Các bạn đang đọc truyện Ôn Nhu Luân Hãm – Chương 84 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tang Tửu ngồi trên sàn nhà một lúc rồi mới chậm rãi vào phòng tắm, nhưng vết thương trên chân cô không thể lành hẳn chỉ trong một đêm được.
Hôm sau, Ôn Hành Tri và Tang Mai đều nhìn thấy Tang Tửu khập khiễng từ trên lầu xuống.
“Mới có một buổi tối mà chân đã bị thương rồi à?”
Tang Mai sững người, bước nhanh tới cầu thang, sợ Tang Tửu đi không vững sẽ ngã.
Lúc này cửa phòng Ôn Quý Từ đúng lúc mở ra, tất nhiên câu đó của Tang Mai lọt vào tai anh.
Không biết có phải hai người chột dạ hay không, Tang Tửu và Ôn Quý Từ không hẹn mà cũng đưa mắt nhìn nhau, mấy giây sau lại cùng dời mắt đi.
Ôn Hành Tri không thấy hai người nói chuyện qua ánh mắt, ông hỏi Ôn Quý Từ: “A Từ, tối qua con ngủ muộn, con biết sao Tiểu Tửu bị thương không?”
Tối qua Ôn Hành Tri nghe thấy tiếng Ôn Quý Từ đóng cửa, lúc đó đã không còn sớm nữa.
Ôn Quý Từ hơi khựng lại, hình ảnh bị anh cố ý quên đi lại hiện rõ mồn một trước mắt, như hoàn toàn không thể xóa hỏi đầu anh. Có phản kháng thế nào cũng chỉ tốn công vô ích.
Trong vô thức, Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, vẻ mặt phức tạp khiến Tang Tửu hơi e sợ.
Sau vài giây im lặng, Ôn Quý Từ đang định lên tiếng thì Tang Tửu lập tức cắt ngang lời anh: “Con bất cẩn bị ngã, sao anh ấy có thể biết được.”
Tang Tửu không dám để Ôn Hành Tri và Tang Mai biết chuyện xảy ra tối qua, cũng không muốn để lộ mâu thuẫn giữa cô và Ôn Quý Từ.
Cô chỉ có thể vờ như ngớ ngẩn, cho qua chuyện này.
Tất nhiên Ôn Hành Tri và Tang Mai không nghi ngờ gì, họ bảo Tang Tửu ngồi trong phòng khách, hoàn toàn không để cô nhúng tay vào việc thu dọn.
Hành lý không nhiều, chẳng mấy chốc đã dọn xong.
“A Từ, đỡ Tiểu Tửu lên xe đi.”
Ôn Quý Từ không từ chối, Ôn Hành Tri nói xong thì anh đi tới bên sofa, Ôn Hành Tri thấy thế thì cùng Tang Mai đi lái xe tới.
Ôn Quý Từ đứng trước mặt Tang Tửu, khoảng cách không gần cũng không xa, anh duỗi tay về phía cô.
Tang Tửu nhìn đôi tay đẹp đến quá đáng ở trước mặt đang duỗi về phía cô, đường vân tay trong lòng bàn tay rõ ràng dễ thấy.
Tang Tửu chỉ ngập ngừng mấy giây rồi ngoảnh đầu đi, cô ngồi trên sofa, không hề có ý đứng dậy.
Ôn Quý Từ rút tay lại, từ tốn hỏi: “Không đi?”
Trải qua chuyện tối qua, Tang Tửu bỗng tìm ra một cách khác để chung sống với Ôn Quý Từ.
Tang Tửu phát hiện, nếu cô cố ý nói lời khiêu khích Ôn Quý Từ chứ không dùng thái độ lén lút lấy lòng như trước đó thì Ôn Quý Từ sẽ dồn hết lực chú ý vào cô.
Nói cách khác chính là đối chọi với Ôn Quý Từ.
Nếu là trước đây thì Tang Tửu không dám làm thế này với Ôn Quý Từ, nhưng Ôn Quý Từ có thể lạnh nhạt với cô, giờ cô cũng không cần lấy lòng anh nữa.
Tang Tửu ngoảnh đầu đi: “Không cần anh lo cho em.”
Nhưng Ôn Quý Từ lại thấp giọng cười: “Vậy không thể nghe theo em được.”
Tang Tửu vịn vào mép sofa, định tự đứng lên, còn cảnh cáo Ôn Quý Từ, trông điệu bộ rất đáng gờm: “Dù sao thì tốt nhất là anh cách xa em ra, em không đảm bảo được sẽ luôn nể mặt anh đâu.”
“Vậy anh rất muốn xem bộ dạng em tức giận.” Ôn Quý Từ mềm mỏng khéo léo chặn lời Tang Tửu lại, sau đó mặc kệ ý cô, xách cô khỏi sofa.
Tang Tửu sao có thể mạnh bằng Ôn Quý Từ được, có không muốn cỡ nào thì cũng phải ngoan ngoãn theo Ôn Quý Từ ra ngoài.
Không ngờ lần đầu tiên cư xử với Ôn Quý Từ thế này, Tang Tửu lại rơi vào thế yếu.
Tang Tửu không cam tâm, cố ý nhảy lò cò, không dựa hết sức nặng của người lên Ôn Quý Từ, hệt như làm vậy là có thể giữ lại chút không chịu khuất phục cuối cùng của cô.
Tang Tửu loạng choạng nhảy, trông mà khiến người ta giật mình, nhưng Ôn Quý Từ chủ dùng một chiêu để Tang Tửu đầu hàng.
Ôn Quý Từ nhìn hành động của Tang Tửu rồi cau mày, sau đó chợt duỗi tay ra ôm lấy eo Tang Tửu, xách cả người cô lên.
Hai chân Tang Tửu rời khỏi mặt đấy, càng khỏi phải nói làm được gì khác nữa.
“Này!” Ngay cả tiếng anh trai Tang Tửu cũng không gọi, nhưng lại không thể lay chuyển được Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ như không hề cảm nhận được, anh bế cô đi một mạch đến trước xe, ngay cả thở dốc cũng không có.
Cửa sau xe đã mở, Ôn Quý Từ dứt khoát khom lưng, ôm ngang eo Tang Tửu, đặt cô lên ghế sau xe.
Bị Ôn Quý Từ một tay xách như vậy, da ở eo nhói đau, Tang Tửu cũng không xoa mà quay đầu lườm Ôn Quý Từ.
“Vậy em giỏi thì nhảy xe đi.” Ôn Quý Từ thản nhiên cười, trả lời một câu nhẹ tênh.
Tang Tửu không có bản lĩnh nhảy xe, cũng không có cái gan này. Nhưng tức giận phớt lờ Ôn Quý Từ thì cô vẫn có thể thành thạo.
Tang Tửu nhích người đến gần cửa xe, cố gắng cách Ôn Quý Từ xa nhất, sau đó nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, khí thế như chưa đến nhà thì không quay đầu.
Trông bộ dáng lùi lại của Tang Tửu, Ôn Quý Từ cong ra một nụ cười sao cũng được, anh hơi khom lưng ngồi vào xe.
Ôn Hành Tri và Tang Mai nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy bất lực trong mắt đối phương.
Cũng không biết vừa rồi trong biệt thự xảy ra chuyện gì, sao hai đứa vừa ra đã biến thành dáng vẻ này.
Nhưng Ôn Hành Tri và Tang Mai lo lắng quá sớm, vì bắt đầu từ hôm nay, Tang Tửu và Ôn Quý Từ như trở thành một con người khác.
Tang Tửu kiên nhẫn khiêu khích Ôn Quý Từ, thỉnh thoảng còn vô duyên vô cớ chọc giận anh, Ôn Quý Từ thì ung dung đáp trả lại.
Sau đó lại kích thích lòng tò mò của Tang Tửu, hai người cứ thế có thể cãi nhau tận mấy lần.
Ôn Quý Từ và Tang Tửu nói chuyện với nhau nhiều hơn trước đây rất nhiều, nhưng tình huống nổi lửa thì cũng xảy ra không ít.
Khung cảnh gần như hòa thuận bị phá vỡ, Tang Tửu đã hoàn toàn từ bỏ việc bám theo Ôn Quý Từ, đến gần Ôn Quý Từ.
Dường như Ôn Quý Từ cũng quen với cảnh tượng như vậy.
Với cách chung sống của Ôn Quý Từ và Tang Tửu, Ôn Hành Tri với Tang Mai bất lực nhưng cũng không thể làm được gì.
Dù sao anh em nhà người ta cũng như vậy, cãi nhau ầm ĩ nhưng lúc quan trọng vẫn giúp đỡ lẫn nhau là đủ rồi, họ cũng không cưỡng cầu quan hệ của hai người sẽ trở nên tốt hơn nữa.
Thời gian dần trôi, Tang Tửu trở thành bạn với Tống Hữu và Tưởng Thiếu Du, sau đó lại quen với Lâu Nguyệt và Trang Lan qua hai người.
Theo họ thấy, Tang Tửu với Ôn Quý Từ hễ gặp nhau là cãi qua cãi lại, không ai nhường ai.
Rõ ràng hai người như đã hoàn toàn không thể hòa hợp với nhau, nhưng bất ngờ tơ vương không dứt được, cho dù là thông qua cách này.
Như thể dưới sự khiêu khích đủ điều của Tang Tửu, Ôn Quý Từ chán nản với cách sống chung như vậy, anh chẳng hề báo trước mà ra nước ngoài, đi cái là đi tận ba năm.
Có lẽ là cô tự mình đa tình, Ôn Quý Từ đột ngột ra nước ngoài có thể không liên quan gì đến cô.
Ôn Quý Từ muốn đi là đi luôn, chỉ là anh không có nghĩa vụ phải báo với cô.
Trong ba năm Ôn Quý Từ rời đi, Tang Tửu vào làng giải trí, như đã quen với những tháng ngày không có Ôn Quý Từ. Đơn giản, bình thường.
Cho đến khi Ôn Quý Từ đột nhiên về nước.
Cầm Thủy Loan đèn đuốc sáng choang, có một người xông vào.
Lúc Tang Tửu định cúi người nhặt quần áo rơi trên đất, trên tấm gương hẹp dài sáng loáng đột nhiên xuất hiện một bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Vào lúc cô chẳng chút đề phòng, cô nhìn thấy Ôn Quý Từ.
Vẫn là vóc dáng cao gầy, vẫn là gương mặt xuất chúng.
Dường như hơi thay đổi, tất cả cảm xúc đều bị Ôn Quý Từ giấu trong đôi mắt đào hoa như cười như không đó.
Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Ba năm không gặp, ngay cả tiếng anh trai cũng không biết gọi à?”