Các bạn đang đọc truyện Ôn Nhu Luân Hãm – Chương 83 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Từ trước đến nay Tang Tửu luôn nhạy cảm, cô cảm nhận được thái độ của Ôn Quý Từ với cô đã mềm mỏng hơn. Cô kéo khoá áo khoác lên, sau đó ngẩng đầu cười với Ôn Quý Từ.
Ngực Ôn Quý Từ thắt lại.
Dường như cô gái trước mặt trở nên trong suốt, trong khoảng thời gian gần đây, hình như cô cố tình đi theo anh, xâm chiếm từng phút từng giây của anh.
Ngay giờ phút này, ngay tại nơi này, cô cười với anh, ép anh phải đầu hàng.
Thậm chí Ôn Quý Từ còn nghĩ đến một khả năng.
Nếu Tang Tửu không phải em gái anh.
Suy nghĩ như vậy mới vừa xuất hiện, đáy lòng Ôn Quý Từ hoang mang và kháng cự, dường như hoàn toàn huỷ diệt anh.
Mà Ôn Quý Từ lại không thể thoát khỏi chỗ này ngay lập tức, anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt yên tĩnh to tròn của Tang Tửu.
Cô im lặng đứng trong bóng tối, giương nanh múa vuốt muốn cạy trái tim anh ra.
Nhưng người đang khoác áo của anh lại không hề hay biết.
Ôn Quý Từ chật vật nhìn sang chỗ khác, bước chân có chút hỗn loạn, thầm mắng bản thân.
Ôn Quý Từ, mày có phải đồ khốn không?
Nhìn Tang Tửu vẫn đang mỉm cười với anh, Ôn Quý Từ không hề do dự quay đầu sang chỗ khác, nhanh chóng ra khỏi con hẻm.
Không nghĩ đến việc đi chậm chờ người đằng sau, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập vội vã sau lưng.
Đến khi về đến nhà, Ôn Quý Từ vẫn không nói với Tang Tửu chữ nào.
Đứng ở góc độ của Tang Tửu, cô cho rằng sau chuyện tối nay, quan hệ giữa cô và Ôn Quý Từ đã dịu đi rất nhiều.
Tuy rằng mấy ngày nay Ôn Quý Từ không về nhà, ở nhà bạn nhưng Tang Tửu vẫn cảm nhận được sự là lạ.
Cho nên khi Ôn Hành Tri vô tình nhắc đến cuộc thi bóng rổ vài ngày tới của Ôn Quý Từ, Tang Tửu đã dứt khoát đi.
Trước khi ra ngoài, Tang Tửu còn mặc áo khoác của Ôn Quý Từ, muốn đích thân trả áo khoác cho anh.
Khi Tang Tửu tìm được sân bóng rổ, khán đài đã đầy, trong đó có rất nhiều nữ sinh.
Hàng ghế phía trước đã bị giành hết, Tang Tửu đành phải chọn vị trí cuối cùng, nhìn Ôn Quý Từ trên sân bóng rổ.
Trong mắt Tang Tửu, Ôn Quý Từ giống như người không có khuyết điểm, ngoại hình đẹp, học giỏi, thậm chí còn chơi bóng rổ rất cừ.
Nghe tiếng hoan hô của nữ sinh bên cạnh, Tang Tửu cũng biết sức hấp dẫn của anh với nữ sinh không hề thấp chút nào.
“A Từ, bạn nữ kia là em của cậu đúng không?”
Ôn Quý Từ nhìn theo hướng Tống Hữu chỉ, một cô gái đang ngồi đâu đó khán đài, cột tóc đuôi ngựa cao, thuần khiết đến chói mắt.
Thấy Ôn Quý Từ nhìn sang, Tang Tửu vẫy tay với anh, mặt nở nụ cười.
Ôn Quý Từ lập tức quay đi, không thèm đáp lại Tang Tửu.
Tưởng Thiếu Du dùng khuỷu tay huých Ôn Quý Từ.
“Thế nào? Cậu không chào em mình à?”
Ôn Quý Từ đưa lưng về phía Tang Tửu, hiển nhiên đang ngầm đồng ý.
Tưởng Thiếu Du nhún vai, cũng không ép buộc, không ngờ không biết sao Ôn Quý Từ lại đổi ý, lập tức đi về phía khán đài.
Ban nãy lúc Ôn Quý Từ chơi bóng đã thu hút một nhóm nữ sinh, thấy anh đi về phía khán đài, các cô đều phấn khích nhìn anh.
Nhưng anh đi thẳng đến chỗ Tang Tửu, kéo cô ra khỏi khán đài.
Tống Hữu nhìn hành động của Ôn Quý Từ, tấm tắc vài tiếng.
“Sao tôi cảm thấy A Từ không phải đi chào hỏi mà là đi đánh nhau.”
Tang Tửu không cảm nhận được hơi thở người sống chớ lại gần trên người Ôn Quý Từ, cô cúi đầu lấy áo khoác ra, tìm lý do cho việc mình xuất hiện ở đây.
“Em đến trả áo khoác cho anh.”
Mới vừa chơi bóng rổ xong, tóc Ôn Quý Từ hơi ướt, gương mặt càng nổi bật hơn. Anh chợt nghĩ đến suy nghĩ đêm đó của mình, cố tình gằn để giọng nghe có vẻ hung hăng hơn.
“Anh không cần, em thích thì lấy đi, không thì vứt.”
Vốn dĩ Tang Tửu còn nghĩ quan hệ giữa cô và Ôn Quý Từ đã được cải thiện.
Không ngờ tự nhiên Ôn Quý Từ lại thay đổi thái độ, trở lại như lúc mới gặp, thậm chí còn xa cách hơn lúc đó.
Tang Tửu ngơ ngẩn cõng áo khoác của Ôn Quý Từ, không nhận được lời giải thích của Ôn Quý Từ, chỉ thấy bóng lưng đang đi về phía sân bóng rổ của anh.
…
Tang Tửu tốt nghiệp cấp hai, sắp bước vào cấp ba. Lúc nghỉ hè, Ôn Hành Tri dẫn gia đình đến biệt thự bên bờ biển của nhà họ Ôn nghỉ dưỡng.
Tang Tửu và Ôn Quý Từ vẫn duy trì cách sống trong im lặng.
Sau khi ăn tối xong, Ôn Hành Tri dẫn nhóm Tang Tửu đến một nơi tổ chức chương trình giải trí tại địa phương để họ thư giãn.
Sau khi về, mọi người ai về phòng nấy.
Vốn dĩ Tang Tửu chuẩn bị đi ngủ nhưng vừa đi ngang qua khung cửa sổ đang hé mở, cô thấy trong sân có bóng người.
Không biết tại sao, Ôn Quý Từ không ngủ.
Khoảng sân khác nhau, bãi biển khác nhau nhưng bóng người đó lại xếp chồng lên nhau.
Tang Tửu vươn tay khép cửa sổ lại, xem như mình chưa thấy gì, xốc chăn nằm lên giường.
Tang Tửu chưa nằm được nửa phút đã xuống giường.
Lúc này, Tang Mai và Ôn Hành Tri đã ngủ rồi nhưng Tang Tửu vẫn bước thật nhẹ, cô lén lút xuống lầu.
Nhìn bộ dạng ban nãy của Ôn Quý Từ, Tang Tửu thấy tò mò.
Tang Tửu muốn hỏi Ôn Quý Từ, có phải anh đã từng đến bờ cát đó không, cô muốn xác nhận người tên A Từ đó có phải là anh không.
Tang Tửu chưa kịp hỏi, cô đã thấy Ôn Quý Từ đang chơi đùa bật lửa trong tay.
Anh châm điếu thuốc, đốm lửa sáng rực.
Điếu thuốc được kẹp ở đầu ngón tay Ôn Quý Từ, mới vừa đưa lên miệng, khói thuốc như lớp màn mỏng, đốm lửa bập bùng.
Chớp mắt làm mặt anh trở nên mơ hồ.
Dường như là bản năng, Tang Tửu bước đến rút điếu thuốc trên tay Ôn Quý Từ, động tác bất ngờ làm lửa quẹt qua lòng bàn tay Ôn Quý Từ.
Lửa hơi bỏng, khoảnh khắc Tang Tửu cầm điếu thuốc, nó đã làm bỏng tay cô nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu buông ra.
Tay Ôn Quý Từ bị bỏng, anh chỉ vuốt nhẹ, thấy Tang Tửu rõ ràng nên đi ngủ lại xuất hiện trước mặt anh.
Anh nhíu mày, giọng mất kiên nhẫn.
“Em làm gì vậy?”
“Anh không được hút thuốc.”
Tang Tửu không thích người hút thuốc, tất nhiên cũng không muốn Ôn Quý Từ biến thành người như vậy.
Rõ ràng Tang Tửu chưa bao giờ ngửi được mùi thuốc trên người Ôn Quý Từ, không biết tại sao tối nay anh lại ra sân hút thuốc.
Lúc này, ánh mắt Ôn Quý Từ vừa lạnh nhạt vừa lạnh lùng.
“Em nghĩ em là ai mà đòi quản lý anh?”
“Em là…”
Vốn dĩ Tang Tửu định nói cô là em gái của Ôn Quý Từ nhưng khi lời nói đã đến bên miệng, cô lại không muốn nói.
Bóng đêm âm trầm, giống như màn đêm hôm đó, anh lại có suy nghĩ không nên có với Tang Tửu.
Nghĩ đến đây, giọng Ôn Quý Từ gay gắt, không hề nể mặt cô.
“Sau này em đừng quan tâm chuyện của anh nữa.”
Giống như muốn đẩy Tang Tửu ra thật xa, làm cô đau lòng.
Khoảnh khắc vừa thốt ra, Ôn Quý Từ đã hối hận ngay. Anh nhìn Tang Tửu nhưng lại không có ý định thu hồi lời đã nói.
Thật ra hai người giữ vững quan hệ như vậy, cũng tốt.
Thậm chí còn mất khả năng biện minh, đối diện với lời nói tổn thương của Ôn Quý Từ, Tang Tửu á khẩu không nói được gì.
Uất ức, hổ thẹn, ảo nảo như cơn sóng không ngừng dâng trào, cách đối phó đầu tiên mà Tang Tửu có thể nghĩ đến là chạy trốn.
Đêm đã khuya, Tang Tửu lại dứt khoát chạy ra khỏi biệt thự.
Sau khi Tang Tửu chạy một khoảng thật dài, cô mới thở hổn hển dừng lại.
Đến lúc này, cô mới phát hiện trong tay mình có vật lạ, cô xoè tay ra, điếu thuốc còn lẳng lặng nằm trong tay cô, đã bị cô bóp tắt.
Nhìn xung quanh, Tang Tửu không biết bây giờ mình đang ở đâu, ban nãy tránh để người khác nhìn thấy cô nên cô chạy đến những nơi hẻo lánh.
Đây là lần đầu tiên Tang Tửu đến nơi này, khung cảnh xa lạ làm cô nhịn không được co người lại.
Biết vậy không cãi nhau với Ôn Quý Từ.
Mà Ôn Quý Từ ở biệt thự bên kia, thấy Tang Tửu chợt chạy trối chết, chưa kịp phản ứng, đợi đến khi anh sực tỉnh, chạy theo thì đã không thấy Tang Tửu đâu.
Không biết có phải vì Ôn Quý Từ hiểu Tang Tửu hay không mà đoán đúng suy nghĩ của cô. Anh chọn đi những con đường nhỏ, không ngờ tìm được Tang Tửu đang trốn một góc.
Tang Tửu ngồi cuộn tròn ở góc tường, trông như rất uất ức, vừa nhìn là biết cô bị lạc đường, nếu không cũng sẽ không ngồi đây đợi.
Tang Tửu không ngờ mình lại thấy Ôn Quý Từ – người mới vừa cãi nhau với cô xong.
Mới vừa phát hiện là Ôn Quý Từ, Tang Tửu lập tức đứng lên chạy về hướng ngược lại.
Bởi vì hoảng không chọn đường nên Tang Tửu lập tức ngã xuống đất, chân phải bị trẹo, Ôn Quý Từ ở phía sau chạy đến trước mặt cô.
Ôn Quý Từ ngồi xuống, nhận ra hình như Tang Tửu bị thương, anh ấn nhẹ lên mắt cá chân chân phải của Tang Tửu.
“Bị trẹo rồi à?”
Tang Tửu rụt chân về sau, ban nãy còn nói không giận Ôn Quý Từ nhưng bây giờ cơn tức lại bộc lên.
“Không cần anh lo.”
Ôn Quý Từ hoàn toàn không quan tâm đến cơn giận của Tang Tửu, trực tiếp kéo tay cô, kéo cô lên.
Tay Tang Tửu bị kéo hơi đau, cô nhận ra Ôn Quý Từ định cõng cô, lại nói thêm một câu.
“Không cần anh cõng.”
“Không cần anh cõng đúng không.”
Ôn Quý Từ chợt cười khẽ, khoé môi cong lên trông hơi ác liệt nhưng Tang Tửu chưa kịp phản ứng lại, anh chợt duỗi tay vòng qua hông cô.
Toàn bộ trời đất như đảo lộn, Tang Tửu bị Ôn Quý Từ cõng lên vai, đầu chúi xuống dưới, hoàn toàn mất trọng lực.
Tư thế bất ngờ làm Tang Tửu kinh hoảng, trong lúc luống cuống tay chân, cô nằm chặt cổ áo của Ôn Quý Từ, sợ anh bất cẩn làm mình ngã xuống.
Cảm giác không trọng lượng làm Tang Tửu hơi choáng.
“Còn không chịu nghe lời nữa, có tin anh ném em xuống không?”
Đối mặt với lời đe doạ của Ôn Quý Từ, Tang Tửu liều lĩnh cố gắng khích anh, trả lại những câu anh mới vừa nói.
“Chẳng phải anh bảo em đừng quan tâm đến chuyện của anh à? Vậy anh ném em xuống đi, nếu không em sẽ tra tấn anh suốt quãng đường.”
Đáp lại Tang Tửu là tiếng cười khẽ, tiếng cười khẽ như chặt đứt dây thần kinh trong đầu Tang Tửu, làm cô mất đi lý trí.
Tang Tửu vùng vẫy hai chân, không quan tâm đến vết thương dưới chân, dù cô có ngã từ trên vai Ôn Quý Từ xuống, cô cũng không ngại.
Mặc dù Tang Tửu nhẹ, Ôn Quý Từ có thể cõng cô một cách dễ dàng nhưng cũng không chịu nổi việc cô cứ lộn xộn như vậy. Ôn Quý Từ sợ anh không cõng chặt làm Tang Tửu ngã văng ra ngoài.
Lúc này, Ôn Quý Từ không có suy nghĩ nào dư thừa, chỉ muốn dạy dỗ cô em gái không chịu nghe lời này.
“Đừng quậy.”
Vừa dứt lời, tay Ôn Quý Từ vỗ về Tang Tửu, bởi vì Tang Tửu lộn xộn nên tay Ôn Quý Từ chạm xuống hông cô.
Tiếng vỗ vang lên, Tang Tửu lại nhanh chóng im lặng.
Không biết vì chữ đừng quậy của Ôn Quý Từ hay vì cái khác.
Tang Tửu gần như không nhúc nhích, để mặc Ôn Quý Từ cõng, toàn bộ cơ thể đều cứng đờ.
Không những có mình Tang Tửu gượng gạo mà bàn tay đang vòng giữa hai chân cô của Ôn Quý Từ cũng cứng đờ, giống như có cơn đau nóng rực đang truyền đến đầu ngón tay anh.
Hai người cùng im lặng, dường như hơi thở ẩm ướt của mùa hè ở biển giương nanh múa vuốt bao trùm, chỉ còn tiếng côn trùng kêu.
Mặt Tang Tửu đỏ bừng, nhiệt độ trên mặt truyền xuống cơ thể, cách lớp áo khá mỏng, phần da tiếp xúc của cô và Ôn Quý Từ như đang nổi lửa.
Tất nhiên Ôn Quý Từ cũng cảm giác được nhiệt độ cơ thể Tang Tửu đang tăng.
Suốt chặng đường không nói chuyện, Ôn Quý Từ đi nhanh hơn, đưa Tang Tửu về nhà.
Ôn Quý Từ vừa thả Tang Tửu xuống là hoang mang ra khỏi phòng, Tang Tửu vẫn cúi đầu, bỏ lỡ thời khắc Ôn Quý Từ hoảng loạn.
Giống như chàng trai làm chuyện xấu, không thể biện hộ được câu nào, chỉ có thể chạy trối chết.
Tang Tửu nghe tiếng bước chân đã đi xa của Ôn Quý Từ, cũng buồn bực ngồi xổm dưới đất, che mặt âm thầm gào trong im lặng.
Tang Tửu không biết cuối cùng cô và Ôn Quý Từ, ai mất mặt hơn.