Chương 1140
Mèo Mềm Lòng (2)
Bên trong xe. Hai cha con ngồi ở hàng ghế sau, La Thanh nhẹ nhàng sờ khóe miệng mình, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Lần trước, La Thanh có nói, bạn học kia của hắn trị người ta như thế nào?
Cái gì mà nhận bao nhiêu tiền thuốc men thì đánh đúng bấy nhiêu tiền vào bệnh viện đúng không?”
Lời nói của La đại sạn, là nói với người hầu ngồi ở ghế phụ.
"Ông chủ… Một vạn không ít, nếu muốn dựa theo số này mà đánh, sợ không cẩn thận sẽ đánh chết người ta, không chết cũng là trọng thương hoặc là thương tàn." Người hầu suy nghĩ một chút, nhắc nhở: "Thiếu gia lập tức thi đại học rồi, nếu chuyện này bị nháo lớn…"
"Ngươi ngốc a." La đại sạn trừng mắt: "Một vạn đồng tiền thuốc men, nếu đều đem đánh trong một lần , đương nhiên rất dễ xảy ra chuyện.
Ngươi không thể chia ra nhiều lần đánh sao?
Một lần đánh một ngàn, vết thương tốt rồi lại tìm người đến đánh tiếp.
Liên tục hắn đánh mười lần, không phải là được rồi sao?”
Khóe mắt người hầu nhảy dựng.
Mẹ kiếp…
Bị thương thì dừng lại, vết thương lành lại rồi đánh tiếp…
Đánh liên tiếp 10 lần.
Chiếu theo tính toán như vậy, hai tiểu tử kia, năm tháng sau này, cũng đừng nghĩ có ngày tốt.
10.000 đồng cho tiền thuốc men.
Chúng ta cũng không tính là bắt nạt người khác.
Rõ ràng chỉ cần hai ba trăm tiền thuốc men là đủ.
Ngươi đã lấy những 10.000.
Cũng không thể lấy một cách không có ý nghĩa.
Lấy bao nhiêu tiền thuốc men, đánh ra bấy nhiêu tiền thuốc men.
Giao phó cho thủ hạ xong, lão La quay đầu nhìn con trai của mình.
Lần này sắc mặt La lão bản nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Nghe nói ngươi là vì che chở nha đầu tên Tôn Khả Khả kia, mới cùng người khác đánh nhau?"
La Thanh gật đầu: "ừ.”
Sắc mặt La lão bản khẽ khẽ động: "Nha đầu kia, trước đây ta cũng đã gặp qua, có đến nhà chúng ta ăn cơm. Lúc ấy không phải là bạn gái của Trần Nặc sao?”
"Ừm, Trần Nặc…Trong nhà hắn xảy ra chút chuyện, đã lâu không gặp… Có vẻ như hắn đã mất tích, mọi người không tìm được hắn.”
Dừng một chút, La Thanh bổ sung một câu: "Tám tháng rồi.”
Ngữ khí rất ảm đạm, mang theo một ít khó chịu.
La lão bản hít sâu một hơi, chăm chăm nhìn con trai mình:
"Cho nên, hôm nay ngươi vì Tôn Khả Khả này mà đánh nhau với người khác, che chở cho nàng.
Ngươi… Có phải có tâm tư gì với cô ấy không?”
“Không có!” La Thanh lập tức lắc đầu, bổ sung: "Đừng nói bậy! Cô ấy là bạn gái của ngươi anh em của ta!”
Ánh mắt của La đại sạn vẫn như cũ không lui, nhìn chặt vào đứa con trai bảo bối của mình, rất nghiêm túc rất cẩn thận lại hỏi:
"Ngươi là bởi vì cô ấy là bạn gái của anh em mình, cho nên ngươi mới không thể động tâm tư với cô ấy sao?"
La Thanh nghe xong lời này, trong đầu suy ngẫm một lần, mới xem như nghe rõ ý của cha mình.
Hắn dùng sức lắc lắc đầu: "Không phải, bản thân ta thật sự không có tâm tư gì với cô ấy. Bảo vệ cô ấy, cũng bởi vì cô ấy là bạn gái của anh em ta, cũng là bạn của ta.
Không có tâm tư nào khác.”
Sắc mặt của La đại sạn không thay đổi: "Con trai, người trẻ tuổi a, nam nữ yêu đương đều là chuyện bình thường. Điều kiện của Tôn Khả Khả kia cũng không tệ, bộ dáng cũng khiến người ta thích, cho dù ngươi thật sự thích cô ấy, cũng không phải chuyện kỳ quái.”
"Thật sự không phải! Lão già, đừng nghĩ lung tung!” La Thanh trả lời phi thường dứt khoát lưu loát, thậm chí có chút khó chịu trừng mắt nhìn lão La.
La lão bản thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mới từng chút từng chút bày ra nụ cười.
"Quan nhị gia ngàn dặm đưa chị dâu, cuối cùng cũng không đem chị dâu đưa đến nội trạch nhà mình.
Tống Thái tổ Triệu Khuông Dận ngàn dặm đưa Kinh Nương, cũng không đưa người ta đến hậu cung nhà mình.
Làm người, phải nói đạo lý!
Cô gái này cho dù có được người khác thích đến đâu, những người đàn ông khác cũng có thể thích cô ấy, nhưng chỉ có ngươi là không thể!
Có rất nhiều cô gái tốt trên thế giới này.
Phụ nữ trong thiên hạ này lại không chết hết.
Ngươi có thể thích bất kỳ ngươi nào, chỉ có không thể thích cô ấy!
Ngươi biết gì không?
Được rồi, như vậy mới là con trai ta.”
La lão bản đối với việc giáo dục con trai mình, tuy có đơn giản thô bạo một chút.
Nhưng cũng không có nói sai
Trên thế giới này, có lẽ có một số người như vậy, khi gặp phải tình huống này, sẽ lấy cái khẩu hiệu “tự do yêu đương” để làm tấm lá chắn ngụy biện cho mình.
Nhưng việc đánh chủ ý với bạn gái anh em mình, chính là có tâm tư bất chính với bạn gái anh em mình! Không cần cái lý do của ngươi có tốt đẹp đến đâu, cũng không ngăn được bản chất hôi thối của vấn đề này.
Một tuần sau, kỳ thi tuyển sinh đại học của Tôn Khả Khả kết thúc.
Tôn Khả Khả thi đại học xong, trước tiên liền chạy tới Trần gia.
Bạn học Trần Tiểu Diệp cũng được nghỉ học.
Chính xác là cô bé đã tốt nghiệp mẫu giáo.
Tiểu Diệp đã hơn sáu tuổi, sau kỳ nghỉ hè này, sẽ chuẩn bị đăng ký vào tiểu học.
Trường học của cô bé cũng rất tốt, là một trường tiểu học công lập tốt nhất trong khu vực. Là lão Tôn giúp đỡ.
Đương nhiên, trong thành Kim Lăng còn có trường tốt hơn, nhưng trong nhà đã cân nhắc một chút, cũng không cố hơn nữa.
Trường học tốt nhất nằm ở trung tâm thành phố, cách nhà quá xa. Khá bất tiện cho một học sinh tiểu học để đến trường và tan học mỗi ngày.
Trường tiểu học tốt nhất trong khu vực đã khá tốt rồi, cũng là một trường tiểu học trọng điểm của thành phố.