Chương 1157
Thiếu Một Người (2)
"Thật ra trong nhà Nặc gia, hiện tại hẳn là cũng không thiếu tiền tiêu. Số tiền Nặc gia để lại trước khi đi hẳn là có một ít.
Lợi nhuận hàng tháng trong các cửa hàng xe hơi, chúng ta cũng đã trả không ít cổ tức.
Chi tiêu hàng ngày, số tiền này tuyệt đối tiêu không hết, gần đây trong nhà cũng không có chuyện gì cần phải tốn nhiều tiền, chuyện Tiểu Diệp Tử đi học, Tôn hiệu trưởng không phải cũng ra mặt giúp giải quyết sao.”
Lỗi ca một bên nói, một bên xoa xoa da đầu trơn bóng.
Mỗi ngày tóc Lỗi ca đều sẽ mọc ra, nhưng vì không dọa người quen, lỗi ca cứ cách ba năm ngày liền trở về nhà mình vụng trộm cạo đầu một lần.
Hôm nay vừa cạo xong, da đầu còn ngứa.
"Lỗi ca, ý của ngươi là gì?"
"Trước tiên lấy ra một phần tiền, gộp vào tiền nhà xe." Lỗi ca bình tĩnh lại, sắc mặt nghiêm túc nói: "Ta cũng có thể nhìn ra được, ngành công nghiệp xe điện này, tương lai có thể sẽ phất lên nhiều năm. Ngươi nghĩ xem, thứ xe điện này, càng ngày càng nổi tiếng, nhưng thành Kim Lăng có mấy triệu dân, không có khả năng mỗi nhà đều có một chiếc xe nhỏ.
Hơn nữa, bãi đậu xe cũng là một rắc rối.
Rất nhiều người đi làm, mua thức ăn hay đưa đón con, vẫn luôn cần dùng tới xe điện.
Ngành công nghiệp này ah, nhì vào tương lai ít nhất có thể phát triển hơn mười năm!
Việc làm ăn của chúng ta ở đường Đại Minh cũng rất tốt!
Lúc trước ta đã cảm thấy, nếu có đủ tiền, lại mở thêm mấy chi nhánh ở nơi khác, đem khu vực chính trong thành phố đều chiếm hết.
Vốn chuyện này, ta còn chưa kịp nói với Nặc gia.
Bây giờ không phải có tiền sao, vậy thì đầu tư vào đại lý… Dù sao cửa hàng này cũng là của nhà họ Trần.”
Đây cũng là một biện pháp.
Có hãng xe làm vỏ bọc bên ngoài như vậy, không cần trực tiếp đem số tiền hơn mười triệu này đập ở trước mặt Âu Tú Hoa, sau khi làm phát đạt, mỗi tháng có thể lấy danh nghĩa chia cổ tức lợi nhuận.
Thuận nước thành chương.
Cũng không thu hút ánh nhìn của người khác.
Chuyện mở cửa hàng mới cứ quyết định như vậy.
Tôn Khả Khả trong mấy ngày tiếp theo, tự mình đi theo Lỗi ca để xem mặt tiền phòng ốc.
Hơn nữa, căn cứ theo ý tứ của Trần Nặc lúc trước khi tiềm nhà trên đường Đại Minh, cửa hàng nếu có thể mua thì mua, tận lực không thuê!
Tuy rằng Tôn Khả Khả không có năng lực dự đoán của người xuyên việt như Trần Nặc, nhưng đối với ý nghĩ của Trần Nặc để lại cũng tán thành.
Cô gái nghĩ rất đơn giản: Chuyện kinh doanh này, có được có mất.
Hiện tại kinh doanh là để kiếm tiền, nhìn cũng có hy vọng.
Nhưng tương lai thì sao? Vạn nhất sao?
Tương lai nếu lại không kiếm được tiền, hai mẹ con nhà họ Trần phải làm sao?
Còn không bằng trực tiếp mua lại cửa hàng, cho dù tương lai làm ăn không kiếm ra tiền, cũng có thể đóng cửa việc làm ăn, cửa hàng vẫn là của nhà họ Trần, cho dù là cho bên ngoài thuê, ăn tiền thuê nhà cũng có thể nuôi sống hai mẹ con.
Chạy một tuần, xem qua hơn hai mươi cửa hàng, cuối cùng khoanh tròn hai mục tiêu không tồi, giá cả cũng thích hợp, nhưng mà còn cần Lỗi ca ở sau lưng điều tra xem phòng ốc có phiền toái hay không, quyền tài sản có vấn đề gì hay không.
Tôn Khả Khả lấy ra năm trăm vạn, mua hai cửa hàng, cộng thêm chi phí trang trí cũng đủ rồi.
Năm triệu còn lại, tiếp tục để trong ngân hàng, làm tiền dự phòng.
Hơn một tuần nay, mùa hè, Tôn giáo hoa đi theo Lỗi ca toàn thành việc xem phòng ốc, cũng không biết đổ bao nhiêu mồ hôi, mọi người đều trở nên rám nắng hơn một chút.
Lão Tôn biết Tôn Khả Khả bận biệu trước sau, mỗi ngày ra ngoài giúp đỡ chạy việc, tuy rằng không biết cụ thể, nhưng mỗi ngày nhìn con gái bận rộn.
Tuy rằng mệt mỏi, nhưng tinh thần ngược lại tốt hơn rất nhiều, vậy nên cũng mặc kệ cô.
Mà ngay ngày đầu tháng tám, Tôn Khả Khả vừa cùng Lỗi ca đi gặp chủ cửa hàng, đem tiền đặt cọc giao, sau đó liền nhận được điện thoại của Tiểu Diệp Tử.
"Khả Khả tỷ! Con mèo đã trở lại!!”
Tiểu Diệp Tử ở đầu kia điện thoại vui vẻ kêu lên, giọng nói ngọt ngào, thanh thúy động lòng người.
Con mèo xám trở lại sau hai mươi ngày mất tích, đã hoàn toàn trở thành một con mèo bẩn.
Cả người đều trở nên gầy hơn, hơn nữa toàn thân đều là vết bẩn, giống như chạy tới trong cống lăn qua lăn lại, toàn thân lông đều dính lại.
Thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
Tôn Khả Khả chạy tới nhà họ Trần, nhìn thấy Tiểu Diệp Tử vui vẻ ở trong phòng khách, ngồi trên mặt đất ôm mèo, đầu tiên là nhếch môi, buông đồ trong tay xuống muốn đi bắt lấy con mèo.
"Bẩn như vậy, mau tắm rửa sạch cho nó đi."
Mèo xám lười biếng nhìn Tôn Khả Khả một cái, lại không có sức lực gì mà nằm sấp trong ngực Tiểu Diệp Tử, chỉ là lúc Tôn Khả Khả đưa tay túm lấy, dịch chuyện thân thể, tỏ vẻ kháng cự một chút.
Việc tắm cho mèo, vẫn là do Tiểu Diệp tự tay làm.
Ôm con mèo vào phòng tắm, mở vòi phun mưa, lại dùng nước tắm chuyên môn tắm rửa cho mèo, rửa qua lại ba lần, mới tắm cho con mèo xám trở lại màu lông ban đầu.
Tiểu Diệp Tử cầm máy sấy tóc thổi khô cho mèo, Tôn Khả Khả đã đi vào phòng bếp, lấy thịt bò đã đông lạnh ra, dùng kéo cắt thành từng miếng nhỏ, lại bỏ vào bát mèo.
Tâm tình của Tiểu Diệp Tử kích động, lại muốn tự mình cho mèo ăn, liền một tay ôm mèo, một tay nắm lấy thịt bò, đút từng miếng một.
Con mèo xám ăn một miếng, liền dời đầu ra, lắc lư qua lại.