Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 85

Các bạn đang đọc truyện Ôn Nhu Luân Hãm – Chương 85 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Hôm nay, Ôn Quý Từ chọn một chiếc xe không bắt mắt, lái về phía cục dân chính.
Ngày là do Tang Mai tìm người chọn, bình thường bà cũng không mê tin, nhưng chuyện của con gái mình thì bà cũng muốn làm hoàn hảo đến từng chi tiết.
Tất nhiên Tang Tửu sẽ không từ chối, dù sao không sớm một ngày thì muộn một ngày, cô với Ôn Quý Từ vốn phải lấy giấy chứng nhận kết hôn mà.
Ôn Quý Từ lái xe, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Tang Tửu ngồi ở ghế phụ lái.
Xe lái ra khỏi Cầm Thủy Loan chưa bao lâu thì Tang Tửu mơ màng muốn ngủ, đến nửa đường, cô thiếp đi, đầu gục xuống từng chút từng chút.
Ôn Quý Từ im lặng cong môi, lúc rẽ ngoặc, anh cố ý thả chậm, dù vậy thì Tang Tửu cũng nửa tỉnh nửa mê mở mắt.
Ôn Quý Từ cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, tầm mắt anh vẫn nhìn phía trước: “Ngủ sau như vậy, người không biết nhìn thấy còn tưởng là em bị anh ép đến đấy.”
Tang Tửu mơ màng vừa tỉnh ngủ, vươn vai một cái, câu này của Ôn Quý Từ truyền đến bên cô.
Nhìn xem, thế nào gọi là quật ngược lại? Chính là thế này đây.
Cơn buồn ngủ tiêu tan, Tang Tửu ngồi thẳng người, quay đầu nhìn Ôn Quý Từ: “Em ngủ thành thế này chẳng phải đều tại anh à, nếu không phải tối qua anh liên lụy em thì sao em có thể ngủ trên xe chứ.”
Lời buộc tội của Tang Tửu quả thực là sự thật, cũng không biết tối qua Ôn Quý Từ phấn khích cái gì, làm đi làm lại tận mấy lần, không để cô ngủ.
Buổi sáng dậy, Tang Tửu có thể nhìn thấy cả quầng thâm dưới mắt mình, cô phải trang điểm mới có thể che được.
Tang Tửu híp mắt lườm Ôn Quý Từ, dáng vẻ tức giận lọt vào mắt Ôn Quý Từ bất ngờ lại khiến người ta thích.
Một tiếng cười khẽ vang lên, còn chưa kịp khơi dậy cuộc thảo phạt mới của Tang Tửu thì Ôn Quý Từ chợt lên tiếng: “Có còn muốn giữ hình tượng ngôi sao nữ của em không?”
Cục dân chính ở ngay đầu phố phía trước, lái thêm một đoạn nữa là đến. Mặc dù Ôn Quý Từ và Tang Tửu bí mật đến đây nhưng trước giờ paparazzi luôn rất nhạy bén.
Vừa rồi Ôn Quý Từ để mặc Tang Tửu trách mắng mà không phản bác cũng chẳng ngụy biện, vào thời khắc quan trọng dùng lời nói để chặn miệng cô.
Tang Tửu còn chưa nói xong đã nghe Ôn Quý Từ nói thế, vẫn không nên trách Ôn Quý Từ nữa thì hơn.
“Fan của em thích em là vì thực lực của em chứ không phải vẻ ngoài của em đâu.” Ngay sau đó, Tang Tửu lại bổ sung một câu: “Nhưng ngoại hình của em cũng không có gì để bắt bẻ hết.”
Ôn Quý Từ cũng chưa từng thấy ngôi sao nữ nào lại ngang nhiên khen mình như vậy, người bình thường đều chỉ ngầm hiểu, nhưng Tang Tửu lại nói toạc ra.
Ôn Quý Từ thả chậm tốc dộ xe, nhìn Tang Tửu ở bên cạnh.
Hôm nay, Tang Tửu chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng đơn giản, mái tóc dài được duỗi thẳng mấy hôm trước, suôn mượt xõa trên vai.
Dùng lời của Tang Tửu nói, để trông mình trẻ hơn Ôn Quý Từ đôi chút, cô đã cố ý đổi kiểu tóc.
Đối diện với Tang Tửu – người đang bóng gió sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, Ôn Quý Từ không ngại dốc sức để cô biết, khoảng cách sáu tuổi hoàn toàn chẳng là gì cả.
Thế nên trực tiếp khiến Tang Tửu phải vô cùng khó khăn để xuống giường sáng nay.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ soi nghiêng vào, chiếu lên từng sợi tóc của Tang Tửu, dịu dàng đổ xuống, tôn lên gương mặt xinh đẹp của cô.
Đúng như Tang Tửu nói, người đẹp trời sinh.
“Đúng là không bắt bẻ được.” Ôn Quý Từ dời mắt đi, khóe môi cong lên.

Tang Tửu ngẩn ra, lập tức hùa theo ý mà nói: “Nhiều năm trước anh đã bắt đầu thèm muốn em rồi, còn chẳng phải là vì em đẹp à.”
Cũng không biết sao dạo này Tang Tửu hay lật lại nợ cũ, tính toán cẩn thận thái độ lạnh nhạt trước đây Ôn Quý Từ đối xử với cô, cô đã chịu không ít ấm ức.
Nhưng Ôn Quý Từ cũng không cãi lại, đề tài này kéo dài mấy ngày cũng không kết thúc được.
Lúc này, Ôn Quý Từ dừng xe lại, quay đầu nhìn Tang Tửu, như đang quan sát cô cẩn thận.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Nói vậy cũng không sai.” Nửa câu trước nói không sai.
Tang Tửu có được lời khẳng định của Ôn Quý Từ, cuối cùng cô hài lòng, mở cửa xuống xe.
Ôn Quý Từ và Tang Tửu đều đeo khẩu trang, nhưng lúc hai người xuất hiện ở cổng cục dân chính thì vẫn thu hút sự chú ý của những người có mặt.
Ngoại hình quá nổi bật và vẻ ngoài xứng đôi, không thể không khiến người khác phải ngoái nhìn được.
Một người trong đó nhận ra trước, sau đó lập tức truyền tin cho nhau, chẳng mấy chốc đã nhận ra thân phận của Tang Tửu.
Lúc này, ai nấy cũng kích động, nhưng mọi người lại không hẹn mà cùng dành không gian cho hai người họ.
Trong các cặp vợ chồng son đến cục dân chính hôm nay, có không ít fan của Tang Tửu.
Không ngờ họ có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng idol đến cục dân chính đăng ký kết hôn, đây có thể gọi là cơ hội nghìn năm có một.
Người xếp hàng đợi không nhiều, thế nên chẳng mấy chốc đã đến lượt Tang Tửu với Ôn Quý Từ. Hai người nhanh chóng cầm được giấy đăng ký kết hôn, nhân viên giải quyết giúp họ cũng chốc chốc lại nhìn sang.
Dù sao thì cơ hội thế này cũng hiếm khi có được.
Tang Tửu cất giấy đăng ký đi, chuẩn bị rời đi cùng Ôn Quý Từ.
Trước khi ra cổng, Tang Tửu vẫy tay với những đôi vợ chồng son đó, làm động tác cố lên. Cho dù Tang Tửu đeo khẩu trang thì vẫn có thể nhìn thấy được đôi mắt cười đến cong lên của cô.
Trong đáy mắt cũng là lời chúc phúc cho đôi vợ chồng son.
Nhưng Ôn Quý Từ không vội đi, anh vô cùng kiên nhẫn đợi Tang Tửu tương tác với fan, hệt như một người chồng ‘nhị thập tứ hiếu’, dịu dàng chiều chuộng và dung túng cho tất cả những gì Tang Tửu làm.
Các fan đồng thời có cùng một suy nghĩ, lần này đi đăng ký kết hôn đáng lắm.
Có thể đăng ký kết hôn cùng ngày với idol, đây chẳng phải là may mắn sao? Có sự cổ vũ của Tang Tửu, họ như cũng có thể bên nhau dài lâu giống Tang Tửu và Ôn Quý Từ, cùng vượt qua mọi ải khó.
Nhìn dáng vẻ quang minh chính đạo chẳng chút che giấu của Tang Tửu và Ôn Quý Từ là biết, họ không định giấu diếm chuyện này.
Fan rất vui vẻ đợi Ôn Quý Từ với Tang Tửu rời đi rồi mới đăng chuyện vừa thấy lên mạng.
Để bảo vệ riêng tư của idol, họ không chụp bất cứ tấm ảnh nào, chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng có rất nhiều người đăng cùng một nội dung.
Tất cả đều chỉ thẳng một chuyện, Ôn Quý Từ và Tang Tửu đi đăng ký kết hôn.
“Tại sao hôm nay tôi không kết hôn, tôi cũng muôn được idol chúc phúc.”
“Tôi vốn không ở hiện trường, cho dù muốn đăng ký kết hôn thì cũng không thể nào gặp được, ganh tị khiến đầu óc tôi chập mạch.”
“Có thể tận mắt nhìn thấy cảnh này, rốt cuộc là may mắn gì đây trời.”
“Có thể nhìn thấy hai người cùng xuất hiện thể hiện tình cảm, ở đâu còn điều tốt như vậy nữa!”
Fan của Tang Tửu buồn phiền vì mình bỏ lỡ cảnh tượng idol đi đăng ký kết hôn, những cặp đôi chọn đăng ký kết hôn vào hôm qua và ngày mai cũng vô cùng tiếc nuối.
Không có ngoại lệ, tin Ôn Quý Từ và Tang Tửu đăng ký kết hôn lại trở thành đề tài dân mạng bàn tán xôn xao.
Dân mạng đã quá quen với việc Tang Tửu và Ôn Quý Từ thường thể hiện tình cảm, ngoài chúc phúc ra thì chỉ còn lại ngưỡng mộ.
*
Sau khi đăng ký kết hôn, tất nhiên là tuần trăng mật.
Dù sao thì thời Tang Tửu vào đoàn phim ngày càng gần, nếu bắt đầu chính thức quay thì có nghĩa là thời gian cô ở bên Ôn Quý Từ sẽ nhanh chóng giảm đi, thế nên bây giờ ngày nào hai người cũng ở bên nhau.
Biết được Tang Tửu và Ôn Quý Từ định trải qua trăng mật đơn giản, Lâu Nguyệt và Trang Lan vô cùng hiểu chuyện, chạy đến Cầm Thủy Loan một chuyến.
Khung cảnh nhiều năm trước lần nữa diễn ra, Trang Lan thậm thà thậm thụt xách một túi đồ lớn lên lầu.
Cũng không biết là Tang Tửu nhớ đến cảnh tượng lúc đó hay là bị Ôn Quý Từ huấn luyện quá nhạy bén, cô vừa nhìn đã đoán được trong túi là gì.
“Vẫn là túi ba năm trước?”
“Đồ ba năm trước cũ rồi, trăng mật tất nhiên phải mặc đồ mới nhất.”
Trang Lan vô cùng tự hào vỗ vào túi, để có được những bộ quần áo này, cô ấy đã tốn không ít tâm tư, càng khỏi nói phải giấu tai mắt mọi người, thực sự chẳng dễ dàng chút nào.
“Ngoài mấy bộ cũ ra thì còn thêm mấy mẫu mới nữa.”
Trang Lan hệt như đang chào hàng sản phẩm, vô cùng nhiệt tình giải thích cho Tang Tửu.
Lúc Tang Tửu đang định tìm cơ hội để cắt ngang thì Lâu Nguyệt đột nhiên thốt ra một câu: “Ôn thái tử chắc không biết mấy cái này do bọn tớ tặng cậu đâu nhỉ?”
Trang Lan cũng nhìn Tang Tửu, dù sao thì quần áo này là do cô ấy đích thân tìm mà.
“Mấy cái này thì quả thực là vẫn không rõ.” Tang Tửu nói xong, thấy Trang Lan với Lâu Nguyệt thở phào, cô lại chậm rãi bổ sung: “Nhưng mấy bộ ba năm trước thì chắc chắn là biết rồi.”
Bầu không khí yên tĩnh nửa phút, Lâu Nguyệt khẽ ho hai tiếng trước: “Bọn tớ nghĩ cho hạnh phúc cuộc sống của vợ chồng son hai người thôi, thế nên không cần cậu cảm ơn đâu.”
Đối diện với thịnh tình của bạn, Tang Tửu chỉ có thể cười nhận, nếu không thì có lỗi với tâm tư của họ biết bao. Nhưng Tang Tửu sẽ không nói với Ôn Quý Từ chuyện này.
“Yên tâm, tớ sẽ dùng.”
Một câu nói ẩn ý của Tang Tửu dễ dàng khiến Lâu Nguyệt và Trang Lan hét lên, cũng không biết nghĩ gì mà lại phấn khích ôm nhau.
Tang Tửu chỉ có thể để mặc hai người họ, phúc lợi đẩy thuyền couple vẫn phải cho fan mà.
Đi nước ngoài cần tốn nhiều thời gian, Tang Tửu dứt khoát chọn biệt thự nghỉ dưỡng bên bờ biển trước đây.
Ôn Quý Từ có vài việc ở công ty phải giải quyết, Tang Tửu đến đó trước.
Tang Tửu cố ý đi trước là để dùng quần áo mà Trang Lan tặng cô, nhưng Ôn Quý Từ hoàn toàn không biết bất ngờ sắp đến này. Sau khi giải quyết xong công việc, anh lái xe đến.
Sắc trời đã tối, xe Ôn Quý Từ lao nhanh trong màn đêm.
Chỉ xa Tang Tửu nửa ngày mà anh đã nhớ cô rồi.
Với anh mà nói, chia xa tạm thời cũng giống với hành vi lãng phí thời gian vậy. Trước đây chia xa khiến hai người xích lại gần đối phương hơn, chờ đợi càng lâu hơn.
Lúc Ôn Quý Từ mở cửa phòng, anh không ngờ sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của Tang Tửu.
Lưng ghế sofa che đi phân nửa bóng lưng Tang Tửu, bước chân Ôn Quý Từ khựng lại, một khắc trước khi dời mắt đi, anh nhìn thấy tai mèo trên đầu Tang Tửu.
Mái tóc dài như thác nước, khoảnh khắc vô tình quay đầu, tóc đen trên vai trượt xuống, bờ vai trần trắng mịn lộ ra, tựa như không mặc quần áo.
Tang Tửu nghe thấy động tĩnh phía sau, cô xoay người lại, không vội đứng lên mà cong khuỷu tay đặt lên thành lưng ghế sofa.
Một câu chào gần như bình thường: “Anh về rồi à.”
Cứ thế, áo nửa thân trên Tang Tửu hoàn toàn lộ ra trước mặt Ôn Quý Từ.
Vốn dĩ Ôn Quý Từ cứng đờ đứng ở huyền quan, nhìn thấy dáng vẻ này của Tang Tửu, anh lại vô thức đi vào phòng khách.
Còn chưa đứng lại thì Tang Tửu đã đứng dậy khỏi sofa, khiến bước chân của Ôn Quý Từ khựng lại, nhìn Tang Tửu mặc đồ nàng mèo từng bước đi đến trước mặt anh.
Không khí như mở ra, hơi thở nóng bỏng đột ngột đến gần.
Hơi thở Ôn Quý Từ như ngừng lại, anh có chút bối rối quay đầu đi.
Vốn dĩ Tang Tửu còn hơi xấu hổ, nhưng có thể nhìn thấy phản ứng này của Ôn Quý Từ, quả thực rất đáng mà.
Lá gan bỗng chốc lớn hơn, sau đó Tang Tửu cũng chủ động hơn, ngang nhiên trêu ghẹo Ôn Quý Từ.
Tang Tửu cố ý cầm đuôi mèo phía sau lên, như có như không chạm vào chóp mũi Ôn Quý Từ: “Ôn thái tử, nguyện vọng ba năm trước của anh xem như thực hiện được rồi nhỉ?”
Động tác của Tang Tửu khiến bầu không khí trở nên ngứa ngáy, thậm chí Ôn Quý Từ còn cảm giác làn da tiếp xúc với không khí ngứa ran.
Cũng khó cho Tang Tửu khi cô nhớ rõ chuyện ba năm trước đến thế, nhưng người nhớ kỹ còn có cả Ôn Quý Từ. Ba năm trước, lúc họ chuẩn bị tạm thời xa nhau, Tang Tửu đã hứa như vậy.
Mà Ôn Quý Từ là ai, sau khi bối rối lúc đầu qua đi, anh lại quay về dáng vẻ bình thản thường ngày.
Một giây sau, Ôn Quý Từ bỗng cúi người, hơi thở nóng rực phả vào tai Tang Tửu: “Vậy anh vẫn còn nguyện vọng khác, em thỏa mãn một lần luôn nhé?”
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ, đáy mắt toát vẻ nghi ngờ: “Nguyện vọng gì?”
“Đổi lại em chủ động một lần.”
Giọng nói nhỏ nhẹ như bị nhiễm điện, khiến tai Tang Tửu nóng ran.
Tang Tửu luôn bị động, chưa bao giờ chủ động, cô vừa định từ chối, nhưng nhìn vào mắt Ôn Quý Từ, Tang Tửu như ma xui quỷ khiến vươn tay ra.
Trước khi vào, Ôn Quý Từ đã cởi áo khoác ra, tùy tiện xách bên người, nhưng bàn tay đó của Tang Tửu lại đặt lên trên.
Tang Tửu rút áo ra, áo vest đắt tiền bị cô ném lên sofa trống ở bên cạnh.
Sau đó, ngón tay Tang Tửu run rẩy nhưng lại bạo gan đặt lên cúc áo sơ mi trước người Ôn Quý Từ, bắt đầu từ cúc trên cùng, dần đi xuống dưới.
Ôn Quý Từ đứng giữa phòng khách, một tay chắp sau lưng, không hề có ý ra tay giúp đỡ, cứ thế yên lặng nhìn Tang Tửu bối rối.
Nhưng ngay sau đó, sự bình tĩnh của Ôn Quý Từ bị phá vỡ.
Vì cúc áo sơ mi hoàn toàn bị mở, đầu ngón tay Tang Tửu thăm dò chạm vào, mỗi một nơi chạm tới, nơi đó giống như bọt khí lan tràn, nở ra đóa hoa nhỏ nóng bỏng. Khoảnh khắc ngón tay dời đi, hoa cũng tàn.
Nhưng Tang Tửu không hiểu suy nghĩ của Ôn Quý Từ, cô cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt anh đang dần trở nên sâu thẳm.
Với Ôn Quý Từ mà nói, động tách chầm chậm như vậy chẳng khác nào một loại tra tấn, nhưng lại không thể không để mặc Tang Tửu quá trình đầy trúc trắc của Tang Tửu.
Hoặc nhanh hoặc chậm, không hề báo trước.
Luân hồi giữa thiên đường và địa ngục hết lần này đến lần khác.
Ôn Quý Từ nếm được cảm giác tự làm tự chịu, chỉ hận không thể giúp Tang Tửu tăng nhanh tốc độ.
Giây tiếp theo, lý trí Ôn Quý Từ sụp đổ, anh đột ngột nghiêng đầu, ngậm lấy cánh môi Tang Tửu.
Nhìn đôi mắt phiếm đỏ của Tang Tửu, Ôn Quý Từ lập tức ôm cô vào lòng.
Gió đêm từng cơn, dịu dàng như nước biển phảng phất tràn qua đầu gối Tang Tửu, bắt đầu từ phòng khách, cô gần như đi qua mỗi một nơi trong phòng.
Ngẩng đầu là ngọn đèn trắng chói mắt, cả căn phòng như bùng cháy, mờ mịt u tối.
Chỉ là vài cơn gió thình thoảng lùa vào cửa sổ, trong cái se lạnh lại mang theo khô hanh, miễn cưỡng khiến không khí đang không ngừng bùng cháy hạ nhiệt.
Tiếng ve vang trời, dai dẳng triền miên.
“Anh trai, em muốn uống nước.”
Tang Tửu yếu ớt nhấc tay lên, sai khiến Ôn Quý Từ cầm ly nước đến giúp cô.
Lúc nghe thấy xưng hô này, động tác của Ôn Quý Từ khựng lại, sau đó làm như không có chuyện gì rồi xuống giường, cầm ly nước đưa đến bên môi Tang Tửu.
Ôn Quý Từ đỡ cổ Tang Tửu, thân mật đút cô uống nước.
Tang Tửu uống nước xong, Ôn Quý Từ mới ngồi xuống bên mép giường.
“Anh trai?” Từng tầng u ám trong đáy mắt Ôn Quý Từ lan ra, môi anh hơi cong lên.
“Không cần anh nhắc em gọi sai chứ?”
Tang Tửu ngẩn ra, không hiểu ý Ôn Quý Từ, dù sao thì cô đã gọi ‘anh trai’ lâu lắm rồi, nào có thể đoán được Ôn Quý Từ đang muốn nói gì.
“Không thì em nên gọi anh là gì?”
Ôn Quý Từ bất lực cười, cười Tang Tửu không nhạy bén. Anh lập tức đứng dậy, đi đến bên bàn Tang Tửu đặt túi.
Tang Tửu ngơ ngác, nhìn động tác của Ôn Quý Từ: “Anh muốn lấy cái gì?”
Không ngờ Ôn Quý Từ lại lấy giấy đăng ký kết hôn trong túi ra, ngón tay anh kẹp tờ giấy, lắc lắc trước mặt Tang Tửu.
Mặt Tang Tửu nóng lên, sao Ôn Quý Từ biết cô mang theo bên người nhỉ.
Ôn Quý Từ nhận ra tâm tư của Tang Tửu, anh nở nụ cười.
Anh đã biết Tang Tửu luôn mang theo giấy đăng ký kết hôn vào mấy ngày trước rồi, không biết có phải vì khó khăn lắm mới có được nó hay không, ngày nào Tang Tửu cũng lấy ra ngắm, như thể ngắm mãi vẫn không đủ.
Tiếng cười khẽ vang lên trong không khí, Tang Tửu không vui, chuyện này lén lút làm còn tạm được, bị Ôn Quý Từ vạch trần như vậy, cô cứ cảm thấy mình không thể chịu được.
Làm vậy có vẻ cô còn nóng lòng hơn ai hết.
Khó khăn lắm Tang Tửu mới nghĩ ra một lý do để thoái thác: “Chỉ là để trong túi quên lấy ra thôi, anh đừng có tự mình đa tình.”
Đối diện với lời nói dối dễ dàng nhận ra này của Tang Tửu, Ôn Quý Từ cũng không định vạch trần, anh chỉ cười chơi với giấy đăng ký kết hôn một lúc, hệt như là một tác phẩm nghệ thuật quý giá gì đó.
Một loạt động tác khiến Tang Tửu căng thẳng, thậm chí cô còn định xuống giường giật lại giấy đăng ký, nếu không cứ bị Ôn Quý Từ làm căng thẳng mãi.
Không ngờ người sốt ruột không chỉ có Tang Tửu, trước khi cô kịp hành động, Ôn Quý Từ bỗng lên tiếng: “Vì vậy…” Ôn Hành Tri thong thả mở giấy đăng ký ra, đưa bức ảnh hai người chụp chung đến trước mặt Tang Tửu: “Có phải em nên đổi xưng hô không?”
Khí thế vừa rồi biến mất, Ôn Quý Từ tựa vào thành bàn, một tay chống lên bàn phía sau.
Khuôn mặt vẫn còn ẩn chứa dục vọng khiến người ta mê đắm, lúc nhìn vào mắt anh, trái tim Tang Tửu không kiềm được mà thắt lại.
Tiếng xưng hô gần như buộc miệng nói ra, vì chưa từng gọi Ôn Quý Từ bằng từ này nên đầu lưỡi Tang Tửu đảo quanh, sau đó mới run rẩy thốt ra.
Khoảnh khắc lên tiếng, cảm giác mới lạ chưa từng có lan ra trong tim Tang Tửu.
“Chồng?”
Ôn Quý Từ đi tới vài bước, rũ mắt nhìn Tang Tửu. Giọng nói nhàn nhạt thấp thoáng ý cười, Ôn Quý Từ có được đáp án khiến anh hài lòng nhất: “Ngoan.”

Bình Luận (0)
Comment