Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 78

Các bạn đang đọc truyện Ôn Nhu Luân Hãm – Chương 78 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Nghỉ hè năm mười ba tuổi, Tang Tửu đến biệt thự bên bờ biển của nhà bạn cùng bàn – Đoạn Khởi. Người lớn hai nhà quen biết nhau, đã chào hỏi trước, Tang Tửu sẽ ở đây ba ngày.
“Làm sao đây, chúng ta phải trông cháu tớ một ngày rồi.”
Anh trai của Đoạn Khởi có việc, chị dâu lại phải đến bệnh viện một chuyến, thế nên ban ngày, việc trông cháu trai Hạo Hạo tất nhiên sẽ do Đoạn Khởi trông.
Cậu bé bảy tám tuổi rất nghịch ngợm, cho dù chơi cả ngày rồi thì vẫn còn tràn đầy năng lượng, mấy ngày Tang Tửu ở nhà Đoạn Khởi có thể trải nghiệm được.
Đôi khi mẹ cậu bé cũng bó tay với cậu bé.
Tang Tửu thấy vẻ bất lực trong mắt chị ấy và Đoạn Khởi, vốn là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ nhưng họ chỉ có thể trải qua cùng với một đứa trẻ.
Mong ước trải qua một ngày thoải mái nhẹ nhàng của Tang Tửu và Đoạn Khởi nhanh chóng vỡ tan.
Ở nhà chẳng bao lâu, nơi nhỏ hẹp như vậy đã không giữ lại được trái tim muốn đi ra ngoài của cháu trai Đoạn Khởi, chỉ dựa vào Tang Tửu và Đoạn Khởi thì không thể lay chuyển được cậu bé, vì vậy chỉ đành đưa cậu bé ra ngoài.
Nếu không tiếng khóc có thể rúng động trời cao mất, Tang Tửu và Đoạn Khởi sợ trẻ con khóc, thế nên chuẩn bị đồ đạc rồi ra ngoài.
Ánh mặt trời trên bãi cát như thiêu như đốt, nhóm Tang Tửu trở thành người tiếp khách, cùng xây lâu đài cát, chơi với thằng bé.
Cuối cùng, Tang Tửu và Đoạn Khởi lại bị bắt ép chơi trốn tìm.
Dưới cái nắng gay gắt, cánh tay Tang Tửu để lộ dưới mặt rời hơi đau rát, có thể là bị cháy nắng, động vào là nhói lên.
Trong lúc chơi trốn tìm, Tang Tửu có cơ hội tận hưởng bóng râm, cô trốn phía sau bụi cây, nhìn Đoạn Khởi cũng trốn gần đó.
Mặc dù có thời gian nghỉ ngơi tạm thời nhưng Tang Tửu vẫn nhìn chằm chằm vào Hạo Hạo cách đó không xa, nhìn cậu bé đang phấn khích đi tìm người.
Tang Tửu đang chăm chú nhìn cậu bé trên bãi cát, không ngờ một nhóm người đột ngột đi tới.
Một nhóm các chàng trai đầu hai mươi, từ phía bên kia bãi cát đi tới, người nào người nấy cũng rất cao, vô cùng bắt mắt, một số cô gái chốc chốc lại quay đầu nhìn.
Tang Tửu bị chắn tầm mắt, vừa muốn đổi chỗ, không ngờ một cái tên khiến cô dừng lại.
“A Từ, mặt lạnh lùng thế làm gì, chẳng phải cậu sắp có thêm một cô em gái à?”
Cùng cái tên với anh trai cô.
Tang Tửu nhìn về phía phát ra giọng nói, muốn tìm ra người tên A Từ là người nào.
“Cậu muốn như vậy thì cho cậu em gái là được rồi chứ gì.”
Người tên A Từ đó bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh tanh hệt như tấm kim loại, dễ dàng khiến ánh mặt trời ảm đạm lại,
Giọng nói và tính cách của Ôn Quý Từ giống như trong đầu Tang Tửu đã phác họa.
Tang Tửu không hề cảm thấy anh lạnh lùng, cô hứng thú nhìn người đó, họ nhắc đến em gái, lẽ nào thật sự là Ôn Quý Từ?
Ánh nắng chói mắt, thậm chí nước biển phản chiếu khiến Tang Tửu nhất thời nhìn không rõ.
Có người ôm quả bóng rổ, bị người khác cười nhạo, họ cố ý đá vào lòng người đó, quả bóng lập tức bay về phía Tang Tửu.
“Ném bóng sang đây giúp với.”
Rất rõ ràng, Tang Tửu trốn sau bụi cây bị nhìn thấy, vì quả bóng rổ đó vừa khéo len đến bên chân cô, bị mũi chân cô chặn đường.
“Bảo cậu đừng đem, ra bãi cát còn cầm bóng rổ làm gì?” Một người trong đó cười phàn nàn.
Tang Tửu nhặt bóng rổ bên chân lên, ném về phía nhóm người đó. Lực tay Tang Tửu không mạnh để có thể ném vào tay họ mà cách một đoạn, bóng bình bịch lăn một vòng mới đến.
Thấy cảnh này, mặt Tang Tửu hơi đỏ, không biết là do phơi nắng hay là do dáng vẻ xấu hổ vừa rồi của cô có thể bị anh trai nhìn thấy.
“Cảm ơn nhé.” Không biết là ai nói câu này.
Sau khi ném bóng rổ lại, cả người Tang Tửu hoàn toàn phơi dưới nắng, ánh sáng vô cùng chói mắt, cho dù cành cây chỉ che đi đôi chút thì cũng cảm thấy dễ chịu hơn,
Nhưng ánh nắng thiêu đốt chói mắt xuyên qua khe hở, dễ dàng làm mắt cô đau nhức.
Tang Tửu kiễng chân muốn nhìn rõ mắt, cô có cảm giác tò mò với chàng trai có cùng tên với anh trai cô.
Nhóm đó rất nhiều người, Tang Tửu muốn tìm người kia thì phải tốn chút sức.
Không biết từ lúc nào, cậu bé đang tích cực tìm người trên bãi cát đã tìm được Tang Tửu trốn ở đây.
“Bắt được chị rồi nhé!”
Tiếng cười to của cậu bé vang lên phía sau, sau đó lập tức ôm chầm lấy, Tang Tửu lúc này hơi gầy, trông cậu bé còn nhiều thịt hơn cô.
Nghĩ cũng biết sau khi bị đụng phải, Tang Tửu trượt xuống, cô muốn tìm một chỗ để chống nhưng tay chỉ nắm được cát.
Thoáng chốc, hơi nóng ập tới, Tang Tửu cứ thế trượt xuống khỏi bụi cây theo sườn dốc.
Trên bãi cát không chỉ có cát mà có cả những cành cây nhỏ lẫn trong đó, ma sát với làn da lộ ra ngoài của Tang Tửu.
Lúc trượt đến cuối, Tang Tửu đã ngồi trên bãi cát, cát thô dính vào chân cô, nơi bị cành cây cọ qua đau nhói.
Phản ứng đầu tiên của Tang Tửu không phải nhìn về thương của cô mà là quay đầu nhìn nhóm người vừa rồi, chàng thiếu niên A Từ đó lẫn trong nhóm người, không nhìn thấy nữa.
Tang Tửu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng họ, nhưng cho dù cô có thể nhìn thấy thì cũng không nhận ra được. Dù sao thì ngay cả ảnh của Ôn Quý Từ cô còn chưa từng thấy.
Thấy Tang Tửu ngã, Đoạn Khởi nhanh chóng chạy tới. Lúc này cô ấy không chiều cháu trai, kéo cánh tay cậu bé đến trước mặt Tang Tửu: “Mau xin lỗi chị đi.”
Vì lo nên giọng Đoạn Khởi hơi lớn, Hạo Hạo luống cuống ở bên cạnh lập tức giật mình, cậu bé cũng không ngờ mình vừa đẩy cái là có thể đẩy Tang Tửu được xa như vậy.
Cho dù Tang Tửu chỉ ở nhà cậu bé mấy ngày nhưng cậu bé vẫn rất thích chị gái xinh đẹp này.
Cậu bé chủ động kéo tay Tang Tửu, trông như sắp khóc đến nơi: “Em xin lỗi chị.”
Tất nhiên Tang Tửu sẽ không so đo với một đứa trẻ, cô đứng dậy khỏi mặt đất, xoa đầu Hạo Hạo.
May mà Tang Tửu không bị thương gì, nếu không, có thể Đoạn Khởi sẽ véo tai cháu trai cô ấy rồi. Họ ở bãi cãi một lúc nữa rồi mới chuẩn bị về nhà.
Vừa vào sân, Tang Tửu lại nghe thấy cái tên kia, như bị trúng tà, cô nghi ngờ có phải là cô muốn có anh trai quá nên có thính giác có ảo giác hay không.
Nhưng Tang Tửu nhanh chóng phản ứng lại, đây không phải ảo giác của cô, giọng nói thật sự từ nhà bên truyền tới.
“A Từ, muốn nước ngọt hay rượu?”
Sau đó giọng nói hờ hững vang lên: “Tùy.”
Cách một bức tường, Tang Tửu nghe thấy giọng nói nhà bên truyền tới, lần này cách rất gần, cô nghe rõ giọng người đó hơn.
Đúng là những người gặp trên bãi cát, Tang Tửu dừng bước, yên lặng lắng nghe.
Nhưng sau đó, biệt thự bên kia chỉ truyền đến giọng người khác, người tên A Từ kia không lên tiếng nữa.
Kiệm lời, giống với anh trai cô.
“Tiểu Tửu, sao cậu không vào?”
Đoạn Khởi đứng ở cửa gọi tên Tang Tửu, Tang Tửu chỉ đành dời mắt khỏi bức tường xám dày đặc không lọt sáng kia, bước nhanh vào biệt thự.
May mà trước bữa tối, chị dâu của Đoạn Khởi về, nếu không Tang Tửu với Đoạn Khởi có thể sẽ bị giày vò đến nỗi không nhấc nổi cánh tay mất.
Chị dâu Đoạn Khởi cũng biết Hạo Hạo nghịch ngợm, nhìn Tang Tửu với Đoạn Khởi phơi nắng đỏ cả mặt thì thấy có lỗi.
“Hai đứa tắm đi, lát nữa là có thể ăn tối rồi.”
Ăn xong bữa tối, Tang Tửu đột nhiên hỏi Đoạn Khởi một câu không đầu không cuối: “Cậu có hàng xóm mới à?”
Tang Tửu nghĩ đến cái tên vừa nghe, rõ ràng chú Ôn ở thủ đô, sao con trai chú ấy lại đột ngột xuất hiện ở đây được?
Đoạn Khởi đang nhìn chằm chằm vào tivi, thuận miệng trả lời Tang Tửu: “Đâu có đâu, hàng xóm nhà bên chuyển đến đây còn sớm hơn nhà tớ, người cậu nói có phải là khách mới đến không?”
Mắt Đoạn Khởi vẫn nhìn vào màn hình tivi.
“Hình như hôm nay có một nhóm người đến nhà sát bên làm khách.”
Tang Tửu không về phòng mà chạy lên ban công cách biệt thự bên cạnh gần nhất, nhìn từ góc của cô, vừa khéo có thể nhìn thấy một nửa khoảnh sân.
Tang Tửu không mở đèn, trong ánh đèn mờ ảo, cô bò lên lan can ở ban công.
Cho dù đến buổi tối thì nhiệt độ cao vẫn không hề giảm, Tang Tửu kê cánh tay lên lan can, rịn lớp mồ hôi mỏng.
Tiếng muỗi vo ve không xua đi được, Tang Tửu mặc kệ, vẫn kiễng chân nhìn xuống dưới.
Nhưng cho dù khách mới đến nhà bên là anh trai cô chưa từng gặp, cô cũng không dám chủ động đi tới chào anh.
Dù vậy vẫn không thể giấu được lòng tò mò của Tang Tửu, sân trong đêm hè vắng vẻ, cô chỉ nghe thấy tiếng cười loáng thoáng truyền tới.
Không biết đứng đó bao lâu, đột nhiên có người bên trong đi ra.
Tang Tửu lập tức nhìn sang, người đó đưa lưng về phía cô, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy của anh.
Ánh sáng trong nhà chiếu ra ngoài, rọi sáng bóng anh, tạo nên một quầng sáng mờ ảo bao trùm lên đuôi tóc anh.
Mái tóc đen hơi rối của anh như gai trên người, mỗi một sợi đều toát vẻ lạnh lùng và xa cách, như thể khiến nhiệt độ của ngày hạ giảm xuống.
Ngay sau đó, Tang Tửu nhận ra quần áo của người đó, giống với người ban ngày được người ta gọi là A Từ.
À không, chắc chắn là anh rồi.
Tang Tửu nhớ rõ quần áo của người đó, chắc chắn trăm phần trăm là anh.
Sau khi ý thức được điều này, Tang Tửu càng nhìn kỹ hơn, chăm chú vào nhất cử nhất động của anh, cố gắng phân biệt người trước mắt cô và người anh trai trong tưởng tượng của cô có phải cùng một người hay không.
Người đó chợt cử động, có vẻ đang lấy đồ trong túi ra. Khoảng cách quá xa, Tang Tửu chỉ đành nheo mắt lại.
Đốm lửa lóe sáng, khói thuốc vấn vít xung quanh.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, đốm lửa sáng lập lòe ở đầu ngón tay anh.
Anh đang hút thuốc?
Tang Tửu cau mày, cô không thích người khác hút thuốc. Như nghe thấy tiếng lòng Tang Tửu, lại tựa không thích mùi như vậy, thuốc vừa châm đã nhanh chóng bị anh dụi tắt, đóm lửa lờ mờ lụi tàn trên đầu ngón tay anh, ánh sáng lập lòe biến mất.
Tang Tửu muốn đợi anh quay lại, không ngờ lại có người đi ra, là bạn của anh, choàng qua cổ anh từ phía sau: “A Từ.”
Tang Tửu lại nghe thấy cái tên quen thuộc, người đó có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng cũng không hất tay bạn ra.
Người bạn thả tay, hai người quay lại, vì quay đầu nên Tang Tửu nhìn thấy đường nét khuôn cằm lạnh lùng của người đó, lên trên nữa là đôi môi mỏng.
Ngay giây sau, bức tường của biệt thự che đi mặt anh.
Tang Tửu hơi sốt ruột dựa vào bên ban công, cho đến khi cô đi tới đầu cuối của ban công thì cũng không thể nhìn rõ được mặt người đó.
Chẳng bao lâu sau, bóng dáng hai người biến mất trong sân.
Tang Tửu thở dài một hơi, tiếc là ngày mai cô đi rồi, không có thời gian để xác nhận nữa.
Nhưng Tang Mai từng nói với cô, không lâu nữa cô có thể đến nhà mới rồi, điều này có nghĩa là cô sắp gặp được anh trai mới.
Nghĩ đến điều này, Tang Tửu vui vẻ trở lại.

Bình Luận (0)
Comment