Chương 1045
Đôi Ngọc Thạch Hắc Bạch
Người có năng lực trước khi trở thành Chưởng Khống Giả, mặc dù cũng có khả năng nội thị, nhưng trình độ xa xa không đạt tới trình độ "Chưởng Khống".
"Ta xác định lúc ấy hắn thật sự mất trí nhớ, ta từng tiến vào không gian ý thức của hắn, thật sự là một đoàn rối loạn.
Mà chấn thương não của hắn, ta cũng không có biện pháp chữa trị.
Tuy nhiên, biểu hiện của Phương Viên Triều vẫn là không tệ, cho nên người của ta thu nhận hắn.
Ngoại trừ trầm mặc ít nói ra, đầu óc hắn còn rất dễ dùng, làm việc cũng không tồi, theo thời gian hắn ở bên cạnh chúng ta càng ngày càng lâu, tất cả mọi người đều cảm thấy người này không tệ.
Sau đó, hắn cũng đã chiếm được lòng tin của ta, đặc biệt là sự im lặng của hắn, ta thích cái này - một người đàn ông im lặng ít nói, tương đối dễ dàng giữ bí mật.
Vậy nên ta đã để hắn giúp ta làm một chuyện mà ta không muốn có quá nhiều người biết đến.”
Trần Nặc nhìn Lôi Điện Tướng Quân một cái, trong ánh mắt mang theo nghi vấn.
"Ta bảo hắn chuyên môn phụ trách chiếu cố một vị, đối với ta mà nói rất trọng yếu."
"Phụ nữ sao?" Trần Nặc mỉm cười: "Người phụ nữ của ngươi sao?”
Không nghĩ tới, câu nói này nhìn như rất bình thường, lại làm cho Lôi Điện Tướng Quân đột nhiên nổi giận, hắn bỗng nhiên nắm lấy quần áo Trần Nặc: "Mẹ nó ngươi không được nói bậy bạ!!”
Sau đó, hắn nhanh chóng nói ra câu trả lời của mình: "Là… Mẹ, mẹ nuôi của ta! Cũng là giáo viên của ta, gia sư của ta!
Tất cả những gì mà ta có được ngày hôm nay là nhờ vào cô ấy!!”
Trần Nặc trầm mặc một chút, gật gật đầu: "Xin lỗi, vừa rồi là ta đùa giỡn quá mức, ta cũng không biết. ”
Lôi Điện Tướng Quân buông tay ra, thở ra một hơi: "Ừm.”
"Mẹ nuôi này của ngươi… Bà ấy?”
"Thân thể nàng phi thường không tốt." Lôi Điện Tướng Quân lắc đầu nói: "Hơn nữa, đa phần thời gian của bà ấy đều trong trạng thái buồn ngủ, rất yếu, cần có người bên cạnh để chăm sóc.
Ta đã sắp xếp ba người bên cạnh bà ấy. Một người giúp việc, người chăm sóc bà ấy, một bác sĩ.
Còn có một người, chính là Phương Viên Triều.
Ta tin gã này… Bởi vì hắn mất trí nhớ, trầm mặc ít nói, cùng ngoại giới không có bất kỳ liên lạc gì.
Đồng thời, cũng bởi vì hắn là người Hoa Hạ, ta tất nhiên có ấn tượng tốt với hắn.
Quan trọng nhất, mẹ nuôi của ta cần một người để làm một ít chuyện vặt vãnh. Cho nên, ta an bài Phương Viên Triều đến nhận công việc này.”
Trần Nặc tiếp tục nghe, đồng thời vừa lái xe.
"Hắn đã làm rất tốt cho đến nay. Hắn ta rất cẩn thận và đáng tin cậy.
Sau đó, một thời gian dài, người giúp việc cũng đã đổi thành người khác, bác sĩ cũng có người mới.
Nhưng Phương Viên Triều vẫn ở đó, hắn có thể xem như là…"
"Quản Gia?" Trần Nặc nở nụ cười.
"Ừm, có thể nói như vậy, quản gia."
Lôi Điện Tướng Quân chậm rãi nói: "Nhiều năm như vậy, hắn làm phi thường tốt, ta cũng vẫn luôn yên tâm với hắn. Cho đến khoảng thời gian trước, bác sĩ bên cạnh mẹ nuôi ta báo cáo lại, nói Phương Viên Triều có chút hành động kỳ quái.
Hắn bắt đầu thường xuyên có biểu hiện đáng ngờ, hắn thường ngẩn người, sau đó còn bỏ bê rất nhiều công việc.
Lúc đầu, ta cũng không nghi ngờ gì nhiều.
Ta nghĩ có lẽ vì hắn ta đã lớn tuổi.
Dù sao nhìn qua hắn cũng khoảng sáu mươi tuổi —— năm đó khi chúng ta tìm được hắn, bởi vì hắn mất trí nhớ, cho nên chúng ta vẫn không biết rốt cuộc hắn bao nhiêu tuổi.
Nhưng hiện tại trông hắn dường như đã rất già.
Một lão già, tinh lực suy giảm, thỉnh thoảng ngẩn người, thỉnh thoảng làm việc sẽ sơ suất, đều rất dễ hiểu.
Rồi một ngày nọ, hắn ta đột nhiên bỏ chạy.”
“…Ý ngươi chạy trốn là sao?”
"Không có ý gì, chính là bỗng nhiên biến mất, bỏ chạy."
“Có thương vong không?” Trần Nặc nhíu mày nói: "Mẹ nuôi của ngươi…"
"Không có việc gì, bà ấy không có việc gì." Lôi Điện Tướng Quân hiểu được Trần Nặc đang suy đoán cái gì, trực tiếp nói: "Không có thương vong, bác sĩ, người giúp việc, đều không có việc gì. Phương Viên Triều không có thương tổn bất luận kẻ nào, chỉ là tự mình vụng trộm bỏ chạy như vậy.”
"Ách…" Trần Nặc nhíu mày nói: "Có lẽ hắn ta chỉ không muốn làm công việc này nữa, có lẽ hắn ta chỉ đột nhiên khôi phục ký ức gì đó rồi nhớ nhà…
Lôi Điện Tướng Quân, ta cảm thấy, với địa vị của ngươi, nếu như chỉ là chạy mất một quản gia, hắn cũng không tạo thành thương tổn gì, kỳ thật không cần phải động lớn như vậy.”
"Nhưng hắn ta đã ăn cắp thứ đó! Viên ngọc thạch màu đen.” Lôi Điện Tướng Quân lạnh lùng nói.
Trần Nặc cố làm như không biết, làm bộ thăm dò nói: "Một viên ngọc thạch nhỏ như vậy mà thôi, không đáng giá bao nhiêu tiền. Ngươi cứ coi như trả lương cho hắn ta phục vụ ngươi nhiều năm như vậy, thật ra cái giá này cũng không coi là gì.”
Lôi Điện Tướng Quân trầm mặc một chút, bỗng nhiên lắc đầu nói: "Ngươi biết không? Kỳ thực, ta cũng từng nghĩ như vậy. Một lão đầu tử chạy mất, lại không làm ra tai họa gì, không bằng cứ để hắn rời đi là được.”
Dừng một chút, hắn chậm rãi nói: "Nhưng mà, mẹ nuôi của ta không đồng ý. Bà ấy ra lệnh cho ta, phải tìm Phương Viên Triều trở về! Viên ngọc thạch màu đen kia, là thứ vô cùng trân quý của mẹ nuôi ta!
Phương Viên Triều đã đánh cắp nó.”
Trong lòng Trần Nặc mãnh liệt chấn động!
"Đôi ngọc thạch này. Là của mẹ nuôi ngươi…"
"Đây là một đôi." Lôi Điện Tướng Quân thản nhiên nói: "Thứ này thuộc về mẹ nuôi của ta. Từ lúc ta hiểu biết, là mẹ nuôi ta đã dạy ta tất cả mọi thứ, thậm chí năng lực tiến hóa của ta sau này, cũng là nhờ vào mẹ nuôi của ta…"
"Mẹ nuôi của ngươi là người có năng lực?"
"Đúng vậy, hệ tinh thần, người có năng lực niệm lực." Lôi Điện Tướng Quân gật đầu.
-----