Các bạn đang đọc truyện Ôn Nhu Luân Hãm – Chương 79 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sau khi từ biển về, cuộc sống của Tang Tửu vẫn như trước, cho dù cô gặp được một người giống với anh trai cô. Với cô mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một khúc nhạc đệm.
Sinh nhật Tang Tửu mười bốn tuổi vừa qua, Tang Mai đột nhiên mang đến cho cô một tin lớn: “Ngày mai đưa con đi gặp anh trai.”
Tang Tửu lập tức bật dậy khỏi sofa, đột nhiên căng thẳng đến không biết phải làm sao.
“Mẹ, sao mẹ không nói với con sớm một chút.”
Tang Tửu dở khóc dở cười: “Hôm qua anh trai mới từ trường về, giờ mới có thời gian.”
Đi đến bước gặp mặt thì chứng tỏ Tang Mai và Ôn Hành Tri đã chuẩn bị xây dựng lại gia đình.
Ôn Hành Tri cũng đã nói với Ôn Quý Từ chuyện này, Ôn Quý Từ không từ chối, anh có thể chấp nhận trong nhà có thêm hai người thân nữa.
Rõ ràng Tang Mai biết tâm tư của Tang Tửu nhưng bà lại cố ý nói một câu: “Nếu con chưa chuẩn bị tốt thì đợi lần sau chúng ta hẵng đi.”
“Không được.” Tang Tửu lập tức lên tiếng, phủ định lời của Tang Mai, cô thầm lẩm bẩm một câu: “Con đâu có nói là con chưa chuẩn bị tốt.”
Da mặt Tang Tửu mỏng, không chịu nổi bị chọc, mặt cô lập tức đỏ lên, cô khẽ ‘hừ’ một tiếng rồi chạu về đến phòng thử đồ.
Tang Mai khó hiểu, sao tự dưng Tang Tửu lại chạy đến phòng thử đồ, bà tò mò đi theo.
Vừa vào phòng Tang Mai đã nhìn thấy Tang Tửu ôm một đống đồ ra, tất cả đều chất trên giường, bày ra từng cái một.
“Mẹ, mẹ nói xem con mặc bộ nào bây giờ?”
Tang Tửu ướm thử hết đồ lên người, nhìn mình trong gương, kén chọn đủ điều.
“Váy được không? Hay là áo phông nhỉ?”
“Tóc buộc lên hay xõa thì được đây?”
“Muốn anh trai vậy à?”
Trước đây cũng không thấy Tang Tửu say mê chọn quần áo sửa soạn như vậy, Tang Mai thấy Tang Tửu bỗng chốc biến thành dáng vẻ này thì không nhịn được bật cười.
“Nhớ nói chuyện ngọt ngào một chút, từ nhỏ anh trai đã mất mẹ, có hơi không thích nói chuyện.” Trước đây Tang Mai từng gặp một lần, Ôn Quý Từ kiệm lời và xa cách.
Tất nhiên Tang Tửu đồng ý, tự tin rằng mình có thể làm rất tốt, cô nhất định sẽ tốt với anh trai.
Cuối cùng, Tang Tửu vẫn tự mình đưa ra quyết định.
Sau một năm biết được tên của Ôn Quý Từ, cuối cùng cô cũng có thể gặp được người thật, vào lần đầu tiên gặp mặt, cô chọn mặc đồng phục đi học.
Vì mặc đồng phục, lúc đứng trước gương, trông cô càng giống em gái Ôn Quý Từ hơn.
Bên kia.
Ôn Hành Tri cũng thông báo với Ôn Quý Từ, lần nữa tiêm một mũi dự phòng cho anh, nói với anh ngày mai Tang Tửu và mẹ cô sẽ đến.
Dù sao thì với thái độ không lạnh lùng mà cũng chẳng nhiệt tình của Ôn Quý Từ, Ôn Hành Tri cũng không thể đảm bảo được anh sẽ làm ra chuyện gì. Ông là ba của Ôn Quý Từ, ông đủ hiểu con trai mình.
Ôn Hành Tri từng gặp Tang Tửu nhiều lần như vậy, mặc dù trông Tang Tửu rất thích cười, tính tình lại tốt, nhưng Ôn Hành Tri biết tâm tư của cô rất nhạy cảm.
Ôn Quý Từ luôn làm theo ý mình, nếu thật sự theo tính cách của anh, chưa biết chừng khi đó lại chọc cho Tang Tửu khóc cũng nên.
Ôn Hành Tri cũng không ngờ, lo lắng trước đó của mình cuối cùng thành sự thật.
“Trước đây ba nói với con rồi, ngày mai dì Tang với con gái của dì ấy sẽ đến nhà ta.”
Ôn Hành Tri ngồi xuống bên kia sofa, Ôn Quý Từ đang xem trận đấu trên tivi, Ôn Quý Từ nói lớn hơn đôi chút.
“Con biết rồi.” Ôn Quý Từ trả lời ngắn gọn một câu.
Ôn Hành Tri biết tính Ôn Quý Từ, cũng không thể bắt anh cam kết nhiều thứ hơn được, chỉ hi vọng ngày mai anh có thể hòa hợp với Tang Tửu.
Buổi tối hôm trước khi gặp Ôn Quý Từ, Tang Tửu đột nhiên mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Một căn phòng hoàn toàn xa lạ, trong phòng vô cùng yên tĩnh, gần như không có đồ đạc dư thừa gì.
Tang Tửu từ ngoài cửa đi vào, nhìn căn phòng kỳ lạ không chút hơi người, trong lòng cô sợ hãi, đang muốn xoay người rời đi thù cửa phía say chợt đóng lại, ngăn cách ánh sáng duy nhất bên ngoài. Gió thổi qua khung cửa sổ, chiếc chuông gió bên ngoài cửa sổ bị thổi lay động, vang lên âm thanh không thành điệu.
Giai điệu trong veo bị gió thổi vào mỗi ngóc ngách trong phòng.
Một lúc lâu sau, Tang Tửu mới quen với ánh sáng vô cùng mờ mịt này. Cô cẩn thận dè dặt đi vào trong, bức tường vốn trống trải bỗng xuất hiện một bức tranh cao ngất.
Giấy bức tranh đã ố vàng, hệt như phủ bụi đã lâu, không có ai đến.
Không biết tại sao, Tang Tửu lại bạo gan đi tới trước bức tranh, lúc đang định chạm vào thì trên bức tranh trống đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Một người đàn ông từ trong tranh bước ra, bỗng chốc đến gần Tang Tửu.
Trong mơ, Tang Tửu không nhìn rõ mặt người đó, như sương trắng bao phủ, cách màn sương mù ẩm ướt, người đó cúi xuống, xúc cảm lành lạnh dán lên môi cô.
Ngay cả thời gian để tránh né Tang Tửu cũng không có, người đó lại đột ngột rời đi, hệt như đang mặc ý cười với cô.
Với Tang Tửu mà nói, hình ảnh như vậy có sức ảnh hưởng rất lớn.
Khoảnh khắc Tang Tửu ngẩn ngơ, người đó lại ôm lấy gáy cô, lần nữa hôn mạnh xuống.
Tang Tửu hoảng sợ, lập tức choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Vừa mở mắt, Tang Tửu mới ý thức được vừa rồi chỉ là giấc mơ.
Không thể tránh khỏi, mặt Tang Tửu nóng bừng, đều tại tối qua cô phấn khích quá, trằn trọc một lúc lâu mới ngủ được, ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Trước đó cũng từng có người tỏ tình với Tang Tửu, nhưng cô luôn không thích những chàng trai đó, hoặc là vô cùng ấu trĩ, hoặc là tự cho mình là đúng.
Tang Tửu không hề có chút hứng thú nào với chuyện quen bạn trai.
Nhưng bây giờ cô lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy.
Tang Tửu không khỏi nghĩ, nếu người tỏ tình với cô giống người trong giấc mơ, vậy thì yêu đương cũng rất thú vị.
Tang Tửu đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Tang Mai đột nhiên mở cửa đi vào, vốn muốn gọi Tang Tửu dậy, không ngờ cô đã dậy rồi, chỉ là mặt đỏ bừng bừng.
Tang Mai lập tức đi tới mấy bước, sờ vào trán Tang Tửu: “Sao vậy? Sốt rồi à?”
Nhiệt độ dưới tay bình thường, không nóng.
Tang Tửu chột dạ nhìn Tang Mai, giọng nói cũng bất giác nhẹ đi: “Là vừa ngủ dậy thôi ạ.”
Tang Mai không nghi ngờ gì, cười dời tay đi: “Lát nữa chú Ôn của con sẽ đến đón chúng ta, mau dậy đánh răng rửa mặt đi.”
Tang Tửu lập tức đáp lại, không cần Tang Mai giục cô cũng đi vào phòng tắm.
Khồn để Tang Tửu và Tang Mai chờ lâu, chẳng mấy chốc xe của Ôn Hành Tri đã dừng ở bên ngoài.
Tang Tửu thay đồ xong thì chạy xuống lầu, cô ngồi ở ghế sau xe, miệng ngọt ngào gọi: “Chào chú ạ.”
Ôn Hành Tri cũng cười với Tang Tửu, sau đó khởi động xe.
Xe nhanh chóng lái đến nơi xa lạ, Tang Tửu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ dần lùi về sau, thậm chí còn phát hiện họ đã đi qua căn nhà từng ở với Khâu Thương trước kia.
Có lẽ trước đây Tang Tửu vẫn sẽ cảm thấy buồn lòng, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn bước ra rồi, cô chỉ có một suy nghĩ, đó là cô sắp gặp một người thân mới.
Quãng đường nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, xe nhanh chóng dừng lại.
Ôn Hành Tri dẫn Tang Tửu vào trong: “Thích ở đây không? Sau này ở đây chính là nhà của cháu.”
Vừa đến một môi trường mới, Tang Tửu tò mò nhìn xung quanh. Mặc dù căn nhà cô với mẹ ở lúc đầu đã rất lớn rồi, nhưng sân ở đây còn lớn hơn và đẹp hơn.
Bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, những bông hoa dâm bụt nở rộ đỏ rực trên cành, gió thổi qua cuốn những cánh hoa rơi xuống.
Chỉ nhìn một lúc, Tang Tửu đã đưa ra kết luận. Nhà mới rất đẹp.
“Cháu rất thích ạ.”
Thấy Tang Tửu cười rõ là vui, Ôn Hành Tri cũng thở phào.
Ngay sau đó, Tang Tửu đi đến huyền quan, cảm xúc căng thẳng vừa được xoa dịu lại bắt đầu trào dâng. Cô đi vào, thoạt nhìn đã thấy ngay bóng lưng của Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ đang ngồi trên sofa, đưa lưng về phía Tang Tửu. Trong phòng khách rất yên tĩnh, Tang Tửu cứ cảm thấy tiếng nhịp tim của mình có thể bao trùm lên mọi thứ.
Chỉ một bóng lưng tôi mà Tang Tửu đã nhìn ra rất nhiều.
Mái tóc ngắn mạnh mẽ, tư thế nghiêng trên sofa vô cùng tùy ý và hờ hững, hệt như chẳng hề để tâm đến chuyện gì.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Ôn Quý Từ đứng lên. Khi anh xoay người, trái tim Tang Tửu cũng căng thẳng theo, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Còn chưa đứng thẳng hoàn toàn mà Tang Tửu cung có thể nhận ra vóc dáng cao lớn thẳng tắp của Ôn Quý Từ.
Áo sơ mi trắng, tóc ngắn, khuôn mặt xuất chúng. Bức ảnh đen trắng đang dần được điểm màu, mỗi một tấc đều được tô thêm màu sắc nên có.
Lông mày, sống mũi, đôi môi, và cả nụ cười mặc ý lại tùy tiện bên môi. Từng chút từng chút phác ra hoàn chỉnh những đường nét mơ hồ trong đầu Tang Tửu.
Ôn Quý Từ thật sự, chứ không phải Ôn Quý Từ trong tưởng tượng của Tang Tửu. Lúc này, anh đang đứng trước mặt cô.
Giống với người anh trai trong tưởng tượng của cô, mà lại có đôi phần không giống.
Tang Tửu hơi thấp thỏm kéo góc váy đồng phục, trộm nhìn Ôn Quý Từ.
Ngay sau đó, Tang Tửu chợt phát hiện, Ôn Quý Từ lại giống với đường nét của người trong giấc mơ tối qua, thậm chí là giống y như cùng một người.
Ôn Quý Từ không chủ động nói chuyện, Ôn Hành Tri lo lắng sẽ tẻ nhạt nên bắt đầu giới thiệu: “Đây là dì Tang của con.”
Ôn Quý Từ rất phối hợp, lịch sự chào Tang Mai, Tang Mai cười với anh.
Ôn Quý Từ đứng bên cạnh Ôn Hành Tri, lúc Tang Tửu nhìn anh, anh cũng quan sát cô em gái đột nhiên có thêm này của mình.
Đồng phục học sinh mùa hè đơn giản và mái tóc đen xõa ngang vai che đi phân nửa vành tai trắng nõn, trong đáy mắt đang nhìn anh có vui vẻ và cả căng thẳng.
Trông dáng vẻ rất dễ bắt nạt.
Trước đó Ôn Hành Tri đã nói cho Ôn Quý Từ biết về Tang Tửu, anh biết cô sắp trở thành em gái của mình.
Tang Tửu, người khác gọi cô là Tiểu Tửu.
Thực ra, Ôn Quý Từ không có khái niệm gì về người thân mà anh sắp có thêm này.
Về chuyện Ôn Quý Từ muốn xây dựng lại gia đình với người phụ nữ nào, Ôn Quý Từ thật sự không bận tâm mà cũng chẳng bài xích.
Mẹ anh đã mất nhiều năm trước, ngay cả anh cũng không nhớ rõ mặt của mẹ, huống hồ anh có thể nhìn ra được tình của của Ôn Hành Tri dành cho mẹ, vậy là đủ rồi.
Về phần trong nhà sẽ có thêm người, chuyện này cũng không liên quan đến Ôn Quý Từ.
Bây giờ anh hơn hai mươi rồi, đã không phải là một đứa trẻ sẽ nhõng nhẽo trong lòng mẹ nữa.
Giọng nói của Ôn Hành Tri cắt ngang suy nghĩ của Ôn Quý Từ, ông nhìn Ôn Quý Từ:
Tiểu Tửu là em gái con, sau này hai đứa chung sống hòa hợp nhé.”
Như ma xui quỷ khiến, Ôn Quý Từ nhìn chằm chằm vào ánh mắt mong đợi của Tang Tửu, nói một câu đầy phũ phàng: “Em ấy không phải em gái con.”
Như Ôn Quý Từ đoán, lúc nay nói ra câu này, đôi đồng tử của Tang Tửu co lại, khó giấu được ảm đạm.
Như thể giấc mộng đẹp đẽ thêu dệt bấy lâu nay dễ dàng tan vỡ vì một câu nói của anh, ngay cả chút mong đợi cũng không cho cô.
Ôn Quý Từ luôn biết tình mình không tốt, mặt thì lạnh lùng, lời nói cũng vậy, cho người ta cảm giác vô cùng xa cách.
Trước đây tính anh không tệ như vậy, cũng không thích chăm chú nhìn dáng vẻ không vui của người khác. Thế nên anh cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ bây giờ anh lại làm ra hành vi ấu trĩ thế này.
Nhìn Tang Tửu muốn khóc mà không thể, dáng vẻ bị bắt nạt khiến Ôn Quý Từ lần đầu nở nụ cười.