Chương 1156
Thiếu Một Người (1)
Con mèo nhà họ Trần mất tích.
Con mèo xám đi lạc ngày hôm sau đã được người trong gia đình phát hiện. Tuy rằng ngày thường cảm giác tồn tại của mèo xám không mạnh, ở trong mắt Âu Tú Hoa con mèo này chính là lười biếng hay dỗi, cũng không thích thân cận với người khác, mỗi ngày đều là nằm sấp trong ổ mèo mà ngủ, còn không thì cũng là từ cửa sổ chạy ra ngoài, leo lên mái nhà phơi nắng.
Việc Âu Tú Hoa cũng biết mèo nhà mình thích đi lên mái nhà phơi nắng, cũng rất đơn giản. Khu chung cư nhà họ Trần ở này được xây dựng theo lối cũ xưa, tuy nói nhà họ Trần ở trên lầu năm là cao nhất, nhưng kỳ thật vẫn còn bậc thang hướng lên trên nửa tầng, nơi đó có một cửa nhỏ dẫn tới tầng thượng.
Bình thường, thỉnh thoảng Âu Tú Hoa cũng sẽ lên đó để phơi khô chăn ga trải giường, ban công trong nhà không đủ diện tích để bày ra được, vậy nên mới đem lên sân thượng phơi, ngẫu nhiên mấy lần đều nhìn thấy mèo nhà mình đang nằm sấp trên sân thượng phơi nắng.
Con mèo này và mèo nhà người khác cũng không giống nhau, một thân lông xám xinh đẹp, nhưng cũng không vui vẻ.
Trước kia Âu Tú Hoa ngẫu nhiên nảy ra ý tưởng, cầm đồ chơi để đùa với nó, con mèo xám này lại chỉ lười biếng yên tĩnh nhìn đồ chơi trong tay Âu Tú Hoa.
Con mèo này, ngay cả sợi len cũng không thích chơi.
Một con mèo như vậy, mất tích hai ngày sau đó được gia đình phát hiện, vẫn là do Tiểu Diệp phát hiện ra.
Sau khi phát hiện ra con mèo trong nhà biến mất, gia đình …
Được rồi, kỳ thật đối với Âu Tú Hoa cũng không có quá nhiều sóng gió.
Một đứa con trai lớn như vậy, cũng đã mất tích nhiều ngày, lại thêm một con mèo đi lạc, loại thời điểm này, cũng thật sự không có tâm tư để tìm kiếm.
Lúc đầu còn nghĩ, có lẽ là chạy tới trong sân nhỏ trong khu chung cư để chơi, trong sân vốn có một ít mèo hoang chó hoang linh tinh, có thể là chạy đi ăn đồ ăn hoang dã.
Nhưng một ngày sau, con mèo còn không trở lại.
Hỏi xem có khó chịu hay không? Thật ra cũng có khó chịu, cũng đã đi tìm, chạy mấy vòng trong khu chung cư này, cũng không thấy bóng dáng.
Dù sao con trai mình nuôi một con mèo.
Hiện tại con trai không có, trong nhà vẫn luôn chăm sóc con mèo này, ít nhiều cũng có chút an ủi.
Nhưng lúc này, người đã biến mất, mà mèo cũng theo đó mất luôn.
Nhưng nếu nói vì thể mà cảm thấy khổ sở, thì cũng không hẳn… Việc con trai mất tích lớn như vậy, còn phải kiềm nén.
Vậy nên con mèo này mất tích, cũng không có mấy ai thật sự cảm thấy khó chịu.
Ngược lại chỉ có Tiểu Diệp Tử, buồn bả khóc lóc hai ngày.
Sau khi Tôn Khả Khả biết được chuyện này, cũng chạy tới, đi qua cửa hàng in ven đường, in một xấp tìm mèo lạc, kéo Tiểu Diệp Tử đi một vòng xung quanh khu phố, dán lên cột điện và cột đèn đường ven đường.
"Nếu không, ta mua cho ngươi một con mèo nữa."
Tôn Khả Khả kéo tay Tiểu Diệp Tử, ý muốn an ủi cô bé vị thành niên này.
Tiểu Diệp Tử chớp chớp mắt một cái, lại lắc đầu: "Không cần, ta chỉ muốn mèo xám nhà chúng ta.”
"Mua cho bạn một con dễ thương hơn? Màu trắng?”
"Không cần."
"Tại sao không muốn?"
"Con mèo kia, là do anh trai nuôi."
Tôn Khả Khả không nói gì, cô nương quay đầu đi, lau khóe mắt.
Vì thế hai người một lớn một nhỏ, tay trong tay cùng nhau đi khắp khu phố một lần, lại dán càng nhiều giấy tìm mèo lạc.
Lúc trở về, vì an ủi đứa nhỏ, Tôn Khả Khả còn mang theo Tiểu Diệp Tử đi ăn kem.
Kỳ thi đại học đã kết thúc, Tôn Khả Khả thi không tệ, trở về kiểm tra điểm một chút, đăng ký vào trường đại học hẳn là được.
Chỉ là vốn dĩ người nhà nói, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, thừa dịp còn nghỉ hè sẽ dẫn Tôn Khả Khả đi du lịch, nhưng lại bị Tôn Khả Khả cự tuyệt.
Trần Nặc không có ở đây, Tôn giáo hoa làm gì có tâm tư đi du lịch?
Ngược lại mỗi ngày đều hao phí thời gian ở nhà họ Trần. Kỳ nghỉ hè, có nhiều thời gian để chạy tới nhà họ Trần hơn.
Không có việc gì lại cùng Âu Tú Hoa đi mua đồ ăn, thỉnh thoảng mang theo Tiểu Diệp Tử đi dạo công viên, xem phim ảnh gì đó.
Còn không, lại mua cho Tiểu Diệp Tử vài bộ quần áo mới.
Thẻ ngân hàng mà Lộc Tế Tế đưa, Tôn Khả Khả còn chưa giao cho Âu Tú Hoa.
Không biết phải trả nó như thế nào.
Một khoản tiền lớn như vậy, sợ là dọa Âu Tú Hoa.
Tôn Khả Khả bây giờ, đại thể cũng xem như là một người có năng lực. Sau khi tinh thần lực cường đại, cảm quan nhạy bén, hơn nữa còn có thể định điểm "truyền tống".
Cô càng ngày càng hiểu rõ lúc trước Trần Nặc đang ở trong một thế giới thần kỳ như thế nào.
Một khoản tiền lớn như vậy, Âu Tú Hoa là một người bình thường, sợ là sẽ bị dọa sợ, hơn nữa, cũng không chừng sẽ suy nghĩ lung tung.
Lúc trước Trần Nặc vì chăm sóc cho cảm giác của người nhà Tôn Khả Khả, còn cố ý chơi một tiết mục "trúng độc đắc".
Hiện giờ số tiền một ngàn vạn này, tùy tiện lấy ra, còn không biết dẫn tới bao nhiêu thị phi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Tôn Khả Khả tự mình nghĩ không ra biện pháp tốt gì, cuối cùng vẫn gọi Trương Lâm Sinh cùng Lỗi ca tới.
Hai người này, xem như là người Trần Nặc tín nhiệm, cũng biết một ít bí mật của Trần Nặc.
Số tiền một trăm triệu khổng lồ này, khiến lLỗi ca cùng Trương Lâm Sinh cũng khó hỏng.
Bất quá cuối cùng vẫn là Lỗi ca nghĩ ra một biện pháp còn không tính là biện pháp.