Chương 1005
Bạch Kình
Mắt thấy thiếu niên xa lạ này, đi vào trong phòng ngủ, từ trong két sắt của mình đem mấy vạn đô la Mỹ bên trong đều lấy đi, sau đó lại mỉm cười rời đi, đóng cửa lại…
Tay Tra Vượng cầm điện thoại cũng đã cứng đờ…
Suy nghĩ một chút, Tra Vượng do dự một chút, nhanh chóng đi ra cửa phòng, đi tới hành lang ngầm bên ngoài, nhìn cánh cửa sắt lớn ở cuối hành lang.
Hắn bước nhanh qua và mở cửa sắt.
Ngoài cửa sắt, đám vệ sĩ của mình đang ngồi trên ghế bên ngoài khoe khoang tán gẫu.
Nghe thấy cửa sắt mở ra, nhất thời đều đứng lên, cung kính nhìn về phía Tra Vượng.
Sắc mặt Tra Vượng rất khó coi: "Các ngươi… vừa thấy gì không?”
"Ách?" một tên thủ hạ trừng mắt, vẻ mặt mờ mịt.
"Vừa rồi, có ai từ nơi này đi qua hay không…" Tra Vượng nói xong, nhìn biểu tình của đám thủ hạ, bỗng nhiên liền nhụt chí, khoát tay áo: "Được rồi, không có việc gì.”
Đóng cửa lại và bước trở lại văn phòng của mình.
Nhìn con đường hẹp của hành lang này, ngẩng đầu nhìn trái phải…
Rõ ràng đã khóa chặt a.
Đi bộ trên đường phố Bangkok, con mèo xám ngồi xổm trên vai Trần Nặc.
"Ngươi đối với người này có chút quá không hợp lý a. Meow meow~"
Giọng điệu Trần Nặc hợp lý: "Tại sao ta phải nói đạo lý với một tên xã hội đen? Mấy tên xã hội đên cũng sẽ không bao giờ nói lý với những người khác, tại sao ta còn phải giảng đạo lý cho mệt?”
“… Hình như, cũng đúng." Mèo xám suy nghĩ một chút: "Ngươi không sợ hắn, chẳng những không giúp đỡ, ngược lại làm hỏng chuyện của ngươi sao?”
"Không sợ a."
Trần Nặc nở nụ cười.
Điểm này nắm chắc vẫn có.
Kiếp trước Trần Nặc từng giao tiếp với Tra Vượng này.
Gã này…Phải nói chuyện này thế nào nhỉ…
Ừm, thật ra rất sợ chết.
Khi đối mặt với chuyện sống chết, người này cho tới bây giờ đều không dám mạo hiểm.
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
"Ừm, có hai lựa chọn." Trần Nặc cười nói: Lựa chọn đầu tiên, chúng ta có thể đi dạo đường phố Bangkok, không chừng liền dính phải vận cứt chó, có thể gặp được Phương nhị ca kia trên đường phố. Đương nhiên, tuy rằng tỷ lệ này rất nhỏ…"
Con mèo xám thở dài: "Đừng nói nữa, ta chọn cái thứ hai."
"Lựa chọn thứ hai, trở về ngủ, chờ tin tức."
Đảo King George.
Hòn đảo gần lục địa Nam Cực nhất, cũng là nơi mà du khách từ khắp nơi trên thế giới đến Nam Cực phải đi qua, trước khi thách thức lục địa đóng băng này, đây là nơi được nhiều người lựa chọn nhiều nhất để làm căn cứ hậu cận.
Bên cạnh một thung lũng ở phía nam của hòn đảo, một mảnh doanh địa đã được xây dựng.
Trên bầu trời, một chiếc trực thăng vận tải chậm rãi hạ xuống.
Tiếng động cơ cánh quạt ầm ầm, tai của người bị rung chuyển gần như điếc.
Cánh quạt mang đến gió mạnh, giống như người đè người gần như không thể đứng thẳng lưng.
Chờ trực thăng rốt cục dừng lại, cánh quạt cũng dần dần dừng lại…
Hai người đứng cách đó không xa, mới chậm rãi đi về phía trực thăng.
Vảnell đi phía sau đồng bạn nửa bước, mà đồng bạn của hắn, chính là cái tên có cái mũi ưng.
Hai người một trước một sau, đi tới trước cửa khoang đuôi của trực thăng vận tải.
Cửa cabin đã hạ xuống.
Bên trong có mấy nhân viên vũ trang được trang bị vũ trang hạng nặng, bọn họ mặc trang bị chiến thuật, vây quanh một lão phụ da trắng đầu đầy tóc bạc.
Mũi ưng nhìn thấy đối phương, trong ánh mắt lộ ra một tia cổ quái, lại cười cười đi tới.
Chờ lão thái thái từ trong khoang máy đi xuống, tên mũi ưng đã thuận thế đi qua, đỡ lấy lão thái thái.
"Ta thật đúng là kinh ngạc a —— biết được ngươi muốn tới nơi này, ta quả thực quá kinh hỉ, phu nhân tôn kính."
Lão thái thái rụt đầu lại, phảng phất có chút không chịu nổi gió lạnh nơi này.
Cô thắt chặt chiếc áo khoác thoạt nhìn đã cũ trên người, thu lại chiếc khăn đã rụng lông trên cổ một chút, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn mũi ưng một cái: "Kinh hỉ sao? Ta còn nghĩ ngươi sẽ sợ ta gây rắc rối cho ngươi, ta nói có đúng không?”
Mũi ưng cười ha ha: "Làm sao có thể, ta rất rõ ràng, ngươi vẫn rất ủng hộ tổ hành động của chúng ta.”
Lão thái thái bĩu môi, sau đó ánh mắt dừng trên người hán tử gấu lông đứng bên cạnh khoang máy bay.
Lão thái thái nheo mắt lại, phảng phất dùng đôi mắt già nua của mình nhìn chăm chú một hồi, sau đó mỉm cười: "Ngươi là đứa bé Varnell?"
Vảnell hít một hơi thật sâu: "Vâng, thưa bà, ta là Varnell."
"Người sống sót duy nhất trong nhiệm vụ Brazil.
Thật không may, ngươi đã mất rất nhiều người ở Brazil.”
Lão thái thái dường như rất hòa ái với thái độ của Varnell, thậm chí trong giọng nói thậm chí mang theo một tia đồng tình.
Sắc mặt Varnell ngưng trọng, suy nghĩ một chút: "Hành động do ta phụ trách, mang đến tổn thất rất lớn cho công ty, ta…"
"Đừng như vậy, hài tử, mọi người đều có lúc thất bại.
Hơn nữa, ngươi cũng đã vượt qua kiểm tra nội bộ của công ty, phải không? Đó chỉ là một tai nạn, ngươi cũng đã gặp phải tình huống mà ngươi không thể chống lại.
Nếu để ta nói, kẻ đã quyết định phái ngươi đi thực hiện nhiệm vụ đó, mới nên bị kiểm duyệt.
A, thật có lỗi, hài tử của ta, ta không phải đang chỉ trích ngươi không có đủ năng lực.
Mà là… Giao một nhiệm vụ quá khó khăn cho một người không đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ.
Đó là một sự thất trách nghiêm trọng của công ty.”
Varnell do dự một chút: "Không, phu nhân tôn kính, là năng lực của ta thẹn với công ty…"
"Đừng gọi ta là phu nhân tôn kính." Lão thái thái bĩu môi, sau đó chậm rãi nói: "Xưng hô này, nghe giống như ta là một lão bà đi không nổi —— tuy rằng thoạt nhìn cũng đúng là sự thật.
Huống chi, trượng phu chết tiệt kia của ta đã chết rất nhiều năm, ta cũng không thích người khác luôn gọi ta là phu nhân của người nào đó, phảng phất hắn chết nhiều năm như vậy, ta vẫn còn phải treo trên người nhãn hiệu của hắn.”
Varnell sửng sốt.
Mẹ kiếp, lão thái thái này nói chuyện thẳng thắng như vậy sao?
"Vậy ta nên gọi là ngài là?"
"Bạch Kình, gọi ta là Bạch Kình nữ sĩ. Ta vẫn luôn thích cái tên trước khi kết hôn này của ta.”
Varnell hít sâu một hơi, gật gật đầu, trong giọng nói có thêm vài phần cung kính: "Vâng, Bạch Kình phu nhân.”
"Rất tốt, hài tử, ta rất thích ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể mang lại một ít kết quả tốt cho công ty trong nhiệm vụ Nam Cực này.”
Lão thái thái mỉm cười: "Hiện tại ta phải cùng với tên khốn mũi to này trò chuyện một chút, hy vọng ngươi có thể để một chút không gian riêng tư cho hai chúng ta."
Vanell còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn lui sang một bên, nhìn theo mũi ưng đỡ lão thái thái, chậm rãi đi về phía phòng chống đông lớn nhất bên cạnh doanh địa kia.
-----