Chương 1004
Không Mang Theo Tiền Mặt
"Ngươi xem, ta liền rất thích thái độ hiện tại của ngươi." Trần Nặc hài lòng cười cười, thu hồi bàn chân đạp lên đầu Tra Vượng.
Tra Vượng nhìn Trần Nặc một cái, phán đoán ra người đàn ông này sẽ không giẫm lên mình nữa, mới từ trên mặt đất đứng lên, sắc mặt mang theo khẩn trương cùng sợ hãi, lui về phía sau hai bước, lui vào bên sô pha: "Rốt cuộc ngươi là ai?”
"Người giống như ngươi." Trần Nặc cười nhạt, khoát tay áo: "Ta cũng có tài khoản trang web Bạch Tuộc Quái Vật, ta nói như vậy ngươi nên hiểu a.”
"Hiểu rồi." Tra Vượng gật đầu —— vừa rồi đối phương triển lộ thực lực, đương nhiên là người có năng lực.
Hơn nữa còn là người có năng lực cường đại hơn mình rất nhiều.
"Như vậy thì rất đơn giản, ta có một việc cần ngươi đến giúp ta làm một chút." Trần Nặc cười nói, đã chậm rãi đi tới bên cạnh, ngồi trên sô pha.
Con mèo xám bên cạnh lập tức chạy tới, nhảy lên đầu gối Trần Nặc, sau đó nằm sấp xuống, thoải mái nheo mắt lại.
Tay Trần Nặc nhẹ nhàng vuốt trên lưng con mèo xám hai cái, lại đem mèo xám nắm lên ném sang một bên.
"Meow!" Mèo xám bất mãn kêu một tiếng, lại ngoan ngoãn bò tới, nằm sấp dưới chân Trần Nặc.
Trần Nặc từ trong túi áo lấy ra một phong thư, ném lên bàn, nâng cằm lên, ra hiệu cho Tra Vượng một chút.
Tra Vượng hít sâu một hơi, cẩn thận đi qua cầm lấy phong bì, từ bên trong lấy ra hai tấm ảnh.
Một là của Lữ Thiếu Kiệt, con trai của Lý Thanh Sơn.
Còn có một tấm, là "Phương nhị ca" kia.
Ảnh chụp của Phương nhị ca, hiển nhiên là ảnh cũ rất nhiều năm trước, Phương nhị ca trong ảnh vốn vẫn là một người đàn ông trung niên trẻ trung khỏe mạnh.
Nhưng không quan trọng, Lý Thanh Sơn đã tìm người để làm một số xử lý kỹ thuật đối với bức ảnh: Xử lý lão hóa khuôn mặt của nhị ca.
Tra Vượng xem xong ảnh chụp, quay đầu nhìn chằm chằm Trần Nặc, nhíu mày nói: "Đây là? ”
"Thanh niên trong bức ảnh đầu tiên, mất tích ở Bangkok, đã bị bắt cóc. Ta muốn ngươi kiểm tra cho ta.”
"Tìm người sao? Chính là tìm kẻ bắt cóc hắn?" Ngữ khí Tra Vượng lại trấn định vài phần —— nếu là tìm mình làm việc, như vậy ít nhất hôm nay mình hẳn là sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
"Nếu ngươi có thể trực tiếp tìm được người, vậy đương nhiên càng tốt." Trần Nặc nở nụ cười: "Nhưng hẳn là không đơn giản như vậy. Tìm người, tìm kẻ bắt cóc, hoặc là tìm bất kỳ manh mối có giá trị nào.
Tra Vượng tiên sinh, ngươi là người đứng đầu thế giới ngầm ở Bangkok, số thủ hạ ngầm trong tay ngươi còn nhiều hơn cả cảnh sát.”
Được rồi, Tra Vượng gật đầu.
Loại chuyện này, không tính là rất mới lạ… Tra Vượng là lão đại thế giới ngầm này, cũng không phải chưa từng giúp người ta làm chuyện tương tự.
"Người đàn ông lớn tuổi hơn trong bức ảnh thứ hai, ta rất nghi ngờ có thể hắn ta là người đã bắt cóc thanh niên trong bức ảnh đầu tiên này… Cũng là chủ mưu.
Vậy nên, ta hy vọng ngươi giúp ta kiểm tra xem người đàn ông này có ở Bangkok hay không, hoặc là, gần đây đã có ai tửng gặp qua hắn ta chưa.”
Tra Vượng suy nghĩ: "Ngươi biết đấy, Bangkok là một thành phố lớn, có rất nhiều khách du lịch nước ngoài … Hơn nữa đây còn là hai người châu Á, muốn tìm hai người da vàng, chỉ sợ không dễ dàng như vậy…"
"Ta nói rồi, tìm không được người, tìm được một ít manh mối có giá trị cũng được." Trần Nặc không chút hoang mang.
"Nếu… Không tìm thấy manh mối?” Tra Vượng nhíu mày hỏi.
"Vậy thì giết chết ngươi."
Giọng điệu Trần Nặc phảng phất rất đương nhiên.
Tra Vượng: "…"
Trong mắt hắn có một chút tức giận, thì thầm, "Cái này, cái này là không công bằng! Người cũng không phải ta bắt cóc…"
"Nhưng người là nhân vật hàng đầu trong thế giới ngầm của Bangkok. Ta không tìm ngươi thì tìm ai đây?”
Trần Nặc cười nói: "Ta cho ngươi hai ngày, hai ngày sau ngươi không giao ra tin tức gì, ta liền đi tìm lão đại số 2 của thế giới ngầm Bangkok, để cho hắn ta hỗ trợ tìm người, chỉ cần hắ ta có thể tìm được manh mối có giá trị cho ta, ta sẽ giúp hắn ta giết chết ngươi.”
Tra Vương: "…"
Được rồi, lần này cho dù Tra Vượng không nói gì, Trần Nặc cũng có thể xác định một điểm: Trong lòng người này khẳng định đang mắng chửi tục tĩu. Tròng mắt Tra Vượng đảo quanh, đột nhiên hỏi: "Vậy, nếu ta giúp ngươi tìm thấy được người, hoặc ta có thể tìm ra manh mối có giá trị nào… Ta có thể nhận được lợi ích gì?”
"Chỗ tốt chính là ta có thể không giết ngươi." Trần Nặc thản nhiên nói.
Được rồi, đôi mắt của Tra Vượng lại nói những lời tục tĩu nữa.
Nói xong những lời này, Trần Nặc đứng lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường: "Ngươi có bốn mươi tám tiếng!
Nhớ kỹ điều đ này.
Bốn mươi tám giờ sau, ta sẽ đến chỗ ngươi, ta hy vọng ngươi có thể cho ta biết tin tức làm cho ta hài lòng.”
Suy nghĩ một chút, Trần Nặc nhìn Tra Vượng, cười nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể cự tuyệt giúp ta làm việc, sau đó tụ tập nhân mã của ngươi, lấy thêm một ít xạ thủ, sau đó ở chỗ này mai phục, chờ lần sau ta đến, ngươi có thể thử giết chết ta ở chỗ này. ”
Tra Vượng ngay lập tức lắc đầu: "Ta không dám … Ngươi là một người có dị năng. Ta không phải người bình thường, ta rất rõ ràng năng lực giả không phải người bình thường có thể đối phó, ta sẽ không lấy mạng của mình làm loại chuyện điên cuồng này.”
Trần Nặc gật gật đầu: "Như vậy… Hẹn gặp ở 2 ngày sau.”
Nói xong, Trần Nặc đứng dậy, chờ mèo xám nhảy lên vai mình, sau đó xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài, còn rất thân mật ở bên ngoài đóng cửa lại.
Tra Vượng chờ Trần Nặc ra cửa, mắt thấy cửa phòng đóng lại, cả người phảng phất thoáng cái liền nhụt chí, đột nhiên ngồi trên mặt đất.
Sau khi hít một hơi thật sâu, đôi mắt của hắn xuất hiện sự tức giận, sau đó đi qua, nắm lấy điện thoại, nhấn một vài số: "Là ta, gọi có tất cả những thủ có tới đây ngay cho ta! Ngay lập tức! Ngay bây giờ! Ta muốn nhìn thấy tất cả mọi người trong thời gian nhanh nhất!! ”
Phanh!
Cánh cửa đã được mở ra!
Tra Vượng quay đầu nhìn qua, liền thấy Trần Nặc cư nhiên lại trở về!
Sắc mặt của Tra Vượng nhất thời cứng đờ, dùng sức nuốt nước bọt, nhìn thoáng qua điện thoại trong tay mình, vội vàng giải thích: "Ta, ta là triệu tập nhân thủ, muốn phát động người đến hỗ trợ xử lý chuyện của ngươi… Không phải…"
Trần Nặc cười cười: "Không sao đâu, không sao đâu, ngươi tiếp tục.”
Nói xong, hắn ngấp ngáy cười, chỉ vào két sắt trong phòng ngủ.
"Cái kia… Lần này tới vội vàng, trên người không mang theo bao nhiêu tiền mặt, vừa rồi đi gấp gáp, quên cầm.”
-----