Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1141 - Chương 1141 Mèo Mềm Lòng (3)

Chương 1141

Mèo Mềm Lòng (3)


Hôm nay tâm trạng của Trần Tiểu Diệp dường như không quá vui vẻ.


Thường ngày khi Tôn Khả Khả đến, Trần Tiểu Diệp đều nhảy ba thước, lôi kéo Tôn Khả Khả đặc biệt thân thiết.


Hôm nay, hiển nhiên tâm sự của tiểu cô nương rất nặng, chỉ là ngồi trên sô pha yên lặng xem TV.


Tôn Khả Khả ở cùng đứa nhỏ một lát, buổi tối vẫn là về nhà.


Đêm đó, ăn cơm tối xong, Âu Tú Hoa dọn dẹp phòng bếp.


Trần Tiểu Diệp lại ôm mèo xám đi vệ sinh, tắm rửa cho mèo. Sau đó sấy khô lông bằng máy sấy tóc.


Mèo xám thích ý híp mắt, cũng không né tránh, cứ như vậy dịu dàng nằm ở đó.


Trên thực tế, mấy ngày nay, công việc chăm sóc mèo xám, đều là tiểu cô nương làm không ít.


Nguyên bản Tiểu Diệp Tử chính là một cô bé hiểu chuyện sớm trưởng thành biết làm việc.


Bây giờ cô bé chỉ cần ở nhà, cho mèo ăn, tắm cho mèo, tất cả những chuyện này là do cô ấy làm.


May mắn người ở nhà không nói gì, con mèo xám này cũng rất thông minh, nghe lời hiểu chuyện tính tình ôn nhu, không khó chăm, Trần Tiểu Diệp hơn sáu tuổi cư nhiên có thể độc lập hoàn thành.


Mà mang đến một kết quả chính là, ở trong nhà này, mèo xám cùng Trần Tiểu Diệp càng ngày càng thân thiết.


Sấy khô bộ lông cho con mèo, Trần Tiểu Diệp ôm con mèo đi vào phòng, sau đó đặt con mèo lên ghế bên cạnh cửa sổ, chính mình lại bò lên, quỳ xuống ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.


Nhìn nhìn, Tiểu Diệp Tử bỗng nhiên ôm con mèo xám lên.


Một giọt nước mắt rơi trên đầu con mèo xám.


Cô bé ôm con mèo và nhìn vào màu sắc bên ngoài cửa sổ.


"Mèo xám… Ngươi nói xem, họ có phải đang nói dối ta không?


Ngươi nói xem… Anh trai, anh trai ta, có phải đã chết không?”


Con mèo xám ngẩng đầu lên, nhìn lên khuôn mặt của cô bé.


Tiểu Diệp Tử nhẹ nhàng ôm chặt con mèo, khuôn mặt liền cọ cọ lên người mèo xám.


"Mọi người đều đang lừa gạt ta đúng không.


Tất cả đều diễn như trên TV…


Nói rằng người đã đi xa rất xa…


Chính là đã chết.


Mèo xám…


Anh trai ta, có phải đã không còn ở đây hay không…"


Ngày càng có nhiều nước mắt rơi xuống.


Nửa đêm, con mèo xám nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ ban công, sau đó chui ra khỏi khe hở, vèo một cái liền nhảy lên nóc nhà, nhảy lên sân thượng.


Nằm trên tấm xi măng trên sân thượng, con mèo xám ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời.


Nhẹ nhàng, con mèo này, thở dài.


Mèo xám chậm rãi đứng lên, dùng sức cong người một cái, sau đó cắn đầu, nhảy lên mép sân thượng, sau đó, lắc một chút, nhảy xuống…


Bóng đêm yên tĩnh…


Rất nhanh, một con chim bay ở trong bầu trời đêm giương cánh bay lượn, dần dần đi xa…


Con chim bay lượn trên bờ biển.


Trong làn nước cá nhỏ lội, vượt qua chông gai…


Cá nhỏ biến thành cá lớn, cá lớn biến thành cá voi khổng lồ…


Đại dương mênh mông, một đường hướng về phía đông…


Rời khỏi mặt nước tiến vào hư không, hóa chím vỗ cánh.


Chui vào rừng rậm, rơi xuống đất làm thú…


Mười ngày sau, trong một khu phố yên tĩnh ở Buenos Aires, một con mèo xám bẩn thỉu, nhẹ nhàng bước lên bãi cỏ.


Bộ lông của con mèo xám đã nhiều ngày không được cắt tỉa, còn có không ít vết bẩn, bụi bặm.


Thân thể nhẹ nhàng giẫm lên bãi cỏ, im lặng không tiếng động.


Nhưng vẫn như cũ, vẫn kinh động đến một người ngồi ở cuối bãi cỏ, dưới mái hiên bậc thang.


Nhẹ nhàng buộc lấy tóc xoăn trên đầu đã rất dài.


Trong đôi mắt đen lấp lánh của cậu bé, lộ ra một nụ cười cổ quái. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào con mèo xám chậm rãi đi về phía mình.


"Ta cho rằng sẽ không có ngày ngươi chủ động tìm ta nữa."


"Meo!"


"Ngươi cũng không muốn sao? Vậy thì vì sao a?”


"Meo~~"


"Cô bé quá đáng thương sao? Cô bé nào?” Sid thở dài: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”


Nói đến đây, Sid nhíu mày, chậm rãi nói: "Đừng quên, cậu đã sớm rời khỏi cuộc tranh đấu này, nếu như ngươi lại tham gia vào thế giới này, ta không chắc ta có thể tin tưởng ngươi hay không.”


Con mèo xám há miệng, lần này không có tiếng mèo kêu, chỉ là thở dài: "Ta chỉ muốn trở thành một con mèo lười biếng."


"Cảm giác mèo lười, rất thoải mái sao?"


"Vui vẻ hơn ngươi nghĩ. Kỳ thực thì, giống như ta đã trải qua, làm một con mèo lười biếng là một chuyện vui vẻ nhất trên đời, cực kỳ vui sướng.”


Sid thở dài: "Được rồi, nói đi, tìm ta có chuyện gì?"


“Trần Nặc, giúp ta tìm hắn!


Sid không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào con mèo xám: "…"


Con mèo xám lắc đầu: "Được rồi, ta biết rất rõ, hắn ta không chết."


Sid không nói gì.


Con mèo xám nhẹ nhàng nói: "Khoảng thời gian trước, ý ta là, khoảng thời gian hắn 'nở' kia, vì thu hẹp tổn thương, đã từ chỗ ta lấy đi một đường tinh thần sinh mệnh.


Vậy nên, ta có thể cảm nhận được hắn không có chết.”


Sid suy tư một chút, hắn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên bầu trời, từ từ mở miệng: "Ta có lợi ích gì không?"


“… Ngươi nói.”


"Ta muốn một đường sinh mệnh tinh thần của ngươi. Tự nguyện, không có loại cảm xúc tiêu cực.”


Chương 1141

Bình Luận (0)
Comment