Ôn đón cô và mẹ đi chơi, rất nhiều lúc cô sẽ âm thầm thăm dò về người anh trai chưa tùng gặp mặt đó.
Tên của anh, tuổi của anh, trường của anh, thậm chí Tang Tửu còn muốn biết thói quen và sở thích của anh là gì.
Tiện để cô dễ tiếp cận anh hơn.
Thời gian lâu dần, Ôn Hành Tri cũng nhận ra sự quan tâm của Tang Tửu dành cho Ôn Quý Từ, Tang Tửu cho rằng cô đã giấu lòng tò mì của mình rất tốt, nhưng Ôn Hành Tri và Tang Mai đều phát hiện ra.
Ôn Hành Tri ngạc nhiên với điều bất ngờ này, nhưng ông cũng vui vì nó đến. Đôi khi Tang Tửu không hỏi, Ôn Hành Tri cũng sẽ chủ động nhắc đến chuyện của Ôn Quý Từ.
Nhưng Tang Tửu không thể được như ý, ngoài những chuyện Ôn Hành Tri nói với cô ra, cô không thể tìm hiểu thêm nhiều hơn.
Cô chỉ biết tính anh không tốt lắm, không dễ sống chung.
Người đó như giấu đi nội tâm mình, không ai bước vào được.
Trong đầu Tang Tửu dần có một đường nét mơ hồ. Vừa có chút mất kiên nhẫn, vừa có chút cáu kỉnh, giọng anh có thể như băng tan giữa mùa hè, lạnh lùng và không cho phép người khác đến gần.
Vì lòng tò mò của Tang Tửu quá mãnh liệt, trước khi cô gặp Ôn Quý Từ thì cô đã nghe thấy tên của người anh trai này rất nhiều lần rồi.
Đầu lưỡi cô áp vào hàm trên, nhẹ nhàng thốt ra tên anh, chữ này đến chữ khác: “Ôn Quý Từ.”
Anh trai, Ôn Quý Từ.