Chương 1139
Mèo Mềm Lòng (1)
Đông đi xuân đến.
Sau đó xuân sang hạ về.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Dường như thế giới này không vì thiếu một người nào đó mà ngừng hoạt động.
Chuyện này cũng vậy đối với trường số 8 Trung Quốc.
Bây giờ đã là ngày 1 tháng 6.
Khoảng cách từ kỳ thi tuyển sinh đại học còn có… Một tuần.
Tám tháng trôi qua kể từ khi Trần Nặc mất tích.
Tám tháng, cũng đủ để khiến cho ảnh hưởng và dấu vết của hỗn thế ma vương Trần Nặc trong trường số 8 này biến mất sạch sẽ.
Tương tự như vậy, chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, trên thực tế mà nói, học sinh lớp 12 kỳ thật đã tốt nghiệp.
Vậy nên, …
Lão Tôn là phó hiệu trưởng, lực uy hiếp đối với các nam sinh, cơ bản cũng đã phai hết.
Đặc biệt, các chàng trai trẻ, vẫn luôn bốc đồng, dũng cảm, tuổi này, vẫn luôn… Trung nhị.
Tôn Khả Khả bắt đầu trở thành mục tiêu của một số nam sinh.
Điều cũng là dễ hiểu.
Một cô gái trẻ xinh đẹp, ngọt ngào đáng yêu, dáng người tướng mạo đều là lựa chọn hàng đầu, tính cách ôn nhu thiện lương.
Trong trường trung học số 8, chỉ riêng nam sinh lớp 12, số người âm thầm thích Tôn Khả Khả, đã có rất nhiều.
Lúc trước ngại sự tồn tại của Trần Nặc là đại lão, ngại lão Tôn là chủ nhiệm giảng dạy tiền nhiệm cùng hiệu trưởng đương nhiệm tồn tại, không ai dám tạo thứ.
Duy chỉ có Trần Nặc dám - hảo hán dám của con gái thầy chủ nhiệm.
Nhưng dường như khiến cho mọi người một ảo giác… Giống như Tôn Khả Khả cũng không khó tán, chỉ cần dám là được.
Không tin, ngươi xem, lúc trước tiểu tử Trần Nặc kia không phải đã thành công sao.
Hiện giờ, Trần Nặc không còn nữa.
Hơn nữa, đã tốt nghiệp, còn sợ lão Tôn gì chứ?
Tôn Khả Khả trong vòng ba ngày nhận được tám bức thư tỏ tình!
Còn có hai lớp khác của khổi 12, thi đại học vô vọng, ngày thường các nam sinh tương đối sống hỗn loạn, ỷ vào việc không sợ gì, đối với việc học cũng vô dục vô cầu, thậm chí còn tính toán chờ tan học chặn đường Tôn Khả Khả ở phía dưới tòa nhà giảng dạy…
Dựa vào thực trạng của những học sin sinh viên hiện nay:
Bọn họ định tìm Tôn Khả Khả "tán gẫu".
Sau đó, La Thanh lại đứng ra.
La đại thiếu gia trực tiếp đánh hai tên đến mức mặt mũi bầm dập, sau đó chính mình cũng bị tóm cổ.
Sau đó, cả ba đều bị đưa đến chỗ phòng giáo viên.
Cha mẹ của hai nam sinh lúc đầu không biết lai lịch của La Thanh, vốn còn muốn làm ầm ĩ một chút.
Nói thật, con nhà mình có thể làm ra loại chuyện như chặn nữ sinh xinh đẹp ở góc trường để "tán gẫu"—— gia đìn có thể dạy dỗ ra loại con cái như vậy, loại phụ huynh này sao, xác suất rất lớn, chỉ sợ cũng không phải là loại tốt đẹp.
Quả nhiên, phụ huynh hai bên bắt đầu tính toán làm ầm ĩ một chút —— không thể xé chuyện, cũng phải liều một chút để đòi tiền thuốc men.
Sau đó, La đại sạn La lão bản ra mặt.
Hôm đó La lão bản vừa vặn đang rảnh, cư nhiên liền tự mình chạy tới trường một chuyến.
Nhà trường không muốn quản lý chuyện này.
Dù sao ba người cũng đã tốt nghiệp.
Về thẩm quyền, nhà trường không còn quyền xử phạt hay xử lý học sinh.
Nếu thật sự muốn náo loạn, liền tìm cảnh sát xử lý là xong.
Hai phụ huynh giữ ý tưởng này.
Con nhà mình căn bản không trông cậy vào việc thi đại học, nhưng tên La Thanh đánh người này, nghe nói thành tích cũng được.
Vậy hẳn sẽ có sở hở để đâm.
Công bằng mà nói, vậy thì báo cảnh sát đi, kiểm tra thương tích và xử lý, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì giam giữ, chỉ cần mình cắn chết không buông—— khoảng cách thi đại học chỉ còn sáu ngày nữa!
Nghiêm trọng, con của ngươi còn có thể bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học.
Sợ không?
Vậy thì xử lý theo kiểu tư bản đi.
Nói giá cả một chút!
Cách xử lý của ông chủ La đại sạn rất đơn giản thô bạo.
Muốn tiền đúng không?
Cho ngươi!
Anh muốn bao nhiêu?
Mỗi nhà 3.000 sao?
Đùa ta sao!
Coi thường người à!
Con trai La đại sạn ta, ra tay đả thương người, chỉ bồi thường mỗi nhà ba ngàn thôi sao?
Không thể bỏ qua!
Mỗi nhà 10.000!
Ngươi cũng đừng khách sao, tiền này, ngươi cầm cũng phải cầm, không cầm cũng phải cầm!
Phụ huynh hai nhà này vẻ mặt ngây thơ, sau đó giống như nằm mơ trong sương mù, một nhà cầm một vạn tiền mặt trong tay.
Kỳ thật trong lòng vẫn còn tham lam —— không chừng còn có thể liều lấy thêm một chút?
Nhưng mắt thấy La đại sạn kéo La Thanh lên một chiếc xe Mercedes sang trọng…
Cả hai gia đình đều tắt lửa.
Dù sao thì, mọi người đều không phải kẻ hoàn toàn ngu ngốc. Chiếc xe này trông rất đắt tiền - cụ thể bao nhiêu tiền thì không biết, nhưng chắc chắn là rất, rất đắt tiền.
Người có thể ngồi được loại xe này, còn mang theo tài xế cùng vệ sĩ…
Không thể trêu chọc được!
Nhanh chóng nhận tiền, thấy tốt liền nhận đi.