Chương 1063
Để Ta Ôm Một Lúc (2)
Buổi sáng khi Tôn Khả Khả đứng lên khỏi giường, trời còn chưa sáng.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, Tôn Khả Khả nhanh chóng tính toán ra thời gian ngủ của mình —— còn chưa tới năm tiếng.
Nhưng Tôn giáo hoa phi thường xác định một chuyện, mình đã ngủ đủ rồi.
Theo tin tức nhận được từ Trần Nặc và Lộc Tế Tế, cũng chính là "mình đại khái cũng trở thành một người có năng lực", Tôn Khả Khả càng ngày càng cảm nhận được biến hóa của mình một cách rõ ràng. Điều đầu tiên và dễ thấy nhất là tinh thần ngày càng tốt hơn, nhu cầu ngủ ngày càng ít.
Bật đèn trong phòng lên, Tôn Khả Khả rón rén vào trong toilet rồi rửa mặt, sau khi trở lại phòng ngủ, ngồi trước gương, lấy kem bảo vệ da ra rồi bóp ra một ít, chấm đều trên mặt, nhẹ nhàng chà xát qua lại một lát.
Cảm thấy mình gần đây… Có vẻ như lại mập hơn một chút?
Là ảo giác, phải không?
Đều đã học lớp 12 chuẩn bị thi đại học, các bạn trong lớp đều là từng người tiều tụy, duy chỉ có mình là sắc mặt hồng nhuận sáng bóng, da dẻ căn mọng, khí sắc càng ngày càng tốt.
Hai gò má phúng phính chẳng những không có teo tóp lại, ngược lại càng thêm mượt mà đáng yêu.
Nói đến phúng phính, Tôn Khả Khả lập tức nhớ tới Trần cẩu cẩu đáng ghét kia từng nói một loại lý luận với mình.
"Cái gọi là em bé mũm mỉm là dựa vào mặt để gọi, xinh đẹp thì gọi là em bé mũm mỉm, mà lớn lên xấu xí gọi là mặt lớn."
Thật đúng là cẩu tặc háo sắc cay nghiệt.
Tôn Khả Khả đối diện với mình trong gương làm một cái mặt quỷ.
Lạch cạch!
Trên cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng động nhẹ.
Tôn Khả Khả lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy đến trước giường, vén rèm cửa sổ lên nhìn xuống.
Quả nhiên không có thất vọng, thời tiết sáng sớm, dưới ánh đèn đường, thân ảnh quen thuộc kia đứng ở đó.
Một tay đút túi, một tay cầm một viên đá.
Phảng phất nhìn thấy mình ở sau rèm cửa sổ, còn đối với mình lộ ra nụ cười trộm hề kia, trông rất chó.
Tôn Khả Khả lập tức chạy trở lại đầu giường, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, một tin nhắn lạch cạch gửi tới.
"Sớm như vậy, làm gì?"
Ding, trả lời tin nhắn, người gửi 【Trần Tiểu Cẩu】: "Nhớ ngươi, đến thăm ngươi."
Đầu ngón tay Tôn Khả Khả run lên.
Trong lòng gợn sóng phập phồng, nhưng vẫn đứng ở phía sau rèm cửa sổ, một bên nhìn phía dưới, trong tay nhanh chóng đánh chữ.
“Có cái gì đẹp mắt!”
Ding.
Tin nhắn một lần nữa trả lời, người gửi 【Trần Tiểu Cẩu】: "Chính là đẹp nha.”
Tôn Khả Khả dùng dùng lực mím môi.
Cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, thở ra, tiếp tục bấm điện thoại: "Sớm như vậy, ngươi không ở nhà nghỉ ngơi chạy tới làm gì?"
Một tin nhắn gửi qua.
Suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Ngươi không phải gặp chuyện gì chứ?”
Tin nhắn thứ hai đã được gửi qua.
Sau đó lại ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ, bên cạnh đèn đường dưới lầu, thân ảnh kia, hắn cư nhiên không thấy đâu?!
???!
Chỉ chạy đến để gửi cho mình một tin nhắn rồi bỏ chạy?
Gửi tin nhắn thì ở đâu mà chả gửi được? Nhất định phải tới dưới lầu nhà mình để gửi sao?
Trong lòng Tôn Khả Khả có chút tức giận, lại có chút chua xót.
Tức giận quay lại và trở lại bên giường, lại gõ trên điện thoại di động.
"Ngươi đi đâu vậy?"
Không được, không thể làm cho hắn ta nghĩ rằng mình quan tâm đến hắn.
Xóa!!
Nhập lại: "Ngươi đến cùng là gặp chuyện gì?"
Ai nha! Đã nói là không thể quan tâm đến hắn!
Xóa xóa!!
Lại nhập lại: "Mau về nhà, về đến nhà gửi cho ta một tin…"
“Thì ra trong điện thoại di động của ngươi, lưu tên ta thành Trần Tiểu Cẩu?”
Thanh âm ấm áp lại quen thuộc, ở phía sau truyền đến, cơ hồ là dán vào lỗ tai mình.
Tôn Khả Khả nhất thời hoảng sợ, thiếu chút nữa muốn thét chói tai, lại lập tức bị một tay che miệng. Đồng thời thân thể mềm mại, bị ngăn ngang ôm một cái, liền ôm vào trong ngực đối phương.
"Suỵt… Cha ngươi dường như đã tỉnh." Thanh âm đáng ghét bên tai thấp giọng cười nói.
Thân thể Tôn Khả Khả run lên, đồng thời nghe thấy trong phòng cách vách truyền đến tiếng ho khan, sau đó là tiếng bước chân, lão Tôn quả nhiên đã rời giường.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh, tiếng xả nước vào bồn cầu.
Sau đó, truyền đến giọng của lão Tôn.
"Khả Khả a, Khả Khả? Ngươi dậy rồi sao?” Lão Tôn ở ngoài cửa hỏi.
Trong lòng của Tôn Khả Khả có chút khẩn trương, tên xấu xa bên cạnh còn gắt gao ôm mình.
Được rồi, kỳ thật Tôn Khả Khả biết, lão Tôn sẽ không đẩy cửa tiến vào.
Dù sao con gái đã lớn, không phải còn nhỏ, ở phương diện này lão Tôn rất để ý, bình thường cũng sẽ không tùy ý tiến vào phòng ngủ của con gái, đều sẽ gõ cửa, cũng sẽ không tùy tiện đẩy cửa tiến vào.
Trong cái khó ló cái khôn, Tôn Khả Khả hít sâu một hơi: "A, cha, ta tỉnh rồi, đang nằm ở trên giường đọc sách.”
"Ừm, nhìn thấy khe cửa phòng ngươi sáng đèn, sao lại dậy sớm như vậy."
"Ngủ không được, đọc sách một lát."
"Được rồi, vậy ngươi tiếp tục đọc đi, lát nữa ta xuống lầu mua điểm tâm, ngươi muốn ăn cái gì?"
“…Cái gì cũng được." Giọng Tôn Khả Khả mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện.
Trần tiểu cẩu chết tiệt này, tay hắn… Được rồi, may mắn là nó không lộn xộn.
Tiếng bước chân bên ngoài cửa đã đi xa.
Tôn Khả Khả thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại trừng mắt nhìn tiểu hỗn đản này: "Ngươi…"
"Suỵt."
Trần Nặc làm một cái thủ thế, lại thò người ra, giơ một bàn tay ra, nhẹ nhàng đùa nghịch đài phát thanh đặt trên bàn bên cạnh giường, nhét vào một hộp băng, sau khi mở lên, lại điều chỉnh âm lượng.
Ngay lập tức nó bắt đầu phát ra các bản thu âm tiếng Anh.
Làm cho Tôn Khả Khả mặt đỏ tai hồng chính là, người này trong lúc đặt băng cassette, một tay còn ôm chặt eo mình, không buông tay.
Có âm thanh nghe tiếng Anh che giấu, Tôn Khả Khả cảm thấy an toàn hơn một chút, cô hạ thấp giọng hỏi: "Làm sao ngươi vào được?” Nói xong, nhìn thoáng qua cửa sổ.
Trần Nặc nhún nhún vai: "Liền bay lên, mở cửa sổ ra, chui vào a… Ta có thể làm được nhiều việc hơn. Có rất nhiều thứ mà ngươi không biết.”
Tôn Khả Khả được ôm vào lòng đối phương, trên khuôn mặt phấn nộn càng ngày càng đỏ, thấp giọng nói: "Ngươi…Ngươi buông ta ra trước rồi nói sau.”
"Đương nhiên không buông a." Trần Nặc mở to hai mắt, ngữ khí rất hoang đường: "Lúc này buông ngươi ra, ta là kẻ ngốc sao?”
Nói xong, còn mặt dày mày dạn tiến lên, hai tay vòng quanh eo Tôn Khả Khả, chính diện ôm chặt cô gái vào trong ngực.
Tôn Khả Khả hoảng sợ, đè nén không kêu ra, trong lòng đập thình thịch.
Bất quá sau đó cô nương phát hiện, may mắn, tay tiểu hỗn đản này chỉ thành thành thật thật ôm eo mình, không có sờ loạn.
Sau đó Tôn Khả Khả cảm giác được một tia không thích hợp.
Trần Nặc ôm mình, ôm rất chặt, cả người dán sát vào.
Tuy rằng tên hỗn đản này nói chuyện cợt nhả, nhưng mà, chính là một loại cảm giác rất thần kỳ: Tôn Khả Khả nhận thấy được cảm xúc của đối phương có chút không đúng.
"Ngươi sao vậy?"
"Ừm, không có việc gì, hai ngày nay xử lý một chút chuyện, trong lòng có chút nghẹn." Trần Nặc khẽ thở dài, sau đó, thấp giọng bên tai cô gái: "Đừng nhúc nhích, để ta ôm ngươi một lát, chỉ ôm một lát, được không?”
“… Được rồi.”