Chương 1044
Chưa Phải Chưởng Khống Giả
"Du lịch Kim Lăng một ngày, du lịch một ngày a, ba mươi đồng một ngày, bao ăn ở."
"Lên xe ở Tân Nhai Khẩu, có chỗ ngồi a, hai đồng một người, lên xe liền đi…"
"Muốn ở khách sạn không? Mười đồng một ngày, phòng giường lớn, có TV…"
Trước cửa nhà ga Kim Lăng, một lão già gầy gò đeo một cái túi vải, chậm rãi đi ra, nghênh đón mấy người kéo khách khoát tay, bước nhanh hơn, nhanh chóng vòng ra ngoài.
Bất quá biểu tình trên mặt, vẫn mang theo một tia phức tạp.
Giọng Kim Lăng quen thuộc…
Phương Viên Triều hít sâu một hơi.
Thành phố quen thuộc, nhưng con đường lại xa lạ, kiến trúc kỳ lạ.
Phương Viên Triều đi ra khỏi nhà ga, sau đó cẩn thận kéo chặt ba lô của mình, đặt ba lô trước ngực.
Dựa theo kinh nghiệm, xe đen và taxi lôi kéo khách ở cửa ga xe lửa, Phương Viên Triều cũng không để ý, mà là dọc theo đường phố ở cửa ga một đường đi về phía trước.
Sau khi đi bộ gần một trăm mét, đứng trên một trạm xe buýt.
Ngẩng đầu nhìn biển báo và tên trạm phía trên, Phương Viên Triều cẩn thận nhớ lại ký ức về địa hình và đường phố thành Kim Lăng.
Một lát sau, hắn chọn đi xe buýt đến thành phố.
Hơn mười năm, thành phố này thay đổi quá lớn, lớn đến mức dọc theo đường đi, Phương Viên Triều đứng bên cửa sổ xe buýt, cẩn thận nhìn cảnh đường bên ngoài cửa sổ xe, cố gắng tìm được một số thứ quen thuộc —— nhưng lại không thu hoạch được gì.
Có lẽ là vì thành thị thay đổi quá nhiều, cũng có thể là… Ký ức của hắn bởi vì quá xa mà mơ hồ rồi.
Hắn trông rất già, tóc không dày, chỉ cần rửa sạch sẽ.
Tóc ngắn hơn một chút so với khi ở Thái Lan, rõ ràng là đã được cắt tỉa.
Quần áo trên người mặc dù rất bình thường, nhưng ít nhất rất sạch sẽ.
Sự khác biệt duy nhất với người dân địa phương là da đen.
Trước cửa một tiểu khu, Phương Viên Triều đứng ở ven đường hút thuốc lá, thuốc lá nhãn hiệu Hồng Mai rất rẻ.
Một điếu thuốc hút xong, Phương Viên Triều thở dài, nhìn tiểu khu dân cư trước mặt này, từ kiến trúc tòa nhà có thể nhìn ra, thời gian xây dựng tiểu khu này nhiều nhất không quá năm năm.
Phương Viên Triều cất bước rời đi.
Đi bộ qua đầu đường, hắn đứng lại một lúc.
Ừm, nơi này vốn là một cửa hàng lương thực dầu —— mà giờ phút này trước mắt lại là một cái siêu thị nông sản vô cùng náo nhiệt.
Đối diện từng là một trường mẫu giáo, nhưng hiện tại nó đã trở thành một công ty xa lạ.
Còn có đường cái, vốn là con đường hẹp, hiện tại là một con đường hai làn xe hai chiều.
Phương Viên Triều cau chặt mày, sau đó, hắn tản bộ đi một lát, thấy ven đường có một tiệm net, chậm rãi đi vào.
Năm 2001 cũng là thời kỳ hoàng kim của ngành công nghiệp quán cà phê internet. Ngành công nghiệp đang phát triển nhanh chóng, bùng nổ …
Hơn nữa, bởi vì chưa trải qua một năm sau sự kiện khủng khiếp gây chấn động toàn quốc, trong năm 2001, hoạt động và quản lý của quán cà phê internet cũng rất lỏng lẻo.
Đi vào tiệm net, quản lý nhìn ông lão trước mắt này, ngay từ đầu còn nhầm lẫn coi đối phương là cha mẹ đến tiệm net bắt con mình trốn học —— thời buổi này, loại chuyện này ở tiệm net vô cùng phổ biến.
Tuy nhiên, Phương Viên Triều nhanh chóng trả tiền, nhờ quản lý mở cho hắn ta một máy tính.
Thao tác nhanh chóng, Phương Viên Triều đầu tiên đăng nhập MSN, cau mày nhìn vào không nhận được tin tức gì.
Sau đó, hắn lại mở một e-mail.
Hai email quảng cáo rác mới nhận được đã bị hắn trực tiếp bỏ qua.
Nhìn trên màn hình, ngoại trừ hai tin nhắn quảng cáo rác ra thì không có tin nhắn mới, Phương Viên Triều nhíu mày.
Hắn đã kiểm tra danh sách lịch sử.
Đã mười ngày trước, nhận được thư từ người quen trong danh bạ gần đây nhất.
Một email hoàn toàn bằng tiếng Anh:
"Ngài Yagli thân mến:
Vấn đề lần trước của ngài ta đã hỏi qua giáo viên, ta thật xin lỗi, những thứ này đã vượt ra ngoài chuyên ngành ta học được. Đối với câu hỏi về rắc rối của ngái, ta lần nữa chân thành khuyên ngài, nếu có thể, tốt nhất nên tham khảo ý kiến bác sĩ khoa não hoặc là bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh.
Không phải ta không nguyện ý giúp ngài, chỉ là, ngàibiết đấy, ta là một bác sĩ nội khoa tiêu hóa, đây không phải là chuyên ngành của ta, ta không thể cung cấp cho ngài sự tư vấn tốt nhất.
Ngoài ra, gần đây ta đang đi công tác, có thể sẽ đi đến Thái Lan, vậy nên có thể không thể trả lời e-mail của ngài trong thời gian ngắn. Có lẽ lần này sau khi ta trở về, chúng ta có thể tiếp tục liên lạc.
Chúc ngài mọi chuyện thuận lợi.
Ký tên: Bác sĩ Lữ Thiếu Kiệt.”
Một lần nữa đem bức thư đã xem hơn mười ngày trước lại cẩn thận xem một lần, Phương Viên Triều nhìn chằm chằm vào ngày gửi thư rất lâu, sau đó, hắn tiếp tục thao tác trên máy tính.
Chẳng bao lâu, một trang blog tiếng Anh đã được mở ra.
Năm 2001, blog này chỉ mới trở nên phổ biến trên internet, và Phương Viên Triều mở trang web này, rõ ràng là phần ký tên ở trên rất đơn giản:
Lữ Thiếu Kiệt. Hoa Hạ.
Giới thiệu cá nhân: Ta là một bác sĩ.
Nhật ký mới nhất cho thấy, vẫn là từ nửa tháng trước, nội dung chỉ là Lữ Thiếu Kiệt chia sẻ một vài chuyện thú vị nhỏ trong phòng thí nghiệm hàng ngày.
"Phương Viên Triều đi theo người này đã rất nhiều năm rồi.
Lúc trước là thủ hạ của ta, ở bên bờ sông vớt hắn trở về.
Lúc vớt về, y phục hắn rách nát, trong tay cái gì cũng không có, hơn nữa trên người còn có không ít vết thương, có vết trầy xước và tổn thương bên ngoài, còn có gãy xương, còn có xuất huyết bên trong.
Sau khi người của ta mang hắn trở về, hắn lại hôn mê hai ngày mới tỉnh lại, sau đó, lại nằm trên giường gần nửa tháng mới xem như khôi phục lại.
Người của ta đã hỏi hắn, bao gồm cả bản thân hắn.
Nhưng thật tiếc, hắn đã mất trí nhớ. Hắn không thể nhớ mình là ai, không nhớ tại sao bản thân lại nằm ở bờ sông.
Chúng ta nghi ngờ hắn ta bị cuốn trôi từ thượng nguồn sông, và ta đã cử người đi tìm, nhưng không tìm thấy gì cả.
Sau khi tỉnh dậy, ta đã chứa chấp hắn, để cho hắn cùng người của ta ở chung một chỗ.
Cái tên này khá im lặng và ít nói chuyện. Hơn nữa, hắn còn thường xuyên đau đầu, thường xuyên phát bệnh, mỗi lần phát bệnh liền thống khổ vạn phần, chỉ có thể dùng thuốc giảm đau để giảm bớt.”
Trong xe, Lôi Điện Tướng Quân ngồi bên cạnh Trần Nặc nói ra những chuyện mà hắn biết.
Trần Nặc vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn người này một cái.
"Ngươi xác định hắn thật sự mất trí nhớ sao? Hơn nữa, ngươi chính là Chưởng Khống Giả, coi như là đối mặt với một người mất trí nhớ, chẳng lẽ ngươi cũng không đi rình mò không gian ý thức của hắn sao, sau đó… Nếu như tổn thương não bộ, ngươi hẳn là cũng có biện pháp…"
Lôi Điện Tướng Quân lạnh lùng nói: "Ngươi có thể đã bỏ qua một vấn đề.
Đó là một thập kỷ trước. Khi đó, ta còn chưa tới ba mươi tuổi, còn chưa phải là Chưởng Khống Giả.”
Được rồi.
Trần Nặc gật gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.
-----